Nhớ có một ngày, hắn đầu đội tử kim quan, hông giắt Thất Tinh Kiếm, dưới sự tụ tập ủng hộ của các nhân vật tai to mặt lớn trong võ lâm, trước Tam Thanh thần tượng tiếp lấy ngôi vị chưởng giáo, từ đó trở thành người cầm đầu võ lâm --- Hắn mới hai mươi bảy tuổi đã bảnh tỏn vậy rồi.
Hắn là đệ nhất cao thủ của phái Võ Đang trong vòng năm chục năm nay, sau khi chưởng môn đời thứ mười chín quy tiên, là đại đệ tử, nên chính thức trở thành chưởng giáo.
Tiêu Ức Tình thì sao chứ? Thính Tuyết Lâu thì sao chứ?
Hắn đi liên hiệp các thế lực không chịu khuất phục Thính Tuyết Lâu, toàn lực ngăn chặn dã tâm thôn tính võ lâm một cách ngạo mạn của Tiêu Ức Tình.
Thất Tinh Kiếm đang loang loáng tia sáng như lửa chớp trong tay hắn.
Nhưng, giờ phút này, trong nhà mồ đóng kín tối mù, hắn tròn chín ngày không có tới một hột cơm vô bụng chỉ hổn hển hít thở trong góc như dã thú sắp chết. Ảo giác... Đó là ảo giác do đói khát khốn đốn đến cực độ sản sinh khiến cho hắn lại nhìn thấy con người đó --- nhị sư đệ đã lừa hắn tiến vào nhà mồ, khóa nhốt hắn bên trong... Hận thay, hắn hận thay! Trong hoảng hốt mơ màng, nhìn thấy nhị sư đệ Trương Bội Ninh đi về phía hắn, cười đanh ác. Hắn nổi giận, bất chấp tất cả nhấc kiếm đâm qua, nhưng, vô dụng... Sư đệ đột nhiên đã đến bên mình hắn, vẫn cười đanh ác nhìn hắn.
Cười cái gì? Không được cười! Không được!
Hắn chợt há miệng, kề sát khuôn mặt cười đanh ác kia cắn một cái!
Máu nóng quá... tanh quá... khiến cho hắn khiến cho bao tử còn mỏng như tờ giấy của hắn hưng phấn lên, hắn cố sức liếm, hít... cuối cùng cảm thấy khóe miệng mình đau điếng kịch liệt --- kịch liệt đến mức khiến cho hắn bán sống bán chết cũng tạm thời khôi phục lại chút tỉnh táo.
Giơ tay lên sờ, trên mặt, trên tay chỗ nào cũng là máu ấm nóng... Hắn không ngờ trong lúc hôn mê đã vì đói quá mà cắn rách môi mình!
Máu, máu... đói, đói quá! Hắn muốn ăn!
Nhưng, hắn biết mình không có cách cứu --- Ở đây là nhà mồ trên Võ Đang sơn của chưởng môn các đời, vì để bảo tồn hoàn hảo di thể của các vị chưởng môn, cửa đá một khi đóng lại, sức người vĩnh viễn không cách nào mở ra được, hơn nữa ngày thường cũng tuyệt ít có người đến. Hắn thường xuất môn viễn du, cho nên, cho dù mấy tháng trời không gặp hắn, đệ tử và môn nhân cũng không cảm thấy kỳ quái. Hãm nhập trong trạng thái nửa điên nửa cuồng này, hắn lần mò tìm kiếm trong bóng tối, dùng miệng liếm giọt nước rỉ ra trên vách đá, làm nhẹ bớt phần nào nỗi thống khổ cực độ trong bao tử --- Nước và máu hòa trên lưỡi, càng thêm kích thích dục vọng vô hạn của hắn. Hắn gần như mê dại gặm lấy tất cả những gì có thể đụng vào, nhưng, mới cắn vào, cái gì cũng không thể ăn được. Gỗ, nham thạch... trong nhà mồ chỉ có hai thứ đó.
Quả nhiên chỉ là nơi ở của người chết --- Hắn tuyệt vọng đến phát cuồng lên, rút Thất Tinh Kiếm lờ đờ chém chặt bốn bề --- Ở đây là nơi chỉ có người chết mới ở! Mà hắn mới có hai mươi bảy!
Người chết... Tay của hắn đột nhiên ngưng lại.
Mục quang nóng bỏng kỳ dị ngưng trên một cỗ quan tài bằng gỗ cây nam kiên cố.
Trái khế trên cổ hắn di động lên xuống. Trong cổ họng ri rí thanh âm không biết là thống khổ hay là hoan hỉ, hắn dùng tận toàn bộ khí lực còn lại nhấc kiếm lên, sau đó để cho nó thuận theo quán tính hạ xuống --- Gỗ cây nam phanh ra như đậu hủ dưới bảo kiếm thổi sợi tóc qua là đứt đoạn đó...
May quá... May là còn có Thất Tinh Kiếm...
“Ai da, đại sư huynh tính tình thật khoái hành hiệp --- đến ngày giỗ của sư phụ vẫn chưa về núi, xem ra không tránh khỏi nhị sư ca ta phải dẫn mọi người đến quét dọn cúng tế”.
Một tháng sau đó, cửa thạch mộ chợt mở ra, một đám đệ tử theo nhị sư đệ đi vào.
Sau khi cửa mở, cái đầu tiên lọt vào mắt, không ngờ là thanh Thất Tinh Kiếm đâm xiên trên nắp quan tài --- Bảy viên bảo thạch đỏ như muốn đổ máu trên vỏ.
Tất cả mọi người trợn trừng ngây ngốc nhìn cảnh tượng máu me loang lổ trong mồ
--- Tất cả quan tài đều bị chẻ ra, tay chân của thi thể bày hỗn loạn đầy đất, con người đang như dã thú tham lam gặm xé cánh tay rữa nát, không ngờ, không ngờ là...
“Ngươi lại đã thắng”. Trong tòa tiểu lâu màu trắng dưới ánh tịch dương chiếu rọi, nữ tử mang khăn sa che mặt thở dài nhè nhẹ, nhìn thanh niên khoác áo hồ cừu tay cầm chén vàng đối diện nói: “Quả nhiên, người và thú kỳ thật không khác biệt bao nhiêu”.
“A Tĩnh...”. Thanh niên không tiếp nối thoại đề của nàng, chỉ hơn nhắm mắt, vỗ vỗ lên lưng bàn tay của nàng, hờ hững hỏi: “Cao Hoan tới nay đã huấn luyện hắn ra sao rồi?”.
“Rất thuận lợi --- Hắn đã hoàn toàn bị hủy diệt từ trong nội tâm --- Có thêm cái lồng cho hắn bao trên đầu hắn cũng không phản kháng chút nào đi theo bọn ta...”. A Tĩnh gật đầu, trầm ngâm: “Võ công của Mạch Nhâm Hiệp vốn thật sự không tệ, một khi huấn luyện thành sát thủ, Xuy Hoa Tiểu Trúc quả thật thực lực sẽ được nâng cao rất nhiều”.
“Nếu không phải vì hắn là một nhân tài, ta đã sớm kêu Trương Bội Ninh giết chết hắn... hà tất phải vất vả đem nhốt hắn ở chỗ đó hành hạ hắn”. Tiêu Ức Tình hớp một ngụm rượu, thần sắc hờ hững, thuận tay vờn vờn Thất Tinh Kiếm đang đặt ngang trên đầu gối, phảng phất vật tượng trưng cho quyền uy vô thượng đó chỉ là một thứ đồ chơi, cười lạnh: “Đệ tử danh môn chánh phái gì chứ, trung hiếu lễ nghĩa từ nhỏ gì chứ... Kỳ thật trong lòng người người đều là một dã thú. Những đạo đức luân lý chỉ giống như một mặt nạ cứng rắn, nếu mình đập vỡ nó, sẽ nhìn thấy che giấu bên trong chỉ là một loài súc vật xấu xa không chịu được mà thôi... Đó mới là bản tính của con người...”.
A Tĩnh mục quang sắc bén loang loáng, nhưng cuối cùng vẫn không nói gì, chỉ thò tay nhẹ nhàng cầm lấy chén rượu trong tay y.
“Ngươi đã uống nhiều rồi... Ngày thường ngươi nói cũng không có nhiều như vầy”.
Mỹ tửu màu đỏ trong chén hơi động đậy. Mỹ tửu như máu.
Thính Tuyết Lâu chủ quyền khuynh võ lâm đối với sự can thiệp đó lại tựa hồ rất nghe theo --- có vẻ mệt mỏi giơ tay cầm Thất Tinh Kiếm lên, tùy tiện đưa cho nữ tử áo lụa đào bên cạnh: “Cho ngươi giữ chơi... Nói gì thì nói, thanh kiếm này vẫn không tệ”.
“Bên trên có máu, ta không thích”.
“Ở đâu?”.
“Đó không phải sao?...”. Ngón tay chỉ lên vỏ kiếm làm bằng da cá sa, đột nhiên lúc đó, bảy viên bảo thạch đỏ phảng phất nhỏ máu.
o0o