Thính Tuyết Lâu 7 - Bái Nguyệt Giáo Chi Chiến

“ Cô Quang, ta đã phụ ngươi.”
Trời đã hoàng hôn, đứng giữa đám gạch ngói ngổn ngang chỗ nguyệt thần điện, ngón tay chạm vào trụ đá khổng lồ đổ xuống nằm ngang ra đó, chầm chậm kể lại tất cả biến cố đã xảy ra tiền nhân hậu quả kể lại cho kẻ đồng minh nghe, gương mặt của Thính Tuyết lâu chủ có chút gì đó ảm đạm,
“Cái thứ ngươi muốn, ta không thể giao phó được.”
Đã giao giáo chủ thất hồn lạc phách lại cho đệ tử thân tín của mình đưa vào căn phòng bằng đá trắng nghỉ ngơi, đồng thời hạ lệnh cho các đệ tử đang tạm thời dời qua trạm dựng tạm lên giữa chừng núi không được tự tiện vào nguyệt cung, nhất thiết nơi đây đều cách trở với bên ngoài… Trước đó, bọn họ còn nhất định phải làm chuyện thanh lý một trường bạo kiếp cho xong.
Thuật sĩ áo xanh đứng trong thần điện, ngón tay đang ấn vào một mảnh ngọc thạch bị vỡ tan màu lam… Đấy chính là mãnh vụn từ Thiên Tâm nguyệt luân, hiện giờ trên Linh Thứu sơn trăng chìm cung đổ, thần điện ngổn ngang thánh hồ khô cạn, nhất thiết, phảng phất như một cảnh tượng của ngày tận thế.
Ánh mắt của Cô Quang có bề mơ hồ, nhìn tới đám xương trắng chồng chất hàng hàng đó, thậm chí còn có vẻ như thương cảm: thì ra, Già Nhược tế ty không tiếc hy sinh thân mình, trả cái giá phải bị giam cầm dưới lòng đất sâu, để phong bế vĩnh viễn đám ác linh đó. Trước giờ một đại tế ty thao túng một cõi Nam Cương quen sử dụng lực lượng tà ác, tri triển pháp thuật âm độc, lại có một nguyện vọng như vậy…
Đương thần đã không còn làm gì được, thì đành phải ma đạo phổ độ chúng sinh thôi.
Câu nói đó, gã đã thấy trên bàn thờ trong thư phòng của đại tế ty, hiện giờ, gã mới hiểu được rõ ràng cái thâm ý trong đó. Cho dù có hóa thân thành ma quỷ, cũng phải độ chúng sinh… Già Nhược, không chừng phải nói là cái tâm của Thanh Lam, lại còn có cái nguyện vọng ẩn bí mà kiên quyết như vậy.
Chính đang tư lự xuất thần, do đó nghe Thính Tuyết lâu chủ nói vậy, Cô Quang nhất thời lại cảm thấy ngơ ngác. Cặp mắt của gã, vẫn còn nhìn về hướng thánh hồ, bất giác mở miệng hỏi ngược lại: “… Cái thứ tôi muốn?”
“Linh lực sở hữu của Già Nhược, đều tùy theo đám ác linh vĩnh viễn phong bế dưới lòng đất… Cho dù ngươi có nuốt thân thể đó của y đi nữa, cũng không cách nào kế thừa được cái lực lượng đó.” Nhìn về hướng thánh hồ một dải xương trắng kia, giọng nói của Tiêu Ức Tình lần đầu tiên có cái vẻ bâng khuâng không hư trong đó, “Ta không cách nào làm được điều ta đã hứa với ngươi.”
“À.” Phảng phất như bấy giờ mới sực nhớ tới cái mật ước đã thỏa thuận với Tiêu Ức Tình, gương mặt của Cô Quang hơi tập trung lại, buột miệng ừ lên một tiếng, trong tia mắt lộ ra một cái vẻ không biết là hoang mang hay là hoan hỉ.
“Nhưng ta sẽ nghĩ cách đền bù lại cho ngươi… Ngươi còn muốn điều gì khác, chỉ cần Thính Tuyết lâu làm được, Tiêu mỗ sẽ không chỗ nào là không tận sức tận lòng.” Lần đầu tiên không cách nào giữ được lời hứa, trong giọng nói của Thính Tuyết lâu chủ, cũng có chút gì đó có lỗi với đối phương, mới mở miệng hứa ra một điều như vậy.
Thế nhưng, Cô Quang đối với câu nói đó tựa hồ như không có chút phản ứng gì lắm, cũng chẳng nghĩ đến chuyện một câu nói như vậy có thể đem lại cho mình biết bao là quyền lực… ánh mắt của gã nảy giờ đang mãi nhìn về mấy bóng người dưới đáy thánh hồ xa xa, thình lình mỉm miệng cười: “Thậm chí tôi còn phải cám ơn ông… hiện tại cái thứ mà tôi được đã vượt quá những gì tôi dự liệu xa.”
Tiêu Ức Tình hơi thộn mặt ra, thuận theo mục quang của gã nhìn tới, nhìn tới đáy thánh hồ chỉ có bóng dáng của mấy thiếu nữ: áo hồng lạt, áo lam, áo đỏ, trong một đám thi cốt trắng hếu rõ ràng nổi bật lên vẻ diễm lệ rực rỡ.
Cô gái mặc áo hồng lạt vẫn còn tựa đầu vào nới phiến đá vạn cân đó, cả ngày vẫn chưa thấy cử động gì, phảng phất như đã biến thành một tượng đá.
Bên cạnh cô là hai cô nữ đệ tử vào nguyệt cung sau cùng nhất… Diệp Hỏa và Nhược Thủy.
Thế nhưng một kẻ vốn trước giờ bình tĩnh như Diệp Hỏa, đến lúc theo sư thơ chạy lại nơi đó, vừa thấy đầu lâu của thiếu niên đang nằm lăn ra mặt đất… Bao nhiêu hồi ức lúc còn ở trại Na Nham thình lình kéo về, thiếu nữ mặc áo đỏ ôm cái đầu lên nhìn thất thần một hồi, rồi buông tiếng khóc ròng.
Nhược Thủy ở một bên không biết gì, khuyên lơn cả nửa ngày vẫn chẳng ăn nhằm gì, đành đứng si ngốc ra một bên bồi bạn, nhìn nhìn cô sư muội thường ngày vẫn văn tĩnh bây giờ lại đang khóc lên thảm thiết, rồi quay đầu lúng túng nhìn qua Tĩnh cô nương mặt mày xám xịt như tro tàn một cái. Rốt cuộc không biết thế nào cho phải, ánh mắt của Nhược Thủy nhìn qua hướng bên này một cái, phảng phất như đang cầu sự giúp đỡ.
Cả một nơi đượm đầy bi khổ, chỉ có cô thiếu nữ áo lam ánh mắt vẫn tươi sáng, đấy là cặp mắt của đứa trẻ chưa từng kinh nghiệm qua chân chính ảo diệt và phục sinh, trắng tinh như một đóa Mộng Huyền Hoa.
“Cái gì độc bộ thiên hạ, vô thượng linh lực, cho dù có những thứ đó rồi thế nào? Cả một kiếp ngạo thị đây đó như vậy, rốt cuộc cũng không thoát được cái ngày… Già Nhược chính là một chứng cớ rõ ràng nhất.” Mắt nhìn cái cảnh làm người ta phải thương tâm đứt ruột như vậy, thuật sĩ áo xanh ánh mắt vẫn bình tĩnh, phảng phất như đã ngộ ra được chân lý vô thượng, “ngự được vạn vật mà không ngự được một cái tâm, hàng được lục hợp mà không bảo vệ được một người… Nhất thiết đó, thì ra chẳng phải là vì lực lượng cao hay thấp có thể quyết định được.”
Cô Quang mỉm cười, ánh mắt thường ngày âm uất lạnh lùng hung bạo phảng phất như băng tuyết đang tan chảy ra, gã đưa tay lên chỉ về bóng áo lam dưới đáy hồ, phảng phất như đang lập lời thề, nói khẽ với Thính Tuyết lâu chủ ở một bên: “Tôi sẽ tận hết sức của cả đời mình, chỉ cầu mong sao để
cô ta vĩnh viễn không như hai cô gái bên cạnh cô đó.”
Ánh mắt của Tiêu Ức Tình thình lình tối lại, đôi môi không có tý huyết sắc đó lộ ra một nụ cười thảm đạm: “Nguyện vọng sao mà xa xỉ.”
“Đừng có nghĩ là chuyện Già Nhược và ông không làm được, là tôi sẽ không làm được.” Thuật sĩ áo xanh nghiêng đầu nhìn qua y, trong ánh mắt có cái vẻ kiên định, tự tín, đoái hoài, “Tiêu lâu chủ, thật ra, trong một trường kiếp nạn này, người chân chính bị tiêu hủy không phải là Già Nhược tế ty, mà là long phụng trong loài người, hai người ông và cô ta.”
Lời nói bình dị điềm đạm đó, lại đâm vào đầu ngón tay Thính Tuyết lâu chủ một cái đau nhói, thế nhưng trầm mặc một hồi lâu, ngắm ánh tà dương như máu kia, giọng nói của Tiêu Ức Tình vô cùng buồn bã: “Đã bắt đầu đâu, nói gì đến chung cuộc?”
Y nhìn tới cô gái mặc áo hồng lạt đang ngồi cúi đầu ngơ ngẩn trước cánh cửa đá, nhìn tia máu chảy trên trán cô, nhìn cánh cửa sừng sững ở tận cuối đầu thánh hồ, thình lình ho khúc khắc lên, hỏi: “Minh Hà giáo chủ thế nào rồi?”
“Cũng đã xong rồi.” Câu trả lời của Cô Quang bình thản và đơn giản, “cô ta đã mất hết cả hồn phách.”
“Sao…” Thính Tuyết lâu chủ ho lên, nhìn về phía cánh cửa đá cách trở âm dương hai đường, ánh mắt đầy vẻ phức tạp biến ảo, bỗng dưng thở ra một hơi nhẹ, “Cô ta mà như vậy, thật uổng cho Già Nhược một phen khổ tâm…”
ngừng lại một chút, phảng phất như đã hạ quyết tâm, Tiêu Ức Tình quay đầu lại, chầm chậm nói với tả hộ pháp Bái Nguyệt giáo ở một bên: “Ngươi làm ơn chuyển dùm câu này lại cho giáo chủ các ngươi…”
“Nói với cô ta, cái mà Già Nhược chân chính sợ hãi, là chính ông ta.”
“Cái ông ta sợ, không phải là đám ác linh dưới đáy thánh hồ. Vĩnh viễn phong bế cái lực lượng âm độc đó, tuy là ý nguyện của ông ta, nhưng không phải là nguyên nhân ông ta đã chọn cái kế hoạch thảm liệt đến như vậy ngày hôm nay…”
“Ông ta sợ ký ức của Thanh Lam trong nội tâm, và tình cảm đang sống lại đang thấm vào mình… Ông ta thật ra đã chẳng còn phân biệt ra được đâu là chính mình đâu là Thanh Lam. Ông ta sợ cứ thế mà tiếp tục, lại chẳng kiềm chế nổi… Thế nhưng, Minh Hà là người ông ta đã bỏ tận hết một đời bảo vệ, ông ta sợ tối hậu mình không kiềm chế được chính mình đi biến đổi tính tình, rốt cuộc sẽ làm hại cho cô ta không sao cứu vãn được.”
“Do đó, trước khi ký ức của Thanh Lam xâm nhập và hoàn toàn chiếm cứ hết nội tâm của mình, ông ta đã chọn lựa con đường bị giam cầm dưới lòng đất.”
“Đấy là một cách bảo vệ cuối cùng, duy nhất ông ta có thể làm được.”
“Ta cũng không thể không bội phục ông ta… Tuy ông ta hầu như có thể
là địch thủ cường mạnh nhất ta gặp phải cho tới giờ. Thế nhưng sức mạnh của nội tâm và tinh thần của ông ta, ngay cả chính mình cũng không hề dung tình, quả thật đã làm cho ta cam bái hạ phong.”
Chủ nhân của Thính Tuyết lâu chầm chậm nói, giọng hời hợt không chút gì kinh quái… cái kẻ xem Già Nhược là một đối thủ cường mạnh nhất của mình, bây giờ nói chuyện như thể y là một tri kỷ duy nhất cả một đời. Nhìn thấy ánh mắt chấn động kinh hãi của Cô Quang, khóe môi của Tiêu Ức Tình lộ ra một nụ cười thương cảm, nhẹ gật đầu: “Ngươi đi nói cho giáo chủ các ngươi nghe như vậy… nói cho cô ta biết, Già Nhược hy vọng biết bao nhiêu cô ta có thể hạnh phúc vô ưu sống hết khoảng đời của mình… như nếu hiểu được nguyên nhân y đã bỏ cô vào chốn giam cầm dưới lòng đất sâu, cô ta phải nên sống cho đáng.”
“Thật ra, y đã tận sức mình… Thế nhưng không ngờ vẫn còn không cách nào bảo vệ được Minh Hà chu toàn. Cô Quang, hy vọng ngươi có thể khá hơn bọn ta, bảo vệ được người ngươi cần bảo vệ chu đáo.” Một mặt nói, một mặt Thính Tuyết lâu chủ đã từ từ bước xuống bực thềm đổ nát của thần điện, gió từ dãy núi xa xa thổi lại làm cho tóc y tung bay lên, nhìn về hướng đám xương trắng trùng trùng dưới đáy thánh hồ có bóng chiếc áo hồng lạt đó, ánh mắt của y đượm đầy vẻ bi ai thống khổ không sao nói được.
Thế nhưng chủ nhân của Thính Tuyết lâu chỉ đi xuống chỗ tế đàn, hướng về Bích Lạc đang đứng chờ một bên dưới bực thềm, hững hờ phân phó: “Đã phát xuất thông tin cho Chung lão nơi đó hay biết chưa? Nói cho bọn họ khoan nhổ trại đi đã, tối nay hai chúng ta sẽ theo bọn họ đi về Lạc Dương cùng một thể.”
“Hai người chúng ta? Thế còn Tĩnh cô nương?” Bích Lạc ngẩn mặt ra, buột miệng hỏi.
“Cô ta không theo chúng ta về một lượt đâu.” Ánh mắt của Tiêu Ức Tình lộ ra một tia bi thiết, thế nhưng trước mặt thuộc hạ đã dấu đi trong khoảnh khắc, chỉ lãnh đạm nói, “Để một mình cô ta ở lại Nam Cương thôi. Nhược Thủy và Diệp Hỏa rốt cuộc chẳng phải là môn hạ đệ tử, họ muốn lúc nào đi thì cứ mặc cho họ quyết định… Bái Nguyệt giáo sẽ chẳng làm khó gì bọn họ.
Chúng ta đi chuyện chúng ta thôi.”
“… Vâng.” Chấn động kinh hãi bởi lâu chủ hiện giờ cái vẻ thong dong trấn định, Bích Lạc ngần ngừ một hồi mới trả lời.
“Tiêu Ức Tình.” Đứng trên tế đàn, nhìn Thính Tuyết lâu chủ đang phất ống tay áo bỏ đi, rốt cuộc nhịn không nổi buột miệng kêu lên một tiếng. Thế nhưng, lúc thấy lâu chủ áo trắng nghe tiếng quay đầu lại, Cô Quang phảng phất như lại không biết nên nói gì cho phải vậy, khựng lại một chút, rốt cuộc hỏi khẽ, “Ông thật tình bỏ mặc tất cả sao?”
“Không bỏ mặc cũng không được.” Thính Tuyết lâu chủ ho khẽ lên, gương mặt thanh nhã anh tuấn thình lình hiện ra vẻ mệt mỏi cực kỳ, y than lên tiếng dài, “Bao nhiêu năm… bao nhiêu năm, muốn thò tay ra nắm lấy bàn tay đó, nhưng cô ta lần nào như lần nấy vẫn cứ đẩy ra. Lần này, ta không buông ra không được… Ta làm sao bì được với Thanh Lam? Y đã chết đi rồi, làm sao ta có thể bì được với cái người không biết là Già Nhược hay là Thanh Lam đó?”
Y lại ho lên lần nữa, thế nhưng cười cười quay đầu đi, cất khăn tay vào áo: “Huống gì, thò tay ra hoài, ta cũng mệt quá rồi.”
Nhìn thấy y lại quay người sắp bỏ đi, ánh mắt của Cô Quang ném về cái bóng hồng lạt trong đám xương khô trắng hếu dưới đáy thánh hồ, thình lình ngập ngừng nói: “Cái trụ cột chống đỡ cô ta mười năm nay bây giờ đã sập…
nếu bây giờ ông buông tay, cô ta, cô ta e là xong luôn.”
“Cô Quang. Chẳng ai có thể cứu được ai.” Không đợi thuật sĩ áo xanh nói hết, giọng nói của Tiêu Ức Tình đã vang lên lãnh đạm, Thính Tuyết lâu chủ đứng dưới thềm đưa mắt nhìn lên, ánh mắt lạnh như băng tuyết, “người ta phải tự cứu mình.”
Lúc màn đêm trùm lên vạn vật, dưới đáy thánh hồ lại là một vùng sáng rực ánh lửa, như sen hồng đang nở rộ.
“Xin thứ lỗi, không cách nào biện nhận ra được hài cốt của lệnh đường, chỉ đành phải hỏa táng cùng một lúc thôi vậy.” Chất bao nhiêu đám xương trắng lại một nơi, đôi lên thành một hình tháp, Cô Quang nhìn lâu chủ áo trắng đang cầm cây đuốc, khom người xuống điểm vào mồi lửa để dưới đám xương trắng. Lửa cháy bừng bừng lên, từ dưới lên trên thấu lên trời cao, nuốt hết từng đám từng đám cốt khô.
Trong bóng đêm, những đám lửa đó như từng đóa từng đóa sen. Ngọn lửa Hồng Liên thiêu tận ba giới tà ác.
Diệp Hỏa còn chưa hồi phục lại cơn bi khổ, nhưng Nhược Thủy đã chạy lại, đứng một bên đám lửa, lầm thầm tụng kinh siêu độ.
Tiêu Ức Tình một thân áo trắng như tuyết, ánh lửa chiếu lập loè lúc sáng lúc tối trên gương mặt trắng nhợt thanh tú của y, vẻ mặt giữa mi mày Thính Tuyết lâu chủ có vẻ gì đó phức tạp không thể nào thấy được tận đầu, si ngốc nhìn từng đống từng đống xương khô đang bị đốt thành tro bụi. Gió đêm thổi lại, thổi vần vũ quanh đám lửa, có những mảnh tro tàn bay lất phất trên mặt người, thoáng qua rồi biến mất.
… Trong đó, có hương hồn của mẫu thân chết đã lâu rồi, bây giờ mới được lọt vào luân hồi không nhỉ?
Thì ra, nhất thiết, đều chẳng qua là vậy thôi… đều chẳng qua là vậy thôi!
“Chuyện đã xong xuôi. Chúng ta đi thôi.” Ném cây đuốc vào đống xương trắng cuối cùng, Tiêu Ức Tình chẳng nhìn đến đám tro tàn thêm lần nào nữa, quay đầu gọi Bích Lạc, ánh mắt lạnh lẽo, “Không nên để bọn Chung lão đợi lâu.”
“Thật… thật tình không đi cùng một lúc với Tĩnh cô nương?” Bích Lạc rốt cuộc còn không nhịn nổi, lại hỏi thêm một câu. Thế nhưng lập tức thấy vì câu nói đó, làm cho ánh mắt của lâu chủ lạnh băng như tuyết, Tiêu Ức Tình không nói một lời quay người lại bỏ đi. Đại hộ pháp của Thính Tuyết lâu ngấm ngầm thở ra, chỉ còn nước quay người theo.
Nói thì như chém sắt đóng đinh vậy, Tiêu Ức Tình cuối cùng vẫn nhìn thoáng về cái bóng hồng lạt trong màn đêm, ngần ngừ một hồi, rốt cuộc vẫn còn nhịn không nổi bước nhẹ nhàng lại, đứng một bên cô gái, yên lặng nhìn cô.
A Tĩnh vẫn không ngẩng đầu lên nhìn y, cô đã trở nên yên tĩnh lại, không khóc lóc cũng không gào thét… thế nhưng cái vẻ yên lặng như chết kia, ngược lại làm cho y một người hiểu cô rất sâu xa ngấm ngầm kinh hãi trong lòng. Bàn tay cô đè lên cánh cửa đá khổng lồ đã biến ra lạnh băng.
Nhưng phảng phất như vẫn ngoan cố muốn thông qua cánh cửa đá dày đặc đó, cảm thấy có tin tức gì của một linh hồn bên kia, không chịu bỏ cuộc chút nào.
“Ta đi đây.” Yên lặng một hồi, y rốt cuộc khom người xuống, bình thản nói một câu, thế nhưng đối phương không phản ứng gì. Ngừng lại một chút, phảng phất như không biết nói gì cho phải, y đành phải tiếp tục: “Cô sau này chỉ một mình, xin tự bảo trọng.”
Cô vẫn còn không nói gì, cũng chẳng ngẩng đầu lên, phảng phất như yên lặng đã chết rồi.
Trong ánh mắt của Tiêu Ức Tình lộ ra vẻ lo âu không sao dấu được… Sau này rồi cô sẽ ra sao? Không lẽ cứ ôm lấy cái thi thể tàn khuyết đó mà già đi, rồi hóa thành một trong những hài cốt đầy ra một bên đó? Y còn làm được gì… Cô còn làm được gì nhỉ?
Cái khoảnh khắc đó, một cảm giác mình không làm gì được thật thâm trầm đang đập vào mặt, cơ hồ muốn đánh ngã đi một kẻ hô phong hoán vũ như Thính Tuyết lâu chủ.
“Sau này như muốn giết ta báo thù, xin cứ lại Lạc Dương tổng lâu… cô biết mật thất của tôi ở đâu, cô cũng biết giờ nào tôi phát bệnh.” Lại thêm một nửa ngày trầm mặc, Tiêu Ức Tình rốt cuộc lại mở miệng. Giữa mi mày của y, dần dần hiện ra nét buồn bã và lạnh lùng không sao nói được, thế nhưng giọng nói vẫn bình tĩnh muốn kỳ lạ, “ngày tháng của tôi cũng không còn lâu dài, hy vọng cô có thể lại mau mau lúc tôi còn sống đó.”
Cô gái mặc áo hồng lạt tựa trán mình vào phiến đá lạnh băng, trên đó dày đặc những kinh văn bùa chú in nét xuống vầng trán trơn mịn của cô, trộn với máu tươi, hình trạng trông thật khủng bố. Có một giọt máu nóng, từ bên trán chảy xuống, thật lâu thật lâu mới chảy xuống một bên gò má trắng nhợt mỹ lệ của cô, trong cơn gió lạnh buổi sáng đang dần dần đông lại thành băng.
Tiêu Ức Tình cúi đầu nhìn cô một hồi thật lâu, trong lồng ngực phảng phất như có vô số thanh âm đang gào thét, vùng vẫy muốn thoát ra khỏi bó buộc áp chế để la lên, thế nhưng y vẫn còn chẳng nói gì thêm, chỉ đưa tay ra, khẽ lướt qua má cô. Ngón tay dính vào giọt máu đó, đưa vào miệng nhấp…
Một nỗi khổ sở hời hợt như thế.
Sau đó, y không nhìn lại cô, quay người bỏ đi. Y đã hết sức mình, nếu cô không tự cứu được mình, thì cũng đành phải như vậy thôi.
“Tôi có nơi đây một đóa Mộng Huyền Hoa.” Thế nhưng, lúc nhìn Tiêu Ức Tình quay người đi, Cô Quang thình lình không đầu không đuôi nói một câu, lẳng lặng mở lòng bàn tay ra… trong lòng bàn tay, là một nụ hoa nhỏ xíu do ảo lực ngưng tụ thành… một đóa Mông Huyền hoa hấp đi ký ức nội tâm người ta mà nở ra.
“Không nên để sự tình mấy ngày nay, tạo ra một hố sâu không cách nào vượt qua giữa hai người… làm cho cái thần thoại long phụng đó bị tiêu hủy đi, thật đáng tiếc.” Ánh mắt của thuật sĩ áo xanh phiêu hốt mà ngụy hoặc, nhìn Tiêu Ức Tình thần sắc biến đổi, ngừng bước chân lại, “Tôi cũng muốn biết, một cô gái như vậy, đóa hoa nở từ trong tim ra, là một màu đỏ như máu hay màu tường vi?”
Thần sắc của Tiêu Ức Tình cũng có vẻ phiêu hốt, nhìn nụ hoa đó, ngần ngừ một lát, rốt cuộc vẫn không nhịn nổi thò tay ra cầm lấy.
“Đều quên hết đi thôi… Đối với cô ta mà nói, quên ngược lại là điều tốt nhất. Một ký ức thảm bạo như vậy, còn sống ngày nào như lúc nào cũng cứ nhớ, quả thật là sống còn không bằng chết.” Thần sắc của Cô Quang tuy âm uất đó, nhưng trong tia mắt có cái thành ý, ánh mắt của y đang nhìn tới cái bóng hồng lạt ở đó không xa, “… Ông chắc cũng biết trong lòng Tĩnh cô nương đang bị tắc nghẽn chỗ nào, mà cứ như thế này thì sẽ làm cho chỗ tắc nghẽn đó trở thành bế tắc, e rằng không còn cách nào giải khai. Chúng ta lại thử xem nhất thiết mọi chuyện đều như không xảy ra bao giờ có được không?… Hiện tại có thể làm được như vậy.”
Tiêu Ức Tình không trả lời, trong ánh mắt lộ ra vẻ biến đổi phức tạp kịch liệt, trầm ngâm một hồi, ngón tay thình lình dùng sức, bóp nụ hoa do ảo lực ngưng tụ nát vụn ra thành phấn mạt!
“Không xong.” Thính Tuyết lâu chủ thở phào ra một hơi dài, lạnh lùng quay đầu đi, “Thanh Lam tâm niệm sống chết như một, Già Nhược ráng hết sức một đời người… Đấy là lòng yêu thương của tạo hóa, phàm nhân như ta, chỉ e không cách nào làm được. Nhất thiết mọi chuyện đó, làm sao lại có thể
đi dùng pháp thuật để xóa dễ dàng như vậy được, như thể là không có chuyện gì xảy ra? Làm sao có thể xem như không có chuyện gì xảy ra!”
“A Tĩnh thà chết chứ không chịu cho phép người nào làm vậy… tuy cô đã vĩnh viễn không tha thứ được, nhưng ít nhất còn hy vọng, cô không đến nổi đi khinh bỉ ta.”
Áo trắng như tuyết, Thính Tuyết lâu chủ thong dong bỏ đi, lời nói quyết liệt để lại như còn văng vẳng bên tai. Thuật sĩ áo xanh hơi có chút bất ngờ, cũng có chút ngơ ngẩn, nhìn con rồng trong loài người đang đi xa dần, khóe miệng bất giác lộ ra một nụ cười.
“Ui dao! Tiêu lâu chủ! Ông, ông ráng mà khuyên thêm Tĩnh cô nương…
Đừng đi!” Kinh siêu độ còn chưa niệm xong, nhìn thấy một màn quyết biệt như vậy, Nhược Thủy không sao nhịn nổi la lối lên, chạy lại kéo ống tay áo của Cô Quang, nôn nóng lôi kéo, “Ông cũng khuyên khuyên bọn họ một chút!
Đừng, đừng để bọn họ hai người chia đôi ra như vậy!…”
“Ấy, đừng kéo, đừng kéo… Ống tay áo của tôi đã muốn rách ra rồi kìa.”
Cô Quang thở ra, cầm ống tay áo của tấm pháp gã mặc trên người kéo ra khỏi bàn tay cô gái đang nắm chặt trì kéo, nhìn người đang đi xa, trong ánh mắt có cái vẻ kính ý, gật đầu, “như nếu lúc nãy ông ta chịu cái kiểu an bày cho xong một lần đó, ta cũng không tính dùng cái cách chân chính hy vọng có thể giải quyết được vấn đề này đâu…”
“A? Ông thật tình có cách sao?” Nhược Thủy vui mừng nhảy nhót lên, một lần nữa đang tính chụp lấy ống tay áo của gã hỏi, thế nhưng Cô Quang đã đi trước một bước kéo ống tay áo ra xa, “Tôi biết ông nhất định sẽ nghĩ ra cách mà! Ông tốt lắm mà!”
Thuật sĩ áo xanh nghiêng đầu, trong ánh lửa giữa màn đêm ngắm nụ cười rực rỡ kiều mỵ của cô thiếu nữ áo lam, trong lòng thình lình cũng mở tung ra, gã bật cười.
“Hy vọng cách này có chút gì xài được.” Lấy viên nguyệt phách nổi danh là một trong ba bảo vật của Bái Nguyệt giáo từ ống tay áo ra, cầm trong tay, Cô Quang lầm bầm thở ra một hơi, bảo thạch đỏ như máu trong ánh lửa lóng lánh, yêu dị mà thần bí, “Cái viên nguyệt phách này làm bạn với Già Nhược tế ty lâu năm, chắc phải ngưng tụ tâm thần của tế ty…”
Cúi đầu nhìn nguyệt phách trong lòng bàn tay, ngón tay của tả hộ pháp của Bái Nguyệt giáo từ từ bóp lại, nhắm chặt đôi mắt, phảng phất như thấy được ảo tượng đang truyền từ trong lòng bàn tay lại: “Tôi thử đem cái ký ức trong đó đọc thử ra cho Thư Tĩnh Dung xem. Hy vọng, cô ta có thể hiểu ra được tâm nguyện cuối cùng của Già Nhược, hiểu được nguyên do cái nhát đao đó của Tiêu lâu chủ.”
“Ừ, Tĩnh cô nương là một người rất hiểu đạo lý! Chắc chắn sẽ không trách móc Tiêu lâu chủ nữa đâu.” Nhược Thủy hy vọng tràn trề nhìn gã, gật mạnh đầu, thế nhưng giữa mi mày vẫn còn nét lo âu trùng trùng: “Nhưng giáo chủ của ông làm sao bây giờ… cô ta thật đáng thương. Nghe lời ông chuyển lại, cô ta cũng bắt đầu chịu ăn uống chút gì, nhưng cặp mắt cô ta… trong đó cứ như trống không vậy, nhìn vào muốn sợ run.”
“Chuyện đó chẳng làm sao được… Hồn phi phách tán, muốn tôi làm gì bây giờ?” Cô Quang thở ra, có bề khó xử xoa xoa lên đầu tóc Nhược Thủy, “…
A đầu, cô tưởng tôi có phép khởi tử hồi sinh sao?”
Nhược Thủy cắn cắn ngón tay, thình lình sáng mắt lên: “Già Nhược chỉ còn có thi thể, Thanh Lam chỉ còn có đầu lâu… Như nếu…!”
Thiếu nữ áo lam muốn nói lại ngừng, cúi đầu xuống, ngần ngừ chau đôi mày: “Ai da, nghĩ gì kỳ cục quá!… Sư phụ mà biết được nhất định sẽ mắng cho một trận, nói cho tôi là đã nhập ma đạo rồi đó.”
Ngẩn mặt ra một hồi, Cô Quang hiểu ngay ra ánh mắt cô bé này đang hàm ý gì, y giật nảy mình lên, thế nhưng cặp mắt lập tức sáng rỡ, buột miệng nói: “Đúng vậy!… Sao tôi lại không nghĩ ra? Tuy không có cách khởi tử hồi sinh, nhưng cách nửa sống nửa chết tôi cũng còn làm được chút chút… Được, cứ như vậy đi!”
“Hi. Đây chẳng phải là tôi nói gì cho ông đấy nhé!” Nhược Thủy thấy Cô Quang đã hội ý, hoan hỉ cười lên, vỗ tay, “đó là chính ông tự nhiên mà nghĩ ra thôi! Sư phụ chẳng trách gì tôi được.”
“Thủy nhi.” Nhìn nụ cười của cô, ánh mắt của Cô Quang thình lình ngưng lại, gã cất tiếng gọi.
“Hử?” Không hề phát giác ra đối phương đã đổi cách xưng hô, phảng phất như nghe đã quen lắm, Nhược Thủy ứng lên một tiếng, nhìn y muốn hỏi.
Vẻ mặt của Cô Quang thì đang nghiêm trang, nhìn tới ánh lửa khi mờ khi tỏ trong màn đêm, thình lình chầm chậm hỏi một câu: “Như nếu sư phụ cô nói tôi là tà đạo yêu nhân, thì làm sao?”
“Nhưng ông không phải là kẻ xấu…” Nhược Thủy ngẩn mặt ra, vẻ mặt cũng ảm đạm đi. Hạ mi mắt xuống suy nghĩ một lát, rồi trả lời như thế, cương quyết như sắt thép, “Thế thì là sư phụ nói sai.”
Giữa hai thứ giữ lại và bỏ đi, cô chẳng hề có chút ngần ngừ. Thảo nào mà đóa Mộng Huyền hoa, lại nở ra một màu trắng tinh như tuyết vậy.
Cô Quang gật gật đầu bật cười lên, vỗ nhẹ vào vai cô, đưa ngón tay lên, vuốt sợi tóc đang xòa xuống trán cô qua một bên, chầm chậm đưa người lại.
Thình lình mỉm cười cúi thấp người xuống, trên vầng trán trắng mịn của cô khẽ hôn một cái.
“Ui dao.” thiếu nữ áo lam như một con nai bị kinh động nhảy cẩng lên, mặt mày thoáng chốc đã đỏ rực, “Ông này thật xấu!”
o O o
“Lâu chủ, mình đi thật sao?” Toàn bộ nhân mã từ Lạc Dương lại lần này, đều đã chỉnh bị đâu vào đó, từ dưới núi Linh Thứu xuất phát, thế nhưng Bích Lạc hơi lắc đầu, vẫn còn nhịn không nổi thở ra một tiếng hỏi, nhìn qua Thính Tuyết lâu chủ cũng đang kình trang cưỡi ngựa một bên.
Tiêu Ức Tình vẫn còn không ngớt ho lên… Thế nhưng, làm cho Mặc đại phu quái lạ là, tuy đã qua một trường ác đấu sinh tử, lâu chủ trở về lại ngược lại bệnh thế đã khá hơn lúc trước. Có điều, đại phu nhìn vào ánh mắt của lâu chủ, lập tức rùng mình lên một cái… trong tận nơi thâm sâu của ánh mắt, có cái vẻ uất kết áp chế đó, sao mà trầm trọng, cứng ngắt như sắt thép.
“Xuất phát.” Quay đầu ngựa lại, Thính Tuyết lâu chủ lạnh lùng ra lệnh, vó ngựa vang lên dồn dập, nhân mã khởi hành.
Rời khỏi Linh Thứu sơn. Rời khỏi Nam Cương. Rời khỏi vùng trời xanh lam đó, quá khứ hỗn loạn nhất nhiết.
Thế nhưng, lúc dẫn đầu đội ngũ bỏ đi không quay đầu lại, trong lòng có một thứ gì đó thật thống khổ thâm nhập vào cốt tủy, phảng phất như có một sợi giây vô hình nào đó, buộc trái tim y vào lại nơi này, mỗi một lần thúc ngựa đi một phân, là một lần xé rách trái tim máu chảy ròng ròng đi một phân.
Đẩu bỉ cao cương, nhữ kiếm khanh thương (Sườn núi cao chót vót, kiếm người kêu leng keng) Tố bỉ thâm nguyên, thảo dã thương hoàng (Nguồn nước sâu thẳm, hoang dã những cỏ vàng) Thượng hô giả thương, hạ phủ giả mang (Trên hô trời cao, dưới xem đất rộng) Nhữ hồn hà quy? Mang mang đại hoang!
(Hồn người về đầu? Mênh mang đất rộng xa xôi)

Thoang thoảng nghe có tiếng ca từ đỉnh núi Linh Thứu mịt mù sương khói vọng lại, bi lương thê thiết, phảng phất như tiếng dội lại phiêu dưỡng không rõ ràng, từng trận từng trận lọt vào tai. Tiêu Ức Tình chợt kìm ngựa lại, quay đầu nhìn về hướng nguyệt cung ẩn mình trong đám mây… Đấy là… Đấy là đệ tử Bái Nguyệt giáo đang tụng kinh tế hồn Già Nhược đấy chăng?
Hô bỉ Già Nhược, kỳ âm lãng lãng
(Gọi Già Nhược bên kia, tiếng gọi trong trẻo) Niệm bỉ chi cán, bách nhiệt câu lương (Nghĩ đến thân thể nằm đó, nóng hổi bây giờ đã lạnh) Tuế chi mộ hỷ, nhật chi tịch hỷ
(Tuổi đã về chiều, mặt trời đã hoàng hôn)
Ngô hoan ngô ái, đắc bất trường cửu (Cái mình yêu mình thương, không được lâu dài)

Quả nhiên. Quả nhiên là tang lễ của Già Nhược đấy? Có điều lời ca như thế, cái vẻ ai khổ bi thương thâm thiết như thế, lại là do ai làm ra nhỉ? Có phải là cái đóa tường vi đó, cái mấu chốt của vận mệnh?… Thế nhưng trái tim người đó tan vỡ như đã chết, trước mắt phải là không nghĩ ngợi không hành động gì được chứ, làm sao mà có thể ngồi xuống cầm bút viết ra được lời ca như vậy…
Nghĩ đến đó, bàn tay cầm cương ngựa của y cơ hồ như nắm không muốn vững, gió cuốn qua vùng trời rộng, ảm đạm thúc ngựa nhắm hướng bắc trở về, bên tai tiếng ca ngân nga lên không ngớt: Thủy sắc thâm đồng, kỷ kiếm dĩ tàng (Màu nước trơ trơ thăm thẳm, đã liệm đã tàng) Chiêu hồn bất chí, thả huyền thả hoàng (Chiêu hồn không lại, vừa huyền vừa hoàng) Thượng ngưỡng giả thương, hạ phủ tắc mang (Nhìn lên là trời cao, ngó xuống là đất rộng) Tuế nguyệt yểm cập, thất ngã Già lang!
(Ngày tháng ngập tới, mất đi chàng Già của mình) Tuế nguyệt yểm cập, thất ngã Già lang!
(Ngày tháng ngập tới, mất đi chàng Già của mình) Vĩnh viễn mất đi thứ mình thương yêu… Thế nhưng, tử biệt và sinh ly, không biết thứ nào là tàn bạo hơn?
Tiêu Ức Tình theo đám nhân mã cùng trở về bắc… ngẫm nghĩ, về lại cũng vừa đúng lúc Lạc Dương mùa hoa đang nở rộ, thế nhưng trăm hoa rộ nở muôn người nhộn nhịp thế, dưới cặp mắt của y lại như đã biến thành tro chết.
Nam Cương trời cao mây nhạt, một dải trong vắt, rực rỡ một màu xanh lam kỳ dị, trong gió có hoa rơi và có tiếng ca. Y thúc ngựa chầm chậm trở về.
Đại tế ty của Bái Nguyệt giáo đã chết, thần điện đã tiêu hủy, thánh hồ đã khô cạn, xương trắng đã thành tro, mẫu thân đã được giải thoát… Bao nhiêu ý đồ lúc xuất chinh của y cũng đã được hoàn thành mãn nguyện, nhất thiết phảng phất đều như thật trọn vẹn. Thế nhưng, có ai biết được y đã đánh mất thứ gì nơi đây?
Cái thứ y muốn giữ muốn bảo vệ một đời, rốt cuộc lại như những hạt cát lọt qua giữa kẽ ngón tay rớt xuống không còn một dấu vết.
“Hề luật luật…” Đang nghĩ ngợi xuất thần, phía trước bỗng có tiếng ghìm cương ngựa, y phát giác ra đội ngũ thình lình đang ngừng hẳn lại, phảng phất như bị thứ gì ngăn chận, không thể tiếp tục tiến về phía trước.
Cặp lông mày của Tiêu Ức Tình bất giác hơi nhướng lên, cầm cương thúc ngựa về phía trước tra xét: “Tại sao lại ngừng vậy?”
“Lâu chủ…” Đám đệ tử nháo nháo nhường đường, thế nhưng lần đầu tiên không hề sợ sệt nhìn vào mắt y, trong ánh mắt họ như đượm một nụ cười tươi sáng. Ngay cả Bích Lạc đang dẫn đầu đội nhân mã, mấy ngày nay bởi vì Hồng Trần thương thế nguy ngập mà mày mi lúc nào cũng chau lại bây giờ cũng thư giãn ra, nhìn tới y mỉm cười cả lên, cũng thúc ngựa xoay đầu lại, nhường đường cho y: “Lâu chủ, có người chặn đường.”
“Ai?” Y thúc ngựa chạy qua, vượt lên đầu đội ngũ, thế rồi, câu nói chưa kịp thốt xong, thình lình thộn mặt ra…
Phía trước mặt từ núi Linh Thứu đi xuống, trên con đường núi nhỏ nghiêng nghiêng, một bóng áo hồng như máu. Cô gái đó đang ngồi trên lưng ngựa, một tay cầm cương, lạnh lùng chặn trước con đường lớn chỗ đại đội đi qua, trên gương mặt trắng bệch tiều tụy đó không hề có một chút biểu tình, chỉ lãnh đạm nhìn về hướng bên này, ánh mắt tựa như hoan hỉ tựa như bi ai, thẳm thẳm không thấy đáy.
Trong khoảnh khắc đó, y thình lình cảm thấy mình đã mất đi hô hấp.
Cô Quang… Cô Quang đã làm gì nhỉ, lại làm cho cô trở về được?
“Chúc mừng lâu chủ và Tĩnh cô nương bình định Nam Cương, cùng đi cùng về!” Cái tích tắc tĩnh lặng đó, vì để khuấy tan đi không khí ngưng đọng, Bích Lạc thình lình xuống ngựa, quỳ một gối xuống, lớn tiếng chúc mừng.
Câu chúc mừng của y được toàn thể đệ tử Thính Tuyết lâu nhất nhất hưởng ứng, tất cả mọi người nhốn nháo tung thân xuống ngựa, rút đao chỉ xuống đất, nhất tề chúc tụng: “Chúc mừng lâu chủ và Tĩnh cô nương bình định Nam Cương, cùng đi cùng về!”
Trong lời chúc tụng đó, Tiêu Ức Tình nhắm mắt lại một hồi, phảng phất như đang trấn định lại một thứ tình cảm khích liệt gì đó trong nội tâm. Cuối cùng, y chỉ lẳng lặng thúc ngựa lại, chầm chậm đi về hướng cô. Đúng vậy, trận chiến với Bái Nguyệt giáo bắt đầu và chung cuộc đầu đuôi tương ứng, là một chuyện thật là đẹp đẽ, cùng đi cùng về… Có ai biết được, trong đó đã có bao nhiêu thứ bi ai hoan hỉ, sinh tử, như một trận gió rít qua rồi biến mất!
… Nhưng, bất kể ra sao, ít nhất là hiện giờ, bọn họ vẫn còn bên nhau.
Cô gái mặc áo hồng lạt nhìn y một thoáng, cũng chẳng nói lời nào, chỉ đợi y đến một bên rồi quay đầu ngựa qua, trầm mặc cùng y song song ruổi ngựa chầm chậm đi, cùng trở về bắc. Y nhìn thấy bàn tay cô nắm cương ngựa, có hơi run run. Không biết có phải đang ráng sức áp chế tình cảm gì đó trong nội tâm của mình.
Sông Lan Thương không xa lắm phía trước, qua khỏi Lan Thương, nhắm hướng bắc đi, chính là Trung nguyên, là Lạc Dương.
Hoa rộ như bông, phồn hoa như mộng.
Sống chết tương tùy, cùng đi cùng về… truyền thoại của giang hồ, trong ánh mắt đám đệ tử, phải là một giai thoại long phụng trong loài người thôi.
Thế nhưng có ai biết, tuy cùng trở về, trong lòng hai người, có một thứ gì đó vĩnh viễn còn lưu lại Nam Cương, không cách nào trở lại.
o O o


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui