Thirds - Cơ Quan Trinh Sát Tình Báo Nhân Dân


Sloane không hề ưa Dex.

Cực kỳ không ưa anh ta.

Những lời nói vừa rồi của tên người mới vẫn cứ văng vẳng trong tai gã khi cả hai đi qua tiền sảnh lớn của dinh thự.

Dù gã có không muốn phải thừa nhận, nhưng Dex nói đúng.

Và điều đó lại cho gã thêm một lý do nữa để ghét anh ta.

Cảm giác này ngày một lớn hơn trong gã.

Dù cho Dex có tin hay không, nhưng Sloane đã đến gặp bác sĩ tâm lý – là một bác sĩ do THIRDS trực tiếp chỉ định – không chỉ cho riêng mình gã mà là cho cả đội sau khi cái chết của Gabe xảy ra.

Lúc đó thực sự là tuyệt vọng, nhưng Sloane đã cố gắng để đưa ra những suy nghĩ đúng mực đủ để giúp gã được phê chuẩn tiếp tục tiến hành các nhiệm vụ khác.

Sau cùng thì, gã đã rất nỗ lực để có thể đối mặt với một sự thật đầy đau đớn – đó là Gabe thực sự đã mất rồi.

Ngực gã quặn đau và mắt gã như mờ đi, nhưng rất nhanh, gã đã kịp thời điều chỉnh lại suy nghĩ của bản thân.

Đã lâu rồi, gã vẫn cứ trốn tránh hiện thực tàn khốc này.

Và sẽ đơn giản hơn nếu như cứ để cho vị trí của Gabe không có người mới thay thế vào.

Mỗi lần có đặc vụ mới được chỉ định vào vị trí của Gabe là một lần sự đe dọa từ hiện thực lại thập thò như muốn phá vỡ ảo tưởng mà gã tự dựng lên cho mình.

Thực sự...!Gabe đã đi thật rồi.

Gã chỉ đang cố không muốn thừa nhận điều này mà thôi, càng lâu càng tốt, cho tới khi nào những suy nghĩ về Gabe đã làm cho lòng gã tê dại.

Lâu nay, chỉ nghĩ đến việc nhìn thẳng vào nỗi đau này là gã đều hoảng loạn, rồi gã lại sợ hãi với những gì mà nỗi đau khi mất Gabe sẽ đánh gục gã nếu như gã đối diện với nó.

Chỉ mình Ash hiểu nỗi sợ trong lòng gã, và vị trí của nó trong tâm gã.

Chờ đến khi gã có thể đối diện được với nỗi đau này, lúc ấy, biết đâu gã sẽ rơi vào tuyệt vọng cùng cực, nhưng chắc chắn gã sẽ vượt qua được.

Điều đó không có nghĩa là vết thương lòng của gã sẽ lành hẳn, nhưng chí ít, nỗi đau đó sẽ không còn là một vết thương đầm đìa máu tươi nữa.

Đi bên cạnh gã, người cộng sự mới như đang rơi vào trầm tư, và Sloane cảm thấy thật tội lỗi.

Dex đã nói đúng về việc gã cố trút hết tất cả đau đớn vào anh ta, mong muốn trừng phạt Dex khi anh ta được chỉ định tiếp nhận vị trí của Gabe.

Nếu như dưới một hoàn cảnh khác, lẽ ra việc trở thành thành viên của THIRDS phải là một sự thăng tiến thần tốc đối với một cựu sĩ quan HPF.

Sloane tự nhủ với lòng mình, gã phải cố gắng hơn nữa để khiến cho mối quan hệ giữa gã và Dex trở nên thân thiện hơn dù cho gã có bao nhiêu định kiến đi chăng nữa.

Gã càng nhanh thích ứng được với sự thay đổi của mọi thứ xung quanh mình thì chắc chắn tình trạng quan hệ giữa hai bên sẽ được cải thiện đáng kể.

Hai người bọn họ sẽ phải dành khá nhiều thời gian cho nhau trong tương lai.

Có thực sự là gã muốn khoảng thời gian tới đây chỉ dùng vào việc tranh cãi với Dex thôi ư? Công việc của bọn họ vốn đã rất gian nan rồi, gã không cần thiết phải làm cho mọi chuyện rối tinh rối mù lên nữa.

Hai người bước vào bên trong dinh thự.

Không gian ở đây vô cùng sang trọng, tràn ngập những mảng màu xanh, đỏ, vàng với các đồ dùng đều được thiết kế theo phong cách tân phục hưng Pháp.

Từ những bức tường được treo đầy các bức tranh sơn dầu được lồng trong khung tranh vàng cổ điển cho tới những lối đi với hành lang được chạm khắc cầu kỳ, tỉ mẩn.

Bên dưới chân họ là tấm thảm trải sàn xa xỉ như nuốt trọn từng dấu chân.

Những tấm màn lụa mềm mại vắt ngang những cổng vòm hoa lệ lướt qua đồng phục tác chiến với chất vải cotton cứng của hai người.

Ở mỗi phòng, họ đều thấy có treo một chiếc đèn trần pha lê lấp lánh.

Cả hai đều cảm thấy bị choáng ngợp trong khung cảnh của dinh thự này.

Các đặc vụ trinh sát trong đội của họ đều đang rà soát toàn bộ căn nhà, nhìn qua thì thấy có vẻ như là có 20 đặc vụ.

Tất cả mọi người đều đang bận rộn với việc lấy lời khai từ những vị khách, một số người thì rơm rớm nước mắt, một số khác thì tỏ ra rất khó chịu với việc bản thân bị tra hỏi như thế này.

Nghĩ về số căn phòng trong dinh thự này, chắc hẳn việc tra hỏi sẽ phải tốn một khoảng thời gian nhất định đây.

Âm thanh của Ash quanh quẩn bên trong mũ bảo hộ của Sloane đã gửi cho gã lời xác nhận.

"Căn nhà và khu vực xung quanh đều an toàn."
"Rõ rồi." Sloane cởi chiếc mũ bảo hộ ra và kéo khóa, buộc vào một bên của bộ giáp bảo hộ.

Dex cùng làm tương tự.

Dex thì thầm vào tai Sloane.

"Tôi không biết là làm từ thiện lại giàu được như thế này đấy."
"Không đâu.

Ortiz đã giàu sẵn từ lúc ông ta chưa tiếp nhận Hiệp hội đấu tranh vì sự bỉnh đẳng của loài người và loài Therian rồi." Họ đi lên hai tầng khác để tới chỗ văn phòng của Ortiz.

Hudson và Nina đều đã có mặt ở đó để khám nghiệm tử thi.

Văn phòng của Ortiz cũng xa xỉ không kém gì toàn bộ dinh thự với những lớp ván gỗ đào hoa tâm và các kệ thủy tinh bày đầy khắp văn phòng, một kệ đựng rượu độc đáo được để ở trong góc phòng và một bộ ghế tựa bọc da.

Mọi thứ đều thật phong cách và được đặt rất có ý tứ, trừ mỗi thi thể của Ortiz đang nằm trên sàn giữa vũng máu đỏ tươi.

Sloane gật đầu chào hỏi Hudson và Nina khi gã bắt gặt ánh nhìn của hai người; xung quanh họ là các đặc vụ khác đang kiểm tra khắp các góc ngách của văn phòng.

"Có phát hiện được gì mới chưa?"
Hudson đứng dậy.

"Ông Hector Ortiz, Chủ tịch của Hiệp hội đấu tranh vì sự bình đẳng giữa loài người và loài Therian.

Thi thể của ông ta được người vợ phát hiện ra vào buổi chiều.

Theo như những gì mà người vợ khai báo, suốt buổi sáng ông ta đều bận rộn với việc tiếp khách, nhưng khi bà ta tới tìm Ortiz để giới thiệu về những vị khách mới đến thì lại không thấy ông ta đâu.

Ban đầu, bà ta chỉ nghĩ là chồng mình lại lẩn đi đâu đó để làm mấy việc riêng tư theo thói quen.

Thế rồi khi bà ta đi lên văn phòng của Ortiz thì thấy chồng mình đã trở thành một cái xác lạnh ngắt."
"Anh có chắc là cùng một hung thủ gây ra vụ này không?" Sloane nghiên cứu cái xác.

Phần cổ họng của Ortiz bị cào rách, giống hệt như những nạn nhân trước.

"Khá chắc là do cùng một hung thủ.

Nhưng có một điểm mà chúng tôi vẫn chưa tìm ra lời giải."
"Gì thế?"
Nina chỉ vào phần cổ của nạn nhân, Sloane cúi người xuống để quan sát được kĩ hơn.

Dex cũng tham gia vào.

"Thấy không? Có một vết cào nhỏ ở đây khi móng vuốt của hung thủ móc vào cổ nạn nhân, nhưng dường như cú đánh này không được chuẩn xác.

Giống như là nạn nhân đã tránh được vậy, mà cũng có thể là nạn nhân bất ngờ di chuyển, cho nên tình cờ thoát được một đòn của hung thủ."
Dex nghiên đầu, nghiên cứu những vết cào.

"Cũng có thể đấy.

Nếu như hung thủ cố gắng để rạch cổ họng ông ta, chẳng lẽ ông ta lại không tránh né hay sao?"
"Không, nếu như thuộc về trường hợp nạn nhân không biết mình đang bị tấn công.

Vết cào cho thấy nạn nhân đã di chuyển sang phía khác khi hung thủ có ý định rạch cổ nạn nhân.

Có điều gì đó đã khiến cho hung thủ không thành công ngay cú ra đòn đầu tiên, sau đó hung thủ đã rất nhanh chóng xác định lại tầm tấn công nạn nhân và tiếp tục nhát cào thứ hai.

Và chỉ đến lần thứ hai này, hung thủ mới thành công, xé toạc cổ họng nạn nhân và khiến cho nạn nhân chết vì mất máu."
"Thế điểm bất thường ở đây là gì?" Càng lúc Sloane lại càng quan ngại thêm về vụ án mạng này.

Có điều gì đó không hợp lý.

Gã đứng dậy, quay sang phía Hudson, nhận thấy anh ta cũng đang rất rối rắm về các chi tiết trong vụ án lần này.

"Là độ sâu của vết cào và hướng bắn của máu nạn nhân cho thấy lực phát ra từ cú cào yếu hơn rất nhiều so với một người Therian họ Mèo tiêu chuẩn.

Điều này khác hẳn với những nạn nhân trước đó."
Sloane ngẫm nghĩ.

"Có thể nào là nạn nhân đã phản kháng lại và làm tên hung thủ bị thương hay không?" Cũng chưa chắc có thể xác nhận được giả thuyết này.

Hudson phủ nhận bằng một cái lắc đầu.

"Không có dấu vết của lông hay biểu bì da dưới móng tay của nạn nhân, cũng không có sợi lông tóc nào lưu lại trên quần áo và tất cả các kết quả kiểm tra đều cho thấy vết máu đều là của nạn nhân.

Nhưng chúng tôi vẫn cần kiếm tra lại cẩn thận các mẫu này ở phòng lab của trụ sở.

Cho tới lúc này, các đặc vụ vẫn chưa tìm ra được bằng chứng chứng minh sự hiện diện của hung thủ ở đây, trong văn phòng này.

Theo tôi, có một giả thuyết như thế này – chỉ là giả thuyết thôi nhé, cho đến khi nào chúng tôi kiểm tra thi thể kĩ lưỡng hơn – đó là hai nạn nhân trước đều có ngoại hình nhỏ hơn tên hung thủ, nhưng Ortiz thì khác, ông ta nhỉnh hơn."
Sloane nhướn mày.

"Tôi thấy chi tiết đó đâu nói lên điều gì."
"Đúng thế." Hudson nói.

"Tôi không muốn phải nói điều này, anh bạn à, nhưng trong vụ này có rất nhiều những chi tiết không hề logic chút nào."
"Giống như việc tên hung thủ chỉ tấn công nạn nhân từ phía bên phải của mình."
Ba người đứng cạnh đó liền quay sang nhìn Dex khi anh vẫn đang cúi sát lại để nghiên cứu thi thể.

Anh chỉ vào phần cổ của nạn nhân.

"Vết cào trên cổ ba nạn nhân đều hướng từ trái sang phải.

Hơn nữa, theo như những thông tin đề cập trong tài liệu, không một nạn nhân nào xuất hiện vết trầy xước khác trên thi thể.

Điều này hơi vô lý."
"Ở chỗ nào?" Hudson tò mò.

Nina lấy ra bản báo cáo khám nghiệm tử thi của các nạn nhân trước, đọc qua một lượt rồi đồng ý với ý kiến của Dex.

Dex tiếp tục.

"Cả ba nạn nhân đều ở trong tư thế đứng thẳng người.

Một người Therian họ Mèo đang ở dạng hóa thú nếu muốn tiếp cận với phần cổ của một người, đặc biệt là với người có chiều cao ấn tượng như Ortiz, thì nhất định cũng phải đứng bằng hai chân sau.

Làm sao mà hung thủ có thể tấn công nạn nhân từ bên phải mà lại không gây ra bất kỳ một vết trầy xước nào bên trái? Cho dù hung thủ vồ ép nạn nhân xuống mặt đất thì ít nhất cũng phải để lại một vài vết cào xước ở đâu đó trên thi thể.

Mấy người có biết là Cael đã vồ tôi bao nhiêu lần bằng vuốt bên chân trái của nó khi chúng tôi chơi đùa với nhau từ nhỏ đến lớn không? Cực kỳ nhiều.

Và lần nào cũng thế, cho dù là nó đã thu vuốt lại nhưng trên người tôi lúc nào cũng có vết trầy xước, không lớn thì nhỏ."
"Cậu ấy nói đúng." Sloane đồng ý, rồi gã nhận ra Dex đang nhìn mình với vẻ mặt đầy ngạc nhiên.

"Quả thực rất lạ lùng khi hung thủ không gây ra bất kỳ vết trầy xước hay vết thương nghiêm trọng nào khác trên cơ thể nạn nhân.

Thi thể quá toàn vẹn.

Mọi người có ai còn phát hiện ra điều gì nữa không?"
Nina lướt qua phần tài liệu trên màn hình máy tính bảng, biểu cảm trầm lặng trên gương mặt của cô cho thấy tình hình không được khả quan cho lắm.

"Các đặc vụ trinh sát vẫn đang tra hỏi các vị khách, nhưng đến giờ vẫn không có ai nói rằng mình phát hiện hay nhìn thấy bất cứ hoạt động đáng ngờ nào hay là xung đột gì giữa Ortiz với người khác.

Lúc đó, mọi người đều đang tận hưởng chương trình ca nhạc ở đây, và giả sử như hung thủ là loài Therian họ Mèo có tấn công thì cũng không có ai sẽ nghe được âm thanh gì cả.

Ortiz có một danh sách dài những kẻ thù của mình, nhưng tất cả bọn họ đều thuộc dạng người thường giống như Ortiz.

Giờ Cục Tình báo đang rà soát lại các thông tin bằng hệ thống Themis.

Vợ của nạn nhân nói rằng văn phòng của Ortiz không bị mất bất cứ đồ vật nào.

Vì và chìa khóa vẫn còn nguyên trong túi nạn nhân."
"Giờ thì chúng ta có thể loại bỏ giả thuyết đây là một vụ trộm rồi." Dex lên tiếng.

Sloane cẩn thận xâu chuỗi lại tất cả các thông tin họ đã thu thập được từ trước đến nay, nhưng gã không thể ghép được một mảnh ghép nào vào với nhau kể từ khi đống hỗn loạn này diễn ra.

Điều duy nhất có thể chứng minh được hung thủ là loài Therian nằm ở những vết cào trên người nạn nhân phù hợp với đặc điểm tấn công của người Therian họ Mèo.

Sloane lướt qua một lươt tất cả các điểm trong căn phòng, nghi nhớ mọi thông tin từ bảo vệ và từ các sĩ quan HPF đang thảo luận.

"Làm sao mà hung thủ có thể vượt qua được vòng bảo an?"
"Hỏi hay đấy.

Có thể nào hung thủ là nhân viên làm việc ở dinh thự không?" Dex nói.

"Hoặc là cải trang giống với nhân viên làm trong dinh thự?"
"Dex có thể nói đúng đấy."
Cael và Rosa đi lại gần phía bốn người.

Rosa ra hiệu cho Dex và Sloane đến chỗ mình.


"Nếu mọi người có phát hiện gì mới thì báo cho chúng tôi biết ngay nhé."
"Chắc chắn rồi." Hudson đáp, ánh mắt màu xanh của anh ta nhìn về phía Dex với đầy sự quan tâm.

"Dex, rất vui vì lại được gặp cậu lần nữa."
Chờ đã, gì thế này? Hudson vừa mới tán tỉnh Dex đó ư? Sloane liếc qua người cộng sự của mình và thấy một nụ cười đầy ý tứ trên gương mặt Dex.

Kệ đi, nếu như thế thật thì xem ra Dex đang khá hưởng thụ.

Không phải là gã quan tâm gì.

Nhưng nếu Dex chỉ vì muốn lên giường với Hudson mà gây ảnh hưởng tới công việc chung thì Sloane không thể không để ý.

Ít ra thì gã cũng phải cố chút sức để đẩy người cộng sự của mình khỏi những mối nguy tiềm tàng.

Gã túm lấy tay Dex, kéo anh dậy và dẫn anh về chỗ Rosa với Cael.

Dex không nói gì cả nhưng cái nhướn mày của anh lại thể hiện sự bất ngờ pha chút hài hước.

Sự ngạc nhiên này của Dex không nằm trong sự quan tâm của gã.

Hơn nữa, gã đâu có quan tâm gì.

Bốn người đi sang một bên, tránh khỏi đám đông với những đặc vụ và các nhân viên bảo an.

"Cậu phát hiện được gì rồi?" Sloane càu nhàu, ngó lơ nụ cười gằn ngu ngốc kia của người cộng sự.

Cael thao tác trên màn hình máy tính bảng của mình một hồi rồi đưa sang cho Sloane.

Trên màn hình là danh sách của những người có mặt trong dinh thự vào ngày xảy ra án mạng, từ khách mời cho đến nhân viên, bao gồm cả những người Therian và đánh dấu xác nhận họ thuộc loài nào.

"Danh sách khách mời không quá nhiều.

Chúng ta cũng gặp may đấy, vì hôm đó chỉ là một bữa trưa nhẹ nhàng chứ không phải là một bữa tiệc tối.

Chỉ có 25 khách mời và 75 nhân viên phục vụ.

Trong 10 năm qua, ông Ortiz vẫn sử dụng dịch vụ của một công ty bảo an duy nhất, cộng thêm với một vài sĩ quan ở HPF làm thêm ngoài giờ.

Cho tới lúc này, vẫn chưa có ai nói rằng có xuất hiện sự bất thường nào cả.

Chỉ có 3 trong số 50 nhân viên bảo an mà vợ của Ortiz thuê là người Therian họ Mèo, nhưng tất cả họ đều ở trong công ty của Ortiz suốt khoảng thời gian đó, và đã có sự xác nhận từ phía các nhân viên bảo an khác.

Vợ Ortiz còn thuê một công ty chuyên cung cấp các dịch vụ phục vụ ngoài trời – Công ty Thalia's Kitchen Events & Catering tại địa chỉ phố Tây số 33 trên Đại lộ 15.

Hiện tại, các nhân viên vẫn đang trong quá trình tra hỏi lấy lời khai và không có một người Therian họ Mèo nào.

Tất cả đều được thuê và đã được đăng kí hợp pháp.

Em nghi ngờ rằng hung thủ nằm trong số người này."
Sloane gật đầu, lướt qua danh sách một lượt rồi trả lại cho Cael.

"Nói cách khác, chúng ta vẫn chưa phát hiện thêm manh mối nào.

Bên Cục Tình báo đã kiểm tra thông tin về Ortiz trên Themis chưa?"
"Giờ vẫn đang tra." Rosa đáp.

Một đặc vụ trinh sát tiến đến chỗ họ.

"Đặc vụ Cael, đặc vụ Santiago, một trong những nhân viên ở dinh thự vừa mới nói rằng anh ta có một số thông tin có thể có ích cho chúng ta."
Cael gật đầu, đáp.

"Cám ơn anh, Russo."
Cuối cùng thì họ cũng bắt được manh mối.

Để có thể lần theo được dấu vết của hung thủ người Therian không phải là một chuyện dễ dàng, nhưng chắc chắn phải luôn có một đầu mối nào đó sót lại – sợi tóc, sợi vải trên quần áo, nước bọt hoặc mẫu răng – nhất định phải có thứ gì đó lưu lại sau cuộc ẩu đả khi hung thủ người Therian rơi vào trạng thái cuồng dã nhất cho dù vẫn duy trì được lý trí của con người.

Để có thể duy trì được sự cân bằng giữa hai trạng thái người và thú đòi hỏi một sự nỗ lực khống chế rất lớn.

Và kiểu ra đòn như trong vụ án này lại được khống chế cực kỳ tốt.

Bọn họ đi theo đặc vụ Russo ra khỏi văn phòng và xuống tầng, đi ngang qua phòng vẽ tranh để đến phòng ăn tối.

Một nhân viên phục vụ với mái tóc đen đang ngồi chờ sẵn trên ghế cạnh bàn ăn.

Khi anh ta thấy mọi người đi tới, anh ta đứng ngay lên và đi lại chỗ bọn họ, nhưng đã chợt khựng lại khi nhìn thấy trong nhóm có Sloane.

Một cái nhếch môi đầy khinh bỉ hiện lên trên gương mặt của anh ta, ánh mắt thì đảo qua đảo lại đầy dò xét.

Sau cùng, anh ta quay sang nhìn Dex.

"Tôi muốn nói chuyện với anh." Người phục vụ khịt mũi một cái, ánh mắt vẫn gắn chặt vào Dex.

Dex nhướn mày, vẻ ngạc nhiên thấy rõ.

Chắc hẳn người cộng sự của gã không nghĩ là anh ta sẽ phải chứng kiến kiểu phân biệt đối xử một cách trắng trợn như thế này.

Tốt hơn hết là anh ta nên làm quen với nó đi.

Dex chuẩn bị nói gì đó thì Cael chỉ kín đáo lắc đầu với anh.

Dex mím chặt môi, sau đó hỏi người nhân viên.

"Anh nói rằng mình có thể cung cấp một số thông tin liên quan đến nạn nhân đúng không?"
"Đúng vậy.

Tôi biết ai là hung thủ giết chết ông chủ." Người phục vụ trả lời đầy tự tin.

"Anh có chứng kiến sự việc lúc đó không?"
"Không, không hẳn là thế.

Nhưng có một tên Therian dị hợm..." Người phục vụ đột ngột dừng lại khi anh ta nhìn thấy sự khó chịu hiện lên trên gương mặt Dex.

Sloane phải công nhận rằng cái biểu cảm khá là nghiêm túc kiểu nếu-mà-anh-không-thay-đổi-cách-dùng-từ-của-mình-thì-tôi-sẽ-tẩn-cho-anh-một-trận kia hơi đáng sợ.

"À, ý của tôi là người nhân viên thuộc loài Therian nọ.

Hắn ta là bartender của phía công ty phục vụ, và hành động của hắn trong bữa tiệc khá là kỳ lạ, lại còn có biểu hiện lo lắng.

Mà thêm nữa, hắn là một người Therian không được kiểm duyệt."
"Làm sao mà anh biết điều đó?" Dex hỏi.

"Hắn mặc một chiếc áo sơ mi và cứ mãi loay hoay với nó.

Đây không phải là lần đầu tiên bà Ortiz thuê một công ty có nhân viên là ngừi Therian chưa thông qua kiểm duyệt của Chính phủ.

Bà ấy nghĩ là mình đang giải quyết công việc trong dinh thự này một cách rất trơn tru.

Nhưng thực tế lại không như vậy."
Dex rơi vào trầm tư.

"Vậy anh không trực tiếp nhìn thấy hay nghe được gì về hung thủ loài Therian kia tấn công ông Ortiz?"
"Không có." Người nhân viên dường như bớt tự tin hẳn.

"Nhưng tôi chắc chắn là hắn đang âm mưu điều gì đó.

Vì thế, tôi đến gặp hắn, nói với hắn rằng tôi sẽ gọi lực lượng chức năng tới bắt giữ hắn ta.

Nhưng tên bợm đó vẫn cứ ở đây làm việc, bỏ ngoài tai lời cảnh báo của tôi.

Và tôi đã gọi thật.

Đương nhiên, đến lúc tôi quay lại thì đã thấy hắn ta biển đâu mất tăm."
"Lúc đó là mấy giờ?"
"Khi tôi tới gặp hắn ta để cảnh cáo là trước 11 giờ." Người nhân viên đáp lời.

"Anh có thể miêu tả qua hình dáng của người Therian này không?"
"Được chứ.

Hắn ta khá cao, to con, phải đến hơn 1m8 đấy.

Mắt của hắn là màu hổ phách." Anh ta lướt qua Sloane rồi ngay sau đó lại rời ánh mắt đi.

"Ừm, tóc đen.

Và tôi đoán là, hắn thuộc loài Therian họ Mèo."
"Sao anh đoán được như vậy?"
"Có rất nhiều cho tiết có thể tiết lộ điều đó cho anh.

Kiểu như là từ cách đi đứng rồi đến hành động rình mò của hắn ta."
"Còn có thông tin gì khác mà anh muốn cung cấp cho chúng tôi không?" Người nhân viên lắc đầu và Dex quay sang nhìn Rosa vốn đang đứng một bên ghi chép lại các thông tin cần thiết.

"Được rồi.

Đặc vụ Santiago sẽ thống nhất lại lời khai với anh.

Sau đó, chúng tôi cũng cần anh ký nhận vào bản khai này.

Cảm ơn anh vì đã hợp tác." Anh đi đến gần chỗ Rosa và cô ra hiệu cho người nhân viên phục vụ đi đến chỗ bàn ăn.

Dex bắt gặp ánh mắt của Cael và cả hai cùng đi ra phía cửa.

Sloane cũng theo sau họ.

"Vừa nãy là sao thế?"
"Anh nói chuyện gì?" Cael trông có vẻ rối rắm.

"Em cứ để cái tên kỳ thị giống loài đó ngó lơ mình, coi em như không khí trong cuộc điều tra này vậy hả?"
Cael chỉ nhún vai.

"Nếu như nói chuyện với anh có thể làm anh ta hợp tác hơn thì em cũng chẳng mấy để ý."
"Mẹ nó.

Em nên để ý mới đúng chứ.

Nếu như em cứ như vậy thì làm sao em có thể khiến những tên bợm khác tôn trọng em được?"
"Bọn họ chẳng bao giờ để tâm đâu, Dex à, và sẽ không bao giờ để tâm hết.

Đó là lý do tại sao bọn họ đều là những tên bợm không hơn không kém." Cael ngả người vào gần Dex và đấm vào ngực anh.

"Đây không phải là môi trường ở HPF.

Giờ anh đã gia nhập vào thế giới của bọn em rồi, và nói thật, thế giới này rất đáng sợ, lại xấu xa và lắm thị phi.

Không có ai sẽ xoa đầu anh và nói rằng anh là người rất đặc biệt chỉ vì anh có một người cha với màu da đen và một người em trai thuộc loài Therian sẽ tự hào đứng bên cạnh anh và giơ cao lá cờ bảy sắc cầu vồng cả.

Ở đây, anh sẽ bị coi là một kẻ dị hợm như tất cả bọn em thôi, vậy nên đừng có lên mặt dạy em phải làm công việc của mình như thế nào mới đúng." Cael nổi giận, bỏ đi trước, để lại Dex đứng như trời trồng, không biết nói gì.

Tuy nhiên, sự im lặng này cũng không kéo dài.

"Chuyện gì vừa xảy ra vậy?"
Sloane huýt sáo.

"Ôi chao.

Tôi cũng không nghĩ được một người như Cael mà cũng có lúc tức giận cơ đấy.

Hay là tôi nhìn nhầm nhỉ.

Làm tốt lắm, người mới ạ."
Dex chớp mắt, nhìn sang Sloane.

"Tôi làm gì sai sao?"
Biểu cảm bị tổn thương ấy của Dex khiến Sloane chịu không nổi, và thực ra gã thấy tiếc cho người cộng sự của mình.

Gã liền dẫn anh ra cửa trước.

"Nghe này, tôi hiểu việc cậu đang làm, nhưng điều đó không dễ dàng chút nào đâu.

Tôi biết, cậu rất tự hào về đứa em trai của mình, và em trai cậu cũng có cảm giác tương tự như vậy đối với cậu.

Tin tôi đi, nhưng có một điều mà cậu phải hiểu, đó là trở thành một đặc vụ của THIRDS cũng đồng nghĩa với việc phải đối đầu với những kiểu bảo thủ ở một mức độ hoàn toàn mới." Hai người bước ra đi trên con đường phía trước dinh thự.

Không khí của những ngày cuối tháng 12, mặt trời vẫn sáng rõ trên bầu trời và những căn nhà xung quanh đều ngập chìm trong không khí tĩnh lặng yên bình.

Điểm duy nhất không thích hợp trong khung cảnh này đó chính là những phương tiện của các lực lượng cảnh sát đầu kín hai đầu phố và rất nhiều các đặc vụ đang rà soát các khu vực xung quanh đây.

"Khi cậu còn là sĩ quan HPF, mối lo duy nhất của cậu đó là những tội phạm loài người và phải chịu sự thù ghét khi làm một cảnh sát.

Ở đây, không vì lý do này thì vì lý do khác, mọi người đều sẽ có ác cảm với cậu, và đôi khi cậu sẽ cảm thấy bất lực và không thể thay đổi được suy nghĩ của số đông dù cho cậu có làm gì hay nói gì đi chăng nữa." Sloane thở dài.

"Một số trong chúng tôi đã học được cách thích nghi với sự ác cảm này, nhưng Cael...!em ấy là một người sống rất tình cảm, được nuôi dưỡng trong một gia đình tràn đầy sự yêu thương của người thường, và ngay từ ban đầu, họ đã chấp nhận thân phận của em ấy.

Thế nên, em ấy vẫn đang rất rối rắm.


Cậu phải để em ấy tự xử lý mọi chuyện theo cách của riêng mình – cách mà em ấy cảm thấy ổn nhất." Sloane rất cẩn thận khi nói ra những lời này, chắc rằng mình không hề nói hớ hay đụng chạm đến điểm nào nhạy cảm.

Không sớm thì muộn, Dex cũng phải đối mặt với sự thật phũ phàng này.

"Giờ tôi lại lo lắng cho cậu nhiều hơn đấy, không biết rồi cậu có thể thích nghi được không nữa."
"Tôi ư?" Dex ném cho Sloane một nụ cười khinh bỉ.

"Có lẽ anh không để ý đến, nhưng tôi nói này, tôi cũng không phải dạng vừa đâu.

Từ lâu tôi đã biết thế giới này không phải toàn một màu hồng tươi sáng rồi."
"Cái mà tôi muốn nói ở đây là, cậu định ứng xử như thế nào với những người còn quá khích hơn khi thể hiện sự ác cảm của mình đối với người Therian so với tên nhân viên vừa rồi? Liệu khi những người đó gặp nạn, cậu có tình ngyện cứu họ không? Tôi khẳng định với cậu, đó mới là vấn đề đáng để cậu phải suy nghĩ."
"Vậy là tôi nên đứng im một chỗ và mặc kệ, không làm gì cả sao?" Dex thở dài, tựa như bất lực.

"Tôi không thể làm như thế được."
"Không, giờ cậu hãy để em trai tự giải quyết phần việc của mình, tự xử lý những vấn đề của bản thân theo cách mà em ấy chọn.

Và bất cứ khi nào em ấy cần cậu, em ấy sẽ thể hiện điều đó với cậu.

Nhiệm vụ của cậu là hỗ trợ cho em ấy, bảo vệ em ấy khỏi tất cả những mối đe dọa vật lý có thể khiến mạng sống của em ấy bị đe dọa.

Và cậu không có trách nhiệm phải làm một kỵ sĩ cưỡi ngựa trắng diệt rồng chỉ vì những con rồng ấy xúc phạm đến em cậu, hay lấy đá ném vỡ đầu em ấy.

Cũng tương tự như nhau cả thôi."
Đôi mắt của Dex tràn ngập phẫn nộ, lời nói rít qua kẽ răng.

"Có đứa dám lấy đá ném em tôi ư?"
"Không phải lo đâu.

Có Ash đứng ra ném lại rồi." Sloane nở một nụ cười với Dex.

Gã không hiểu vì sao mình có thể phá vỡ quy tắc của bản thân và tới đây để trấn an Dex.

Gã tự nhủ những gì gã làm vừa rồi chỉ là để bảo vệ cho Cael.

"Người mới à, cậu không phải là người duy nhất quan tâm đến Cael đâu.

Biết chưa?"
Dex gật đầu, mặc dù anh cũng không chắc có phần nào trong những điều mà Sloane vừa mới nói trên đây lọt vào được bộ não của mình hay không.

Trên đường hai người quay trở lại BearCat, Dex nhíu mày đầy trầm tư.

"Đôi khi chỉ nghĩ về số lượng những kẻ ngu ngốc trên thế giới này thôi đã đủ khiến tôi cảm thấy ức chế rồi.

Tôi thề, có một phần nhất định số công dân ở thành phố này đang bước vào quá trình tiến hóa thụt lùi."
"Dù sao thì cũng đều phải trải qua một khoảng thời gian rất dài." Sloane nói, mặc dù gã cũng phải thừa nhận, đôi khi gã còn không thể tin được nữa là.

"Theo tôi thì vẫn chưa đủ dài đâu."
"Giờ cậu cứ như một ông già thích càu nhàu vậy đó."
Dex lườm gã một cái khi hai người đi vòng ra phía sau của chiếc BearCat.

"Ngậm miệng lại và đừng có cố chọc ngoáy tôi."
"Tôi đâu có cố chọc ngoáy gì cậu.

Tôi chỉ nghĩ là cậu dính bệnh Alzheimer rồi thôi." Vừa nói, gã vừa khịt mũi, cố gắng kìm lại tiếng cười trong cổ họng.

Khi gã không còn đè ép bản thân mình nữa, gã lại rất dễ dàng khi nói ra vài câu chọc ghẹo người cộng sự của mình – điều mà đã lâu rồi gã không còn làm nữa sau cái chết của Gabe.

Đáng lẽ ra, cái suy nghĩ rằng gã đã tìm được một người cộng sư mới khá phù hợp với mình phải khiến cho gã cảm thấy nhẹ nhõm, nhưng không, điều đó chỉ khiến gã cảm thấy tội lỗi hơn mà thôi.

Trước khi những ý nghĩ tội lỗi ấy ăn mòn gã, gã đã kịp định thần lại, tự nhủ rằng bây giờ không phải lúc để nghẫm kĩ về chuyện này.

Khi cả hai trèo vào khoang xe, Cael đã ngồi trên dãy ghế từ lâu, và người đặc vụ trẻ tuổi này ngồi tít phía cuối của dãy ghế.

Sloane thúc một cái thật nhẹ vào bên tay của Dex rồi đi lại ngồi gần chỗ Cael.

Dex lướt đến bên đứa em trai của anh, đá ghẹo vào chân của cậu.

Khi thấy Cael lại nhíu mày, Dex rướn người vào gần tai Cael, thủ thỉ gì đó.

Sloane không nghe rõ được Dex đang nói gì, nhưng gã có thể nghe ra sự chân thành trong giọng nói trầm ấm của anh ta.

Gã còn nghe được lời gì đó như là lời xin lỗi của Dex.

Khi Sloane ngồi đó và nhìn hai anh em, trong lòng gã đột nhiên trào lên thứ cảm xúc mang tên buồn bã.

Có lẽ mọi thứ sẽ khác đi rất nhiều nếu như gã được sinh ra và lớn lên trong một gia đình tràn đầy tình yêu thương như gia đình của Maddock – được bao bọc trong một mái ấm chứ không phải là giữa những bức tường đệm trắng, được chăm sóc bởi cha mẹ và những người họ hàng máu mủ thay vì các bác sĩ và y tá.

Tiếng cười của Cael vang lên đã kịp kéo gã ra khỏi những suy nghĩ tiêu cực của mình, và gã nhận ra không biết từ khi nào gã đã nở nụ cười khi nhìn thấy đôi anh em này.

Hai tay của Dex đang ôm lấy cổ Cale và không ngừng chọc ghẹo cậu, còn Cael thì đang xả ra một tràng mắng mỏ Dex, nhưng gã cảm nhận được rõ tình cảm sâu đậm mà Cael dành cho anh trai của mình ẩn đằng sau đó.

"Anh đúng là một gã hư hỏng." Cael cười khẽ, lắc đầu nhìn người anh trai của mình.

"Được rồi, cả đội.

Giờ chúng ta sẽ đi đến công ty dịch vụ Thalia." Maddock tuyên bố, sau đó cùng ngồi vào khoang xe với bọn họ.

Dex không ôm lấy cổ Cael nữa, cùng với các thành viên khác ngồi nghiêm chỉnh trên ghế và thắt chặt đai an toàn của mình.

Rosa vẫy chiếc máy tính bảng qua lại trước mặt Ash để thu hút sự chú ý của toàn đội.

"Chúng ta đã có được đầu mối từ một nhân viên phục vụ tại dinh thự.

Anh ta cho rằng hung thủ là một người Therian chưa thông qua kiểm duyệt, là bartender tại dinh thự và cũng có thể thuộc họ Mèo.

Người Therian này cũng là nhân viên của công ty dịch vụ Thalia.

Theo như các vị khách mời, người Therian này chính là người đã pha chế đồ uống cho họ tại quầy bar cho tới buổi chiều – cũng là lúc mà anh ta rời buổi tiệc.

Người đàn ông này rất dễ nhận dạng.

Thực ra, tôi không nghĩ người này là hung thủ mà chúng ta đang truy lùng.

Anh ta không thể nào có đủ thời gian để làm một loạt các công việc như lẩn đi, thay đồ, biến hình, giết Ortiz mà không để lại bất cứ sơ hở nào, sau đó lại biến trở về hình người.

Và thậm chí là một loạt các động tác trên có được thực hiện một cách trơn tru đi chăng nữa, anh ta vẫn cần đến PSTC (chăm sóc phục hồi chấn thương hậu kỳ biến hình).

Không có một ai nói rằng họ nhìn thấy có người với những triệu chứng biểu hiện sau kỳ biến hình.

Tuy vậy, người này là manh mối duy nhất chúng ta có từ trước đến giờ.

Chúng ta phải tra hỏi anh ta."
Letty đang ngồi cạnh Rosa, lên tiếng.

"Dù cho phía công ty dịch vụ có thuê người Therian chưa thông qua kiểm duyệt đi chăng nữa thì sếp nghĩ họ có thừa nhận việc này không?"
"Đâu cần họ thừa nhận." Dex nói.

"Họ có nhưng bản hợp đồng mà."
Sloane liếc nhìn anh.

"Cậu có chắc chắn không?"
"Bạn trai cũ của tôi là chủ một công ty dịch vụ.

Trong các mối làm ăn của mình, cậu ấy cũng đã phải làm việc với những người Therian chưa thông qua kiểm duyệt.

Họ luôn luôn có một vật làm tin nào đó.

Biên lai, hóa đơn, hợp đồng, kế hoạch, hay mấy thứ đại loại vậy."
"Ồ, bạn trai của cảnh sát mà lại đi thuê người Therian chưa đăng kí kiểm duyệt à?" Ash khinh khỉnh.

"Làm thế nào mà lại trót lọt được vậy?"
"Không hề, vì cậu ấy vốn không thuê những người này." Dex ném cho Ash một ánh nhìn sắc lẹm rồi mới quay lại phía Maddock.

"Lou không cần thiết phải thuê những người Therian chưa thông qua kiểm duyệt này, mà thay vào đó cậu ấy làm việc với bên trung gian là chủ của những người Therian trên.

Họ thường chịu trách nhiệm làm những công việc phụ trợ như là chuyển phát hoặc sắp xếp nhà kho.

Bên trung gian luôn là người giữ những bản hợp đồng để phòng trường hợp bất trắc xảy ra."
Maddock gật đầu.

"Được rồi.

Cael, cậu và Rosa sẽ vào và xem những bản hợp đồng đó.

Sloane và Dex thì đi theo hỗ trợ.

Ash, Letty sẽ kiểm tra khu vực xung quanh; Calvin và Hobbs chịu trách nhiệm nắm bắt tình hình biến động quanh đây.

Cael, nhớ lấy tất cả những tư liệu liên quan đến công ty dịch vụ này." Ông đứng dậy và đi đến khu vực theo dõi giám sát, Cael đi theo ông.

Bên cạnh Sloane, Rosa và Letty ngồi nói chuyện với nhau trong khi Ash sát lại gần người Sloane, ném cho Dex một ánh nhìn khiêu khích.

"Ôi kìa, có chuyện gì thế? Người bạn trai nhỏ xinh kia không thể gánh được hết sức hấp dẫn của chàng Dex đây à?"
Khớp hàm của Dex nghiến chặt lại, nhưng anh vẫn im lặng.

"Đ*t, người mới, sao im thin thít thế? Chắc là kết quả giữa hai người không tốt đẹp gì nhỉ? Có nghĩa là, cậu bị bạn trai bé bỏng đá rồi chứ gì."
"Ash." Sloane cảnh cáo, nhíu mày nhìn về phía người bạn của mình.

Lại bắt đầu rồi, giống như với tất cả những đặc vụ khi trước.

Tất cả những đặc vụ đều đã vượt qua kỳ tập huấn và đi đến được vòng cuối cùng của đợt xét duyệt đều phải qua phỏng vấn trực tiếp của cả đội, và dù tất cả những đặc vụ đã được nhận vào đội, thay thế vị trí của Gabe, rồi sau đó lại xin ra khỏi đội đều là những người được phê chuẩn, nhưng không phải vì bọn họ cho rằng những đặc vụ trên phù hợp với vị trí trong đội, mà hoàn toàn ngược lại.

Tất cả những đặc vụ đó không một ai thích hợp hết.

Và điều này làm cho người mới lần này cũng không nhận được sự chào đón cởi mở khi anh ta được bổ nhiệm vào vị trí của Gabe.

Mọi chuyện rồi sẽ bung bét hết lên, Sloan biết rất rõ điều đó.

Và nếu như cấp trên mà phát hiện được việc gã không chỉ nắm được tình trạng đang diễn ra trong đội mà lại còn để mặc kệ, ngấm ngầm cho phép thì gã chết chắc.

Nhưng có một sự thật khá đơn giản, đó là đội của gã chưa chuẩn bị tâm thế để đón nhận thành viên mới.

Ấy vậy mà cấp trên không thèm quan tâm.

Họ vẫn chỉ định đặc vụ khác vào thế chỗ.

Sloane lại không thể phản đối lại quyết định của cấp trên.

Tất cả họ đều không thể hiểu được tầm quan trọng của Gabe đối với cả đội, đối với gã.

Nếu như là những người khác, Sloane sẽ để mặc kệ cho Ash hành hạ họ, nhưng giờ...!Gã không chắc đó có phải là điều mình muốn không.

"Gì nào? Chẳng phải mọi người đều là người một nhà cả sao.

Nếu Dex cũng muốn trở thành một trong số chúng ta, cậu ta nên chia sẻ câu chuyện của mình mới đúng chứ."
Sloane vừa định nói rằng Ash đừng nên đi lo chuyện bao đồng nữa mà hãy để ý việc của mình đi thì Dex đã vươn người qua, ánh mắt nhợt nhạt nhưng sắc như dao của anh ghim chặt từng thớ cơ trên người Ash.

Sloane phải ngỡ ngàng vì nỗi giận giữ và đau đớn đang trào lên như cơn thủy triều trong đôi mắt màu xanh ấy.

Gã không biết bản thân cảm thấy như thế nào về Dex, nhưng chắc chắn anh ta đã khiến gã phải bận lòng.

"Đúng thế.

Tôi bị cậu ấy đá.

Nguyên nhân quá rõ ràng.

Chỉ vì tôi tin rằng một đứa trẻ lang thang Therian tay không tấc sắt hoặc bất cứ cái khỉ gì đại loại vậy, không đáng bị đem ra xử bắn một cách máu lạnh.

Tất cả việc này chỉ vì Gabe đã chết, đúng không, thế sao còn phải cư xử như một thằng khốn và lôi cả bạn trai tôi vào làm cái mẹ gì? Tại sao phải làm đời tôi rối tung rối mù lên chỉ vì cái thứ ngu ngốc bé nhỏ gọi là hiện thực đó? Tôi bị đá như một thằng hề chỉ vì mọi việc trở thành một đống rắc rối đốn mạt đối với ai đó đã từng nói một mớ những lời ngọt ngào với tôi rằng sẽ ở mãi bên cạnh tôi, đã từng hứa sẽ mãi ủng hộ tôi, thế rồi khi rắc rối vừa mới xuất hiện thì đã co cằng chạy mất.

Và thế đ*o nào lại không nên làm thế khi mà cả con tàu Titanic chở người đó đang chìm con mẹ nó xuống đáy biển rồi? Thế đã đủ thỏa mãn anh chưa hả Ash? Vì nếu chưa đủ, tôi còn có một đống thứ hay ho về bản thân mình để nói cho anh đây.

Từ khi tôi còn nhỏ đã phải chứng kiến cha mẹ mình bị giết bởi một lũ ất ơ trên phố rồi đấy.

Muốn nghe thêm không? Không à? Thế thì ngậm con mẹ nó mồm mày lại và giữ đống lời rác rưởi của mày trong đầu đi, thằng tự luyến."
Cả khoang xe rơi vào im lặng.

Giọng nói trầm khàn của Maddock vang lên phá vỡ sự ngượng ngạo đang bao trùm toàn đội.

"Dex, con đi ra đây."
"Vâng, thưa sếp." Dex tháo đai an toàn ra và đứng dậy, ánh mắt sắc lẹm như chém qua người Ash cả ngàn vết rồi sau đó anh mới đi đến chỗ Maddock.


"Cái đ*o mẹ gì thế?" Ash cười khẩy.

"Cậu đúng là một thằng khốn." Sloane rời chỗ ngồi, kéo giãn khoảng cách của gã vói Ash và các thành viên trong đội.

Đúng như gã dự đoán, cái nhếch môi của Ash dần biến mất, thay vào đó là cái nhìn chằm chằm của Ash vào gã.

"Chờ đã, có phải giờ cậu theo phe của thằng đó, đúng không?"
"Tôi chẳng về phe của ai cả, nhưng nếu cậu còn làm ra bất cứ hành động gì không phải phép nữa thì tôi sẽ lập tức xử cậu ngay.

Cậu hiểu rõ rồi chứ?" Tình bạn giữa hai người không phải lúc nào cũng êm xuôi nhưng lại rất chân thành, không có bất cứ một lời thù oán nào xuất hiện giữa hai bên cả.

"Tôi biết.

Nhưng với thằng đó thì chưa chắc đâu." Ash "xùy" một tiếng.

Mắt anh ta bỗng nhiên trợn to và đôi tay đeo găng vò lên mái tóc của mình rồi sau đó rướn người lại gần Sloane.

"Đừng nói với tôi là giờ cậu thích tên đó đấy nhé."
Sloane nhắm mắt lại, ngả đầu ra phía sau, dựa vào thành xe có lót tấm đệm, cố gắng quên đi cái cảm giác nôn nao mà sự việc vừa nãy mang đến cho gã.

Khốn kiếp.

Đầu óc gã đã cố để ném hết mọi thứ ra khỏi đầu rồi, nhưng sao cơ thể gã lại không làm được như thế? Gã hít một hơi thật sâu, sau đó từ từ thở ra rồi ngồi thẳng dậy, chống hai khuỷu tay lên đầu gối trong khi cơn chao đảo trong dạ dày gã dần dần biến mất.

"Tôi không cần phải thích cậu ta để công việc trở nên suôn sẻ.

Cậu mới là người phải cân nhắc đến chuyện đó."
"Vậy tên đó sẽ là thành viên của đội chúng ta thật ư?" Ash nhìn chằm chằm vào Sloane, choáng váng vô cùng.

Tại sao hai người họ lại phải nói về vấn đề này cơ chứ? Ash tháo đai bảo hộ ra, đi về phía cuối khoang xe và chờ đợi.

Tốt quá.

Đây đúng là điều mà gã đang cần.

Sloane thở dài một tiếng, cũng tháo đai an toàn ra và tham gia cùng với các thành viên khác trong đội, trong lòng gã tự nhủ bản thân cũng có thể trở nên cứng đầu như Ash nếu gã thực sự muốn.

Ash chống hai tay vào hông và nhún vai.

"Ash, lại gì nữa? Bỏ mấy cái suy nghĩ đó của cậu ra khỏi đầu đi để còn tập trung được vào vụ án."
"Tên đó không thể tiếp tục ở trong đội."
Sloane nhướn mày, nhìn Ash.

"Thì sao?"
"Loại bỏ tên đó đi." Ash đấm nhẹ vào ngực Sloane và cái nhíu mày trên gương mặt gã lại càng sâu thêm.

Tại sao người bạn của gã lại cứ phải khiến cho mọi chuyện trở nên phức tạp như thế này?
"Việc đầu tiên." Sloane gạt tay Ash ra.

"Tôi không có hứng thú đưa đầu mình ra cho Trung úy Sparks chém một nhát chỉ vì lại loại trừ thêm một đặc vụ khác nữa ra khỏi đội.

Bà ấy đã nói rất rõ ràng.

Đây là cơ hội cuối cùng của tôi để khiến mọi thứ trở về quỹ đạo bình thường.

Tất cả chúng ta, không ai có lựa chọn nào khác.

So với tất cả những đặc vụ lúc trước, Dex là người phù hợp nhất với đội rồi."
"Thằng điên đó?" Ash lắc đầu, vẻ không thể tin được.

"Nghe này, tôi biết thằng đó là con trai của Maddock và anh trai của Cael, nhưng điều đó không có nghĩa là tên ấy phù hợp để trở thành thành viên của đội."
"Vậy ai mới hợp đây, Ash? Ai mới đủ tốt để có thể tiếp nhận vị trí của Gabe đây? Cậu nói tôi nghe xem."
Ash nghẹn lời, chỉ biết cúi đầu nhìn xuống đôi boot của mình.

"Đúng.

Chuyện này với tôi cũng không dễ dàng gì, đươc chứ? Thế nên để cho tôi chút thời gian mà thở đi.

Làm ơn đi, tôi van xin cậu đấy.

Cậu là người bạn thân nhất của tôi, đừng cố làm chuyện này trở nên phức tạp hơn nữa." Gã nín lặng, rồi chờ đợi.

Nếu Ash đã không muốn làm điều gì đó thì có đến Chúa cũng không ép được anh ta phải làm.

Ash có thể là một tên cứng đầu, một gã bợm, một thằng ất ơ không ai ưa nổi, nhưng anh ta sẽ luôn ủng hộ Sloane dù có chuyện gì xảy ra đi chăng nữa.

Ash đã làm thế và luôn luôn làm thế.

Sau một khoảng lặng, Ash gật đầu.

"Được, nhưng cậu cũng đừng bảo tôi phải đối xử tốt với tên đó, vì mọi thứ cũng có mẹ nó giới hạn thôi."
"Tôi hiểu rồi." Sloane lầm bầm.

"Chỉ cần đừng đụng đến cuộc sống cá nhân của cậu ta là được.

Hiểu không?"
"Rồi, biết rồi.

Mấy tên gay như cậu sao mà nhạy cảm thế không biết."
Sloane nhắm mắt, chuẩn bị rời đi thì Ash kéo tay gã lại.

"Từ từ, chờ đã.

Tôi nói nghiêm túc này.

Tôi muốn làm gì đó để bù đắp cho cậu ta.

Cậu nghĩ Dex thích gì hơn nào, một chiếc áo len đan tay hay là một cặp vé xem bộ phim Mamma Mia? Cậu có thể làm bạn hẹn xem phim với cậu ta đấy." Ash vỗ vỗ vào tay Sloane.

"Tôi cũng có thể đan cho cậu một cái nữa.

Rồi sau đó cả hai mặc đồ đôi luôn."
"Này, cậu biết gì không." Sloane chỉ thẳng vào mặt Ash.

"Đ*t mẹ nhà cậu." Gã hầm hầm bước đi, mặc kệ tiếng cười hả hê của Ash.

Thôi thì, ít ra lời nói của gã cũng có trọng lượng và được cậu ta tiếp thu rồi.

Ít nhất giờ là thế.

"Gì đấy, cậu nghĩ là tôi không đan nổi mấy cái áo len ấy ư?" Ash gọi với theo.

"Cậu còn chưa mang mấy cái kim đan đó đi đâm người khác là còn may.

Giờ thì ngồi yên một chỗ và ngậm miệng lại dùm tôi." Sloane ngồi xuống dãy ghế, Letty và Rosa nhìn sang với vẻ đầy ngạc nhiên.

"Sao thế?"
Rosa nhún vai.

"Không có gì."
Cuối cùng Ash cũng chịu yên vị một chỗ, tay nắm lấy thanh ngang trên thành xe khi chiếc BearCat di chuyển trong thành phố Manhattan, trên mặt vẫn treo một nụ cười khá khó coi.

Khi Ash quay sang hướng khác, Rosa nhích lại gần Sloane, bổ nhào vào người Sloane một cách tinh nghịch.

"Này, anh bạn."
Sloane liếc qua, nở một nụ cười nhạt.

Gã cảm thấy mệt mỏi vô cùng, nhưng lại không muốn trút điều đó lên đội của mình; và còn Rosa – vốn xưa nay đã khá là tăn động rồi – lúc nào cũng có cách để chọc ghẹo gã mà vẫn an toàn thoát thân.

"Tôi có thể giúp gì được cho quý cô Rosita Bonita đây?"
Rosa vờ như bối rối khi nghe thấy người khác gọi tên mình một cách nhẹ nhàng như vậy.

"Anh biết anh có thể làm gì mà."
Sloane lén nhìn sáng phía Dex để chắc rằng anh vẫn đang tập trung vào cuộc nói chuyện với Maddock và Cael, sau đó nghiêng người vào gần phía Rosa.

"Được rồi, nhưng nếu cô muốn nói với tôi hãy loại Dex ra khỏi đội thì..."
"Không bao giờ." Rosa cắt lời, trên mặt hiện lên sự cương quyết.

Cô nhích lại gần Sloane, nói thầm.

"Tôi biết anh không thích chúng tôi nói về chuyện cũ, vì thế tôi cũng sẽ chẳng đề cập đến làm gì.

Tôi chỉ muốn nói là Dex khác hẳn với những người khác.

Anh nên cho anh ấy một cơ hội đi.

Nếu như anh cần người có thể khiến Ash ngậm mồm vào thì anh cứ đến tìm tôi, anh biết tôi ở đâu rồi đấy."
Sloane không biết nên nói gì cho phải.

Gã vẫn chìm trong yên lặng khi Rosa quay trở lại chỗ ngồi của mình bên cạnh Letty và tiếp tục tán gẫu.

Giờ là lúc mà gã phải nghiêm túc suy nghĩ về chuyện này khi mà sự phản đối duy nhất đối với Dex mà gã nhận được cho đến giờ phút này chỉ đến từ mình Ash mà thôi.

Thực ra, Sloane phát hiện các thành viên trong đội của mình luôn ném cho Dex những cái liếc mắt đưa tình hơn là những cái nhìn khinh khỉnh, thậm chí còn chưa có ai đưa ra lời nhận xét thiếu thiện chí nào về Dex.

Chẳng lẽ những thành viên trong đội của gã đã dần dần chấp nhận sự hiện diện của Dex chỉ vẻn vẹn trong một khoảng thời gian ngắn đến thế, ấy thế mà bọn họ còn không hề nhận thức được thái độ của mình?
Di chuyển đến phố Tây số 33, Đại lộ 15 cần hơn 20 phút.

Ngay khi chiếc BearCat đỗ lại bên dưới tòa nhà, Sloane và Dex nhảy xuống khỏi khoang sau của xe, Cael và Rosa theo sát hai người.

Công ty dịch vụ nằm trên con phố có ba làn đường và là căn hộ thứ hai tính từ phía cửa hàng đầu tiên trong tòa nhà chọc trời này.

Đầu và cuối đường đều có những chiếc xe tải hàng đang đỗ chờ, ánh nắng mặt trời chiếu lên những khung cửa kính của xe nhưng phần lớn đã bị chặn lại bởi các tòa nhà chọc trời ở đây.

Khi cả đội tiếp cận tới vị trí của cửa hàng dịch vụ, Sloane chú ý thấy một khoang tải bên cạnh cửa hàng gần đó, và rồi gã chợt nhớ lại những gì Dex đã nói khi trước về việc thuê những người Therian chưa thông qua kiểm duyệt.

Gã kéo tay Dex lại.

"Cậu đi trước đi.

Thông báo ngay cho tôi nếu có tình huống khẩn cấp gì phát sinh.

Một phút sau là tôi sẽ tới hỗ trợ ngay."
"Anh định đi đâu?"
"Kiểm tra một vài thứ." Gã cũng không ở lại thêm phút nào để xác nhận xem Dex có nghe lệnh của mình hay không.

Gã nhanh chóng di chuyển tới phía sau một chiếc xe tải hàng gần đó, lợi dụng tầm che chắn, cẩn thận tiếp cận khoang tải.

Bên trong khoang tải có một chiếc xe tải đang đậu, trên thân xe có những chữ cái trông khá là nghệ thuật.

Chiếc xe này chính là một trong những tài sản của công ty Thalia's Kitchen Events & Catering và được đỗ vào đúng vị trí bậc xi măng đã được chia sẵn trong khoang tải.

Có ba người đàn ông lực lưỡng đang chuyển những thùng hàng bên trong thùng xe ra ngoài, tất cả bọn họ đều mặc áo cao cổ.

Slaone nhẹ nhàng tới gần ba người, trong tay gã thủ sẵn khẩu súng trường gây mê.

Khi một trong ba người đàn ông kia quay về đúng phía của Sloane, nghi hoặc của gã cũng có lời giải đáp.

Giờ người Therian kia đã phát hiện ra gã, gã liền nhanh chóng cất lời.

"Bình tĩnh nào.

Tôi biết các anh đang nghĩ đến việc chạy trốn, đúng không? Nhưng chúng ta ở đây đều biết rõ mà, kết cục của chuyện đó không hay đâu."
Ba người đàn ông đều tỏ vẻ sợ sệt, giơ hai tay lên trời.

Sloane đứng lại khi đã cách ba người này được một khoảng an toàn, gật đầu ra hiệu.

"Để tôi xem phần cổ của mấy người." Gã quan sát ba người đàn ông rất sát sao khi họ cởi phần cổ áo ra, để lộ phần da thịt bên ngoài không khí.

Sloane chạm vào thiết bị liên lạc bên tai.

"Ash, tôi phát hiện ba người đàn ông Therian chưa thông qua kiểm duyệt tại khoang tải cách đây hai căn hộ tình từ Công ty Thalia's.

Mang bộ TIK đến đây." Mong là Bộ xác nhận danh tính người Therian sẽ có thể cho gã câu trả lời mà gã muốn.

Một vài phút sau, Ash và Letty đã đến khoang tải.

Ash tiếp cận ba người Therian kia, lớn tiếng quát.

"Quay lưng lại, để hai tay ra phía sau lưng."
"Chúng tôi không làm gì phạm pháp cả." Một trong số ba người đàn ông lên tiếng phản đối khi Ash buộc dây zip vào phần cổ tay của họ và kéo mạnh, thắt chặt nút dây lại.

"Ngoại trừ việc phá vỡ một hoặc hai điều luật." Ash đáp lời, lùi về phía sau khi ba người đàn ông quay về phía họ.

Sloane tiến đến gần những cánh cửa ở trong khoang tải.

"Công ty của mấy người đang làm có cửa sau không?"
Một người đàn ông xác nhận.

"Có.

Là cánh cửa thứ hai ấy.

Sau đó sẽ có một hành lang dẫn đến lối vào phía sau của công ty."
"Được rồi, chúng ta đi thôi.

Vừa đi rồi vừa nói chuyện." Điều mà giờ cả đội không mong muốn xảy ra đó là thu hút đến đây cả một đống nhà đài truyền hình để săn tin, hơn nữa ngoài kia đã bắt đầu có một vài người đi đường tò mò, tụ tập lại rồi chỉ trỏ về phía bên này.

Họ áp giair ba người đàn ông đi vào bên trong hành lang với lối đi được ốp đá và có rất nhiều những cảnh cửa kim loại ở hai bên lối đi.

Ba người đàn ông chợt dừng lại khi họ đứng trước một cánh cửa, và người cao nhất trong số cả ca nghiên đầu về phía cánh cửa đó, ra hiệu.

"Các anh cần có mã bảo mật để mở cửa."
Ash đi về phía bảng điện tử trên tường và nở một nụ cười gằn.

"Để tôi nhập mã cho."
Người Therian nọ lầm bầm trong miệng mấy tiếng chửi thề, sau đó đành đọc mã bảo mật cho Ash để anh ta nhập vào bảng điện tử.

Ánh sáng màu xanh nháy lên trê bảng điện tử và Ash đẩy cánh cửa ra, ngăn ba người đàn ông Therian kia lại khi họ có ý định bước vào trước.

"Từ từ, mấy người nên học ít cung cách lễ nghĩa đi."
Letty vãy vẫy tay ra hiệu với bọn họ và bước vào, trên tay cô thủ sẵn khẩu súng trường.

"Thế này thì giống hách dịch hơn đấy." Một người đàn ông tức giận lên tiếng.

Ash bật cười.

"Tôi không để cô ấy vào trước vì cô ấy là phụ nữ, tên đần ạ.

Còn tôi để cô ấy vào đầu tiên là vì sở thích của cô ấy là cầm súng xả đạn, và tôi thích kiểu thứ hai này hơn nhiều."
"An toàn." Letty lên tiếng.

"Tôi khuyên mấy người nên biết điều đi, nếu không tôi sẽ dùng cái thân này của các anh để làm bia tập bắn đấy.

Giờ thì đi vào." Ash thúc một người đàn ông đi vào trước, hai người còn lại lần lượt đi phía sau.

Khi bước vào trong, họ nhận ra mình đang ở trong một căn bếp lớn với đầy những vật tư và thiết bị phục vụ, từ những chiếc bàn gấp, ghế gấp cho đến những chiếc tủ đông công nghiệp để dọc theo bờ tường trong phòng.

Ash yêu cầu ba người Therian đứng thành hàng trước khi anh ta lấy bộ TIK từ trong chiếc túi gắn trên đai lưng của mình ra.


Cũng may là bộ dụng cụ vẫn còn nguyên vẹn, cho nên cũng không cần thiết phải cởi trói cho mấy người Therian này mới sử dụng được.

"Tôi nói thật nhé, quả này sẽ đau kinh khủng đấy." Ash túm lấy cánh tay của một người Therian gần đó, vén ống tay áo của anh ta lên, quấn chiếc dây kĩ thuật số màu đen quanh phần dưới khuỷu tay.

Màn hình nhỏ trên chiếc dây được khởi động và Ash ấn ngón cái của mình lên đó để truy cập vào dữ liệu bên trong.

Với một vài thao tác kế tiếp, người đàn ông Therian nọ hơi run rẩy khi thiết bị xác nhận danh tính bắt đầu lấy mẫu máu và phân tích DNA của anh ta.

Trong khi chờ Ash hoàn thành nốt công đoạn còn lại, Sloane chạm vào thiết bị liên lạc của gã.

"Dex, cậu đang ở đâu?"
"Ở khu lễ tân.

Vị trợ lý của bà Thalia đang cố gắng câu thời gian bằng cách trả lời khá vòng vo và cứ luôn miệng khẳng định sếp của cô ta không có ở đây, nhưng mà khi nãy có nhân viên chuyển phát nhanh vừa cầm theo một số giấy tờ có chữ ký của bà Thalia trên đó.

Giờ Rosa đang làm chuyên môn của mình rồi."
"Được.

Hai phút nữa tôi sẽ có mặt ở đó." Sloane ngắt thiết bị liên lạc và quay sang phía Ash.

"Kết quả thế nào?"
"Chúng ta có ba người Therian chưa đăng ký kiểm duyệt, và cả ba đều thuộc họ Mèo." Ash đáp, đưa cho Sloane bộ TIK với một bản phân tích trọn vẹn.

Khỉ thật.

Thôi được rồi, gã lại phải làm điều này vậy.

"Ash, nói cho họ nghe quyền lợi của mình và bắt đầu quá trình đăng ký đi.

Thời hạn của họ là một tuần."
Ash gật đầu và nói một tràng dài với ba người đàn ông Therian đang ủ dột này.

Ba người bọn họ sẽ có thời gian một tuần để thông báo lại với cơ sở CDC gần nhất, hoàn thành các thủ tục đăng ký và được đánh dấu, bằng không thì lệnh truy nã bọn họ sẽ được công bố trên toàn hệ thống.

Sloane để đồng đội của mình ở lại xử lý ba người Therian này, sau đó gã rời phòng bếp, đi qua một hành lang với sơn tường màu kem treo những khung tranh viền vàng, bày những chiếc bàn mạ vàng và đặt những bình hoa pha lê căm đủ loại hoa tươi trong đó.

Một cô gái trẻ bỗng bước ra từ phía một căn phòng gần đó, nhìn thấy Sloane, cô ta hoảng sợ, một tay bịt miệng còn một tay ôm ngực mình.

"Không có chuyện gì đâu." Sloane trấn cô ta.

"Có có biết đi đường nào thì đến được quầy lễ tân không?"
Cô gái run rấy chỉ về phía cuối hành lang nơi có bộ cửa đôi màu trắng.

Sloane nói một tiếng "Cảm ơn." rồi rẽ vào lối đi dẫn tới một hành lang khác nhỏ hơn.

Từ chỗ gã đang đứng có thể thấy được khu vực quầy tiếp tân và cả Dex, Cael và Rosa nữa.

Một người phụ nữ với dáng người cao, mảnh, búi tóc cao kiểu khá thời thượng, hai tay bắt chéo ở trước ngực, ánh nhìn của bà ta cứ như người trên nhìn kẻ dưới mà bắn thẳng vào những người đặc vụ trước mặt.

Rõ ràng, bộ đồng phục tối màu và những vũ khí hạng nặng được trang bị trên người các đặc vụ đối lập hoàn toàn với khung cảnh có phần hơi phô trương ở xung quanh.

Khi bà ta cất lời, giọng nói cứ như được đẩy lên đến quãng tám.

"Cho phép tôi được nói thế này, đặc vụ Santiago ạ.

Tôi đang có một cuộc gặp mặt rất quan trọng với bên khách hàng và không có thời gian để mà làm mấy thứ vô nghĩa hoặc phải ngồi nghe mấy lời cáo buộc từ chỗ các người.

Tôi không hề, và cũng không bao giờ thuê nhân viên là người Therian chưa thông qua kiểm duyệt hết.

Vì thế, trừ khi mấy người có thứ gì đó xác đáng hơn và đem đến đây cho tôi xem thay vì chỉ mang mình cái bộ dạng đầy hăm dọa này tới, tôi khuyên các người đừng có mà làm lãng phí tiền thuế của tôi và đi bắt tội phạm ngoài kia đi cho tôi nhờ."
"Bà Thalia."
Mọi người đều quay sang nhìn gã, bao gồm cả bà chủ vốn đang nổi đóa lên.

Hơi thở hổn hển của bà ta vang lên rõ mồn một trong căn phòng ngậm chìm trong sự im lặng đầy áp lực.

Một cặp đôi đang ngồi gần đó liền hốt hoảng đứng dậy và đi khỏi khu vực quầy lễ tân trong khi các khách hàng xung quanh thì ném ánh mắt đầy hứng thú sang phía bọn họ.

Sloane thừa biết, hiện tại cả người gã đang toát ra cái khí thế hăm dọa ghê gớm, thậm chí gã còn có thể làm tới hơn nữa kìa.

Kiểu này sẽ khiến cho công tác của cả đội trơn tru hơn nhiều khi gặp phải những công dân như bà Thalia đây.

Gã dùng ánh mắt lạnh tanh của mình nhìn thẳng vào bà ta với một biểu cảm có phần đáng sợ.

"Giờ thì một là chúng ta có thể nói chuyện ở chỗ nào đó riêng tư, hai là có thể tiếp tục thảo luận vấn đề của bà ở chỗ này.

Dù bà lựa chọn cách nào, nhưng tốt nhất là bà nên hợp tác với chúng tôi."
Người phụ nữ hất cằm, ánh mắt đảo quanh một lượt các vị khách đang đứng xung quanh.

"Được lắm, ngài đặc vụ..."
"Brodie." Sloane cười, tiếp lời.

"Được thôi, đặc vụ Brodie.

Chúng ta sẽ thảo luận vấn đề này trong văn phòng của tôi." Bà ta xoay một vòng trên đôi giày cao gót của mình, sau đó hầm hầm đi vào căn phòng nằm bên trái quầy tiếp tân, đối diện với hướng mà Sloane vừa mới xuất hiện.

Cael và Rosa đi theo sau bà ta, Dex và Sloane đi ngay phía sau.

"Anh vừa đi đâu thế?" Dex thầm thì hỏi, giữ cửa cho mọi người đi qua.

"Giờ cậu sẽ biết ngay thôi." Sloane đi ngang qua Dex, bước trên hành lang nhỏ tiến tới văn phòng được trang trí có phần hơi quá đà với đủ loại giấy dán tường trắng và bạc, cộng thêm những bức ảnh chụp lại các dịp sự kiện được lồng trong khung đen nhiều kiểu dáng treo khắp nơi.

Chiếc bàn thủy tinh tráng bạc đặt ở trước mặt bọn họ có giá trị không hề nhỏ, và cả hai chiếc ghế xoay màu trắng sọc bạc gần đó cũng không kém phàn xa xỉ.

Gã rất ghét phải ở trong một không gian với màu trắng chủ đạo như thế này.

Sloane ngồi xuống bên cạnh Rosa, đối diện với chiếc bàn làm việc của bà Thalia.

Người phụ nữ này còn phải tạo dáng thật điệu nghệ rồi mới chịu ngồi xuống, ưỡn thẳng ngực, gấp cuốn nhật ký công việc lại và điều chỉnh góc độ xoay của ghế đối với bàn làm việc và sau đó mới bắt chéo hai tay đặt lên bàn, nở một nụ cười tiêu chuẩn.

"Tôi có thể giúp gì được cho anh đây, đặc vụ Brodie?" Bà ta quan sát khắp người Sloane một hồi, nhẹ nhàng gật đầu ra chiều ưng ý lắm, trong ánh mắt của bà ta lại tràn ngập sự tính toán.

Hóa ra, đây là kẻ mà người ta gọi với biệt danh là Kẻ săn mồi.

"Bà Thalia, hiện tại phía công ty của bà đang được ông Ortiz thuê để tổ chức một bữa tiệc nhẹ vào buổi trưa phục vụ Hiệp hội đấu tranh vì sự bình đẳng của loài người và loài Therian, đúng không?"
"Đúng vậy.

Có gì không?"
"Ông Ortiz bị phát hiện đã tử vong vào ngày hôm nay." Gã nhìn thật kĩ biểu cảm của bà ta khi gã nói ra lời này.

Nụ cười xã giao trên khuôn mặt có phần nhợt nhạt của bà ta chợt biến mất, đôi bàn tay thon thả đưa lên che đi đôi môi hồng.

Bà ta đầy hốt hoảng.

"Trời đất.

Sáng nay tôi vẫn còn nói chuyện với ông ấy.

Sao...!Chuyện gì đã xảy ra vậy?"
Với tình hình hiện tại, có vẻ như bà ta cũng chưa biết gì cả.

"Chúng tôi cần bà cung cấp dánh sách những nhân viên người Therian làm việc trong buổi tiệc trưa cho dịp từ thiện ngày hôm đó."
"Được, được chứ.

Nhưng không phải anh cho rằng một trong số nhân viên của tôi có dính dáng đến vụ án mạng đó chứ?" Bà ta lướt trên màn hình máy tính bảng và chiếc máy in mỏng bên cạnh đó bắt đầu hoạt động, in ra một loạt giấy.

Ngay khi in xong, bà ta đã đưa hết tất cả cho Sloane.

"Hiện tại, chúng tôi vẫn đang cố gắng truy theo manh mối." Rosa nói, cầm lấy chỗ danh sách từ tay Sloane sau khi gã đã xem lướt qua một lượt.

"Cám ơn.

Giờ thì tôi cần danh sách của những nhân viên là người Therian chưa đăng ký kiểm duyệt."
Đôi mắt xám của bà Thalia trợn trừng.

Bà ta đứng hẳn dậy khỏi ghế.

"Lại thế nữa.

Tôi không hề..."
"Đủ rồi." Sloane cắt ngang lời chống chế của bà ta.

"Hiện tại tôi đã bắt giữ được ba nhân viên người Therian chưa đăng ký kiểm duyệt của công ty bà và đang giữ họ tại phòng bếp.

Tôi đã bắt quả tang ba người này đang dỡ đồ từ xe tải của công ty.

Giờ thì bà hãy hợp tác với chúng tôi và giao cho chúng tôi danh sách đó, hoặc là tôi sẽ bắt giữ bà vì tội thuê người Therian chưa đăng kí kiểm duyệt, đóng cửa công ty, tịch thu mọi tài sản và tự tìm danh sách ấy."
Với một cái gật đầu đầy lo lắng, bà ta nhanh chóng in ra thêm một bản danh sách nữa.

Bản này ngắn hơn nhiều.

Sloane lấy một chiếc bút từ túi áo ngực trước của mình ra và gạch ba cái tên trên bản danh sách.

Gã nhận ra đó là tên của ba người mà gã vừa mới đọc qua bản phân tích từ TIK.

Giờ thì chỉ còn bảy cái tên.

"Có ai trong số những người này có lịch làm việc tại buổi tiệc trưa đó không?"
Bà Thalia ngồi xuống chiếc ghế bên dưới.

"Có.

Tôi thường không phân công công việc ở bên ngoài công ty cho những nhân viên người Therian chưa đăng ký kiểm duyệt, trừ khi là có liên quan đến việc vận chuyển hàng hóa.

Nhưng hôm đó, vào sát giờ rồi, người bartender của tôi gọi đến và nói rằng anh ta bị ốm, lại giới thiệu người tên Lloyd, nói rằng người này cũng có kinh nghiệm pha chế đồ uống.

Vì thế, tôi quyết định thuê anh ta.

Tôi nói với ông Ortiz rằng người này đang trong quá trình hoàn thành các thủ tục đăng ký."
"Tên đầy đủ là gì?"
"Lloyd Everton."
Cael nhập các thông tin cần thiết vào chiếc máy tính bảng.

"Chúng tôi cần tất cả những tư liệu lên quan đến người này mà bà có."
Bà Thalia siết chặt nắm tay trên bàn.

"Tôi sợ là tôi chỉ có đến vậy thôi.

Người này được bên trung gian giới thiệu với tôi.

Họ muốn tiếp tục giữ anh ta lại để cho các công việc kế tiếp nhưng lại đang trong thời kỳ cắt giảm nhân viên.

Tôi nói thật, những người Therian như anh ta đều rất trân trọng bất kỳ công việc nào mà người khác giới thiệu.

Họ không hề đòi hỏi gì, và phía công ty tôi cũng thế.

Mọi thứ đều rất rõ ràng và minh bạch.

Lloyd đã làm việc cho công ty tôi nhiều tháng nay rồi.

Anh ấy chưa hề làm bất kỳ ai bị thương cả."
Không giống như nhiều chủ thuê mà Sloane đã gặp qua chút nào.

Bà Thalia đây chẳng hề ngay lập tức quay sang đổ lỗi cho những nhân viên người Therian chưa đăng ký kiểm duyệt của mình.

Nhưng điều đó không có nghĩa rằng bà ta không thu lợi thuận từ những người này.

Sloane phải cân nhắc hết tất cả mọi khả năng có thể.

"Bà Thalia, không có ai bị thương cả.

Vì chỉ có người chết thôi.

Và đến giờ con số nạn nhân đã lên tới ba người rồi.

Chúng tôi phải tìm người tên Everton này và lấy lời khai của anh ta.

Anh ta là đầu mối duy nhất ở hiện tại của chúng tôi."
"Tôi rất tiếc." Bà ta tựa hai khuỷu tay lên mặt bàn.

"Tôi nói thật đấy.

Nếu như tôi có thêm bất cứ thông tin gì về anh ta, tôi sẽ liên hệ ngay với các anh.

Nhưng thực sự là giờ tôi không có."
Hay thật, cứ nhắc đến đi tù một cái là bao nhiêu sự kiêu căng đều bay biến đi đâu hết sạch.

Sloane vờ như suy nghĩ đến lời nói của bà Thalia.

"Được rồi.

Vậy chúng ta thống nhất như này.

Lần này tôi chỉ cảnh cáo bà thôi.

Sau này, một là đi đăng ký kiểm duyệt cho các nhân viên Therian của bà, hai là bà phải giao họ cho chúng tôi.

Không được thuê trái phép nhân viên Therian chưa đăng ký kiểm duyệt.

Rõ chưa?"
"Vâng, vâng." Bà Thalia gật đầu liên tục, sau đó đưa tay ra.

"Tôi sẽ làm như vậy."
Sloane lấy một tấm danh thiếp từ trong túi áo ngực trước ra, trên đó có ghi số điện thoại liên lạc của gã và sau đó gã đưa cho bà Thalia.

"Nếu bà thấy hay nghe ngóng được gì về Everton thì phải liên lạc với tôi ngay."
"Tất nhiên rồi.

Cảm ơn anh, đặc vụ Brodie." Bà ta tiễn mọi người ra khỏi văn phòng của mình và dừng lại một chút khi trở lại khu vực quầy lễ tân.

Bà Thalia bắt tay gã một lần nữa, nói lời xin lỗi vì giọng điệu không đúng mực của mình hồi nãy và hứa rằng sẽ giúp đỡ mọi người bằng tất cả khả năng của mình.

Đồng thời, bà ta còn hỏi khéo rằng bản thân mình có thể làm gì đó để bù đắp lại lỗi lầm của mình với gã không.

Rồi sau đó, bà Thalia còn chưa kết thúc cuộc đối thoại của mình khi nêu ra hằng sa số câu hỏi khác.

Sloane để Rosa giải quyết phần việc còn lại với một nụ cười khá thân thiện.

Giao lại trách nhiệm lấy cách thức liên hệ của bà Thalia lại cho Rosa và Cael, Sloane giật mình nhận ra người cộng sự của gã đã biến đi đâu mất tăm.

Gã vội chạy vào hành lang khi trước để rồi chỉ thấy rất nhiều chiếc ghế tình nhân, những bàn café được trang trí bắt mắt và các loại ảnh chụp sự kiện được đóng khung cẩn thận treo khắp hai bên tường.

Gã không hề nhìn thấy tên đặc vụ khôn lỏi mà gã đang muốn tìm kia đâu.

Sloane chửi thề trong bụng.

Gã có thể liên lạc với Dex thông qua thiết bị đeo tai, nhưng gã lại không muốn cho bất kỳ ai biết được gã đã để cho người cộng sự của mình lẩn đi lúc nào mà không hề hay biết.

Bây giờ, gã chỉ muốn cái ngày làm việc hôm nay kết thúc cho mau chóng..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận