Thịt Linh Chi

17

Ngày tôi chào đời, mẹ tôi vì khó sinh mà chết.

Khi biết mẹ tôi lại sinh ra con gái, bố tôi còn không thèm về nhà nhìn tôi một chút.

Đêm đó bà nội bế tôi ra sau núi chuẩn bị chôn tôi.

Khi chôn được một nửa, tình cờ nhà sư già trong ngôi chùa đổ nát nhìn thấy nên ông ấy nhận tôi về nuôi

Dù nhà sư già có từ bi đến đâu thì ông ấy vẫn là một người đàn ông. Hơn nữa, nơi này chỉ dành cho người tu hành, một bé gái như tôi sống ở trong chùa cũng không phù hợp.

Sau khi nuôi tôi được mấy tháng, nhà sư già nhờ đôi vợ chồng già sống trên núi đã lâu nuôi tôi.

Sở dĩ đôi vợ chồng đó sống ẩn dật trong núi rừng nhiều năm như vậy vì họ đang thực hiện một số thí nghiệm bí mật.

Việc ẩn náu trong núi rừng rất thuận tiện, họ còn có thể dùng động vật hoang dã làm vật thí nghiệm.

Lúc đầu, đôi vợ chồng già này rất tốt với tôi, họ không chỉ nuôi tôi, cho tôi ăn mà còn dạy tôi đọc sách viết chữ.

Ngày thường ngoài thời gian ăn và ngủ, họ dành hết thời gian còn lại để làm các thí nghiệm bí mật.

Đôi vợ chồng già đã nói với tôi, chỉ cần thí nghiệm thành công, họ có thể trở nên nổi tiếng.

Thí nghiệm dần đi đến đoạn kết, bọn họ cũng ngày càng ám ảnh với thí nghiệm.

Họ nghĩ rằng thí nghiệm của họ rất hoàn hảo, thành công chỉ cách họ một bước nhỏ nữa, nhưng chỉ là "sắp"...

Họ cho rằng do vật thí nghiệm có vấn đề khiến thí nghiệm không thể thành công.

Sau đó, họ bắt đầu nghĩ đến dùng tôi làm vật thí nghiệm.

Vì kết quả thí nghiệm được sử dụng trên con người nên đối tượng của thí nghiệm phải là con người.

Tôi đã trở thành chuột thí nghiệm của họ.


Vô số chất hóa học được tiêm vào cơ thể tôi. Mỗi lần tiêm thuốc tôi đều cảm giác mình sẽ không chịu được mà chết, không ai biết tôi làm thế nào sống sót qua những ngày tháng như trong địa ngục ấy.

Ý thức của tôi dần mơ hồ, tôi trở nên ngây dại, đần độn, không kiểm soát được hành vi của mình.

Khi nhà sư già đến thăm tôi thì đôi vợ chồng đó đã chết rồi.

Tôi không nhớ họ chết như thế nào, khoảng thời gian đó ký ức của tôi rất hỗn loạn.

Nhà sư già không nỡ để tôi ở một mình giữa rừng núi nên lại đưa tôi về chùa nuôi dưỡng.

18

Lúc đó tôi đã lớn và có thể tự lo cho bản thân.

Nhà sư ngày càng già, thường xuyên ốm đau, có lần ông ấy suýt chết.

Những ký ức mơ hồ cứ vang vọng trong đầu tôi, chỉ khi bị kích thích mạnh mẽ tôi mới nhớ lại một chút.

Tôi chỉ nhớ được lúc bà lão bị bệnh, để chữa bệnh cho bà lão, ông cụ đã cắt một miếng thịt nhỏ trên cánh tay tôi, đun thật chín rồi đút cho bà lão.

Ngày hôm sau, bà cụ đang bị bệnh nặng đột nhiên khỏi hẳn.

Nhà sư già có ơn với tôi, thấy ông ấy đau đớn ký ức trong đầu tôi được khơi dậy.

Nhớ đến bà lão cũng từng bị bệnh, tôi làm theo cách của ông lão, cắt một miếng thịt nhỏ để đút cho nhà sư.

Rất nhanh nhà sư già cũng khỏe lại.

Sau khi biết tôi xẻ thịt để cứu ông, nhà sư nói rằng Phật Tổ từng cắt thịt cho chim ưng ăn, còn tôi xẻ thịt để cứu ông, ông ấy phá giới và tôi lại thành Phật. Truyện Light Novel

Nửa năm sau, bà nội tìm đến muốn đón tôi về nhà.

Ban đầu nhà sư không đồng ý nhưng bà nội tôi đứng trước cửa chùa m.ắng ch.ửi suốt một ngày.


Tôi không muốn ông ấy phải nghe những lời khó nghe ấy nữa nên đã chủ động nói với nhà sư tôi sẽ đi theo bà.

Bà nội tôi là người phụ nữ đanh đá nhất huyện chúng tôi, lúc ch.ửi người khác có thể nói đến mức người ta không ngẩng đầu lên nổi.

Không thể làm gì khác nhà sư già chỉ có thể để bà nội đón tôi đi.

Ông ấy nói với bà tôi là thịt linh chi có thể chữa được bách bệnh. Ông ấy chỉ muốn tốt cho tôi nhưng ông ấy đã đánh giá thấp sự tham lam, xấu xa của bản chất con người, ông ấy không ngờ rằng nói như vậy đã làm hại đến tôi.

Chỉ đến khi thôn dân đến trước cửa chùa xin ông biến con gái họ thành thịt linh chi thì ông mới biết tôi đã phải chịu đựng những gì.

Ông ấy cảm thấy mình gián tiếp mang đến bi kịch cho tôi.

Trước những gì tôi gặp phải ấy không thể làm gì nên chỉ có thể dùng cái ch.ết để thoát khỏi sự giằng xé trong lòng.

19

Luc bà nội đưa tôi về nhà, ý thức của tôi vẫn mơ hồ, tôi vẫn như một đứa trẻ có vấn đề về trí tuệ, người khác bảo tôi làm gì thì tôi làm đó, im lặng chịu đựng tất cả.

Đến tận đêm hôm ông Bạch đi vào cơ thể tôi, muốn trút hết bệnh tật lên người tôi thì chất độc trong người tôi mới thông qua thể dịch đi vào người ông ta.

(Bảo cẩu độc thân như mình edit câu này khổ thật sự á huhu, nôm na là chị nữ 9 bumbalabum với ông Bạch, chất độc trong người nữ 9 chạy sang người ông Bạch qua cái đó đó)

Chất độc dần dần giết chết các tế bào trong người ông ta.

Dù là tế bào khỏe mạnh hay tế nhiễm bệnh thì chúng cũng sẽ trở thành các tế bào chứa độc mới. Nhìn thì có vẻ như bệnh tật đã khỏi nhưng thực chất cơ thể ông ta bị độc tố hoàn toàn xâm chiếm.

Khi hết thời gian, các tế bào độc ký sinh trong người ông sẽ sinh sản theo cấp số nhân cho đến khi cơ thể nuôi độc hoàn toàn ch.ết.

Chất độc lây lan qua dịch cơ thể và m á u, loại độc tố này chính là thứ mà cặp vợ chồng già đã bí mật thí nghiệm nhưng chưa kịp thành công thì đôi vợ chồng già đã qua đời không rõ nguyên nhân.

Mỗi lần có người ngủ với tôi, chất độc trong cơ thể tôi ít đi một chút, chuyển sang người vừa ngủ cùng tôi. Dần dần, chất độc trong cơ thể tôi biến mất, tôi cũng bắt đầu có ý thức.


Khi bà nội kéo tôi ra khỏi giường, ý thức của tôi đã hoàn toàn tỉnh táo.

Bây giờ tôi mới bắt đầu trả thù.

Dường như có một mối liên hệ đặc biệt nào đó giữa tôi và những tế bào độc đó.

Tôi là vật chủ đầu tiên của bọn chúng, ngay khi tôi lấy lại ý thức và tự làm chủ được hành động của bản thân thì tôi có thể điều khiển những tế bào độc mình đã phát tán ra.

Chỉ cần tôi gọi, chúng sẽ tìm mọi cách để lao ra khỏi cơ thể chúng đang sống nhờ. Chúng có thể điều khiển não của cơ thể chúng đang ký sinh, khiến bọn họ làm mọi thứ để m á u chảy ra khỏi cơ thể.

Khi m á u tươi chảy ra, hàng chục ngàn tế bào độc tố sẽ lan truyền trong không khí như virus. Cơ thể chúng đang ký sinh cũng vì mất m á u quá nhiều mà mất đi sự sống.

(Đoạn này đơn giản là nữ 9 là vật chủ và những người nữ 9 ngủ cùng là "cơ thể tế bào độc sống nhờ" và nữ 9 điều khiển được các tế bào này vì chị ấy là cơ thể nuôi tế bào độc đầu tiên, mối quan hệ kiểu mẹ - con ấy)

20

Chỉ trong một ngày, mấy chục người đàn ông của mấy thôn đều chết rất thê thảm, sau khi chết máu của họ đều chuyển thành màu đen.

Người già trong thôn đều nói mấy người đó bị ma quỷ ám, bị ma quỷ nhập vào người, chúng hút linh hồn của những người đàn ông đó rồi gi.ết chết bọn họ.

Chuyện lớn như vậy các lãnh đạo cũng phái người xuống điều tra. Chị cả đưa tôi lên thành phố trốn vài ngày, chị ấy hỏi thăm mọi người nên tôi cũng biết được một ít chuyện.

Lãnh đạo đặc biệt thành lập một đội toàn các chuyên gia điều tra trong thời gian dài và họ chỉ kết luận được có một loại virus đang lây lan, nhưng virus này đến từ đâu thì không ai biết.

Để ngăn chặn sự lây lan của virus, các chuyên gia yêu cầu gói các xác chết trong túi đựng xác và thiêu hủy hết, bọn họ còn không nhận ra trong những cái xác đàn ông đó còn có cả xác của bà tôi.

Chuyện này cũng lắng xuống khi virus dần biến mất, còn việc khi nào sự thật sẽ được đưa ra ánh sáng thì không ai biết.

Nhờ vào hòm tiền của trưởng thôn, tôi và chị cả sống trong thành phố rất thoải mái. chúng tôi ăn ở đều dùng những loại tốt nhất.

Chị cả dẫn tôi đi tìm chị hai và dùng tiền của trưởng thôn chuộc chị hai ra khỏi nhà chứa.

Tôi đưa cho chị hai một số tiền để chị ấy duy trì cuộc sống một thời gian rồi tìm công việc phù hợp và bắt đầu cuộc sống mới.

Chị cả hỏi sao không để chị hai đi cùng chúng tôi.

Tôi nói với chị ấy: "Chị hai chỉ sống trong cảnh khốn cùng thôi, còn chúng ta là những người bò ra từ địa ngục, giữa chúng ta và chị hai không giống nhau."


Khoảnh khắc chúng tôi chạy khỏi thôn, cuộc sống của chúng tôi đã được định sẵn sẽ khác nhau.

Chị cả nửa hiểu nửa không gật đầu với tôi.

Sau khi giúp đỡ chị hai, tiền của trưởng thôn cũng không còn bao nhiêu.

Khi chị cả bắt đầu buồn rầu vì hết tiền, tôi đưa cho chị một cái thẻ ngân hàng.

Đây là thẻ ngân hàng tôi lấy trên người bà nội, trong đó có toàn bộ số tiền kiếm được từ thân thể tôi.

Chỉ cần tôi và chị cả không tiêu xài phung phí thì tạm thời số tiền đó sẽ đủ dùng.

Có tiền rồi nhưng chị cả vẫn mặt ủ mày chau.

Chị ấy hỏi tôi: "Em ba, bây giờ em định làm thế nào?"

Sau vài ngày thử nghiệm, tôi phát hiện ra mình đã có thể kiểm soát được các tế bào độc.

Không cần ngủ với người khác mới phát tán tế bào độc được, tôi chỉ cần thông qua mồ hôi hoặc nước bọt là có thể để các tế bào độc thoát ra khỏi cơ thể.

Điều này có nghĩa là tôi có thể đưa tế bào độc vào cơ thể bất kỳ ai bằng cách đơn giản nhất.

Ví dụ như một cái bắt tay nhẹ nhàng, hay cùng nhau uống một cốc nước đều có thể khiến người kia bị nhiễm độc mà không để lại dấu vết nào cả.

Tôi tin rằng chỉ cần tôi chăm chỉ luyện tập thì tôi sẽ ngày càng dễ dàng điều khiển các tế bào trong cơ thể.

Nếu tôi đã bị ép trở thành ác quỷ, đương tôi sẽ làm những chuyện ác quỷ nên làm chứ nhỉ.

Lấy độc trị độc, dùng cái ác trừng phạt cái ác!

Tôi nhìn vào bản đồ nhàn nhạt nói:

"Chị ơi, dạo này người Nhật Bản hung hãn quá, chúng ta đi đến đảo mặt trời (Nhật Bản) nhé."

[ Trong truyện không viết rõ nhưng qua các chi tiết trong truyện mình thấy bối cảnh trong truyện vào thời dân quốc (1912 – 1949) hoặc sau dân quốc một chút. Trong truyện còn gọi nơi chị hai tiếp khách là Thanh lâu, bản edit mình để là nhà chứa, một phần là vì sự thiếu hiểu biết của người dân trong thời kì chưa phát triển và cách các lãnh đạo điều tra vụ án mấy chục người chếc không giống bối cảnh hiện đại.

Chiến tranh Trung – Nhật diễn ra vào 1937 – 1945 nên khi nữ chính muốn tới đảo người Nhật mình khớp với những chi tiết trên nên đoán ra bối cảnh truyện. => Thời điểm đó nữ chính cũng muốn trừ hại cho nước nhà chứ bà ấy không bao đồng tự dưng sang nước ngta gi.ết người á, vì thời gian đó NB xâm lược TQ và gây ra những tội ác ngang với vụ Polpot làm với VN và Campuchia ấy, bạn nào quan tâm thì gg thêm nhé vì đọc cũng thương tâm nên mình không nói chi tiết ]

(Hoàn Chính Văn)


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận