Quán cafe cô gửi nhờ xe máy đã đóng cửa.
Cùng với cơ hội lấy xe của cô.
Phượng thực sự muốn ngửa đầu lên trời hét to.
Mấy ngày nay chẳng được việc gì thuận lợi cả.
Cô rời bữa tiệc sớm.
Lúc này mới 9 giờ, đám người bên trong hẳn sẽ tiếp tục tiệc tùng tới sáng.
Quanh hồ Tây có nhiều tụ điểm đông quán ăn đêm và cafe sang trọng mở tới tối muộn.
Nhưng đoạn nhà Minh nằm ở khu biệt lập riêng tư.
Điều này đồng nghĩa là một quãng đường dài tối om không có xe cộ.
Phượng sờ túi.
Chỗ tiền trong người chỉ đủ để cô chuyển mấy tuyến xe bus về nhà.
Mấy hôm trước gửi tiền cho mẹ nên bây giờ tài khoản ngân hàng còn trắng hơn mặt cô lúc này.
Phượng ngu người nhìn sang con đường lấp lánh ánh đèn bên kia hồ Tây mệnh mộng.
Đi ven đường hồ ra đường Thanh Niên bắt xe bus không biết là mất ba hay bốn tiếng nữa.
Phượng nhe răng tự nói với chính mình:
“Đúng là chó cắn áo rách.
Ông trời đang trừng phạt mình vì tội nói bậy đây mà.
Cái mồm hại cái thân.”
Sau giây phút tự trách, Phượng nghĩ: “Nếu đã vậy, ở lại bữa tiệc kia vẫn an toàn hơn.
Minh thế nào cũng sênh ca đến sáng, mình có thể ngồi tạm đó, ngày mai hẵng về.”
Sống qua tai nạn của kiếp trước, tính cảnh giác của Phượng vô cùng cao.
Đang toan xoay người lại, chiếc ô tô đen đi lững lờ cách đó mười mét phóng ga, áp sát vỉa hè chỗ Phượng đứng.
Cứ như thể kẻ ngồi trong xe đã tập luyện hàng nghìn lần.
Khi cửa ô tô lướt tới đúng vị trí của Phượng thì bật mở.
Cánh tay cứng như thép bên trong quàng lấy eo cô, kéo giật vào trong xe.
Xe chỉ giảm tốc độ trong ba giây lúc mở cửa và tóm lấy Phượng.
Sau đó tiếp tục chạy với tốc độ ghê người.
Bị ảnh hưởng bởi gia tốc, Phượng bị lôi theo vào trong xe, không kịp phản kháng.
Chưa kịp cảm nhận cơn đau đớn thít bụng, gã ngồi ghế sau tóm lấy gáy cô, đè lên mặt ghế xe.
Mạnh tới mức Phượng tưởng chừng gáy mình sắp gãy và mũi đắng nghét.
Cô theo bản năng hé miệng ra để thở.
Trong xe tối om.
Mặt áp xuống ghế nên cô không thể trông thấy mặt kẻ bắt cóc.
Tim cô đập dồn dập.
Chúng rất thành thạo.
Không cần phải lên tiếng bàn bạc.
Tên lái xe hạ cửa kính.
Gã ghế sau lục túi cô lấy điện thoại rồi vứt ra ngoài cửa sổ.
Cửa kính đen lại kéo lên.
Một tay gã giữ gáy, một tay bẻ quặt hai cánh tay Phượng ra sau lưng.
Xe lướt nhanh trên mặt đường nhựa.
—
Xe dừng lại trước một xưởng gỗ bỏ hoang.
Lực ép trên cổ biến mất, gã chỉ dùng một tay, giật ngược hay cánh tay bị vặn sau lưng của Phượng, kéo lùi cô ra khỏi xe.
Hắn quăng cô xuống nền đất.
Hai gã sau lưng đóng cửa nhà kho lại.
Nhà xưởng một tầng dựng bằng tôn chỉ có một cửa chính đã bị chặn.
Cách mặt đất ba mét là cái cửa chớp đủ để con mèo chui lọt, phản chiếu ánh sáng yếu ớt từ đèn đường.
Có ba gã đàn ông.
Thực hiện việc bắt cóc vô cùng chuyên nghiệp.
Ngay trước khu biệt thự cao cấp có nhiều camera.
Thậm chí không thèm đeo mặt nạ giấu danh tính.
Nhóm bắt cóc thấy cô lồm cồm bò dậy từ dưới đất.
Chúng từng thấy người hoảng sợ khóc lóc, điềm tĩnh thỏa thuận nhưng chưa bao giờ thấy…
Cô gái đứng thẳng dậy.
Cô nhắm mắt lại hít sâu rồi thở ra đủ mười lần như thả lỏng trước khi tập yoga.
Sau đó cô mở mắt.
Đôi mắt cô sáng quắc đối lập với ánh sáng ảm đạm mờ bụi của nhà kho.
Phượng nở nụ cười.
“Chào các vị đại ca.
Xung đột nào cũng có thể giải quyết bằng đàm phán.
Chúng ta từ từ nói chuyện nhé.”
Cô áp dụng nguyên tắc ba giây nhìn vào mắt từng người.
Cười mỉm thể hiện bản thân vô hại và không có ý đồ chống đối.
“Tôi không muốn bị thương.
Hãy cho tôi biết mục đích của các anh.
Tôi đảm bảo sẽ hoàn toàn phối hợp.”
Trong ba mươi giây hít thở sâu, những thông tin gì đã chạy trong não Phượng?
Ô tô chạy khoảng bốn mươi phút với tốc độ cao, đường thông thoáng.
Gần như không giảm tốc độ và dừng lại lần nào.
Nhóm bắt cóc không cần bàn bạc.
Thậm chí không nói chuyện với nhau lấy một câu.
Chúng đã có chuẩn bị trước.
Chuẩn bị từ việc bắt cóc tại địa điểm nào, bằng cách nào, đi đường nào, đưa nạn nhân tới đâu.
Thậm chí là xử lý như thế nào.
Phượng đặt giả thiết là nhóm bắt cóc nhầm cô với một nhân vật quyền thế ở trong bữa tiệc của Minh.
Cô tình cờ có ngoại hình tương tự và bước ra từ nhà Minh nên bị tóm nhầm chăng?
Nếu là nhầm, không rõ là phúc hay họa.
Cô đã nhìn thấy mặt chúng.
Cô đã trở thành kẻ nên khử không nên giữ.
Phượng dành ra ba mươi giây để làm chậm lại nhịp tim của mình.
Chỉ khi bình tĩnh, cô mời tìm được đối sách.
Trong hoàn cảnh bị bắt cóc, hãy cố nói chuyện tử tế với kẻ bắt cóc.
Khả năng chúng gây tổn thương cho nạn nhân sẽ giảm nếu chúng cảm thấy gắn kết với nạn nhân hơn.
Thứ nhất, không được khóc.
Thứ hai, không được hoảng loạn.
Thứ ba, không được cố điều khiển hay lừa kẻ bắt cóc.
Thứ tư, cố gắng thu thập và nhớ nhiều thông tin nhất có thể.
Thứ năm, cố gắng đoán vị trí hiện tại.
Lưu ý thứ sáu, chỉ được phản công khi chắc chắn thoát hiểm.
Nếu nạn nhân gây sự và kẻ bắt cóc cảm thấy quá khó khăn trong quá trình di chuyển hoặc nguy cơ lộ tẩy cao.
Khả năng lớn chúng sẽ sát hại nạn nhân ngay.
Chúng có ba người.
Khỏe mạnh, liều lĩnh và chuyên nghiệp.
Có chuẩn bị, có phương tiện.
Cơ hội chống trả của cô là không.
Cửa chớp nho nhỏ sau lưng chúng chiếu tia sáng mỏng tang giúp thị giác của cô không hoàn toàn vô dụng trong bóng tối.
Dù vậy, Phượng chỉ định hình được ba bóng đàn ông lực lưỡng ngược sáng.
Kẻ đứng ngoài cùng lơ đãng dựa vào cửa nhà kho.
Hắn rút một điếu thuốc đặt lên miệng rồi châm lửa.
Gương mặt của hắn ẩn hiện qua đốm lửa lập lòe trên đầu thuốc.
Giọng hắn vang khắp không gian bụi mờ.
“Đơn giản thôi.
Để lại vài cái răng là được.”.