Việc đầu tiên Phượng làm là nhanh chóng chạy vào phòng ban tổ chức, lục tìm danh sách khách mời trong buổi tiệc của Mike.
Để Phượng tập trung vào soạn nhạc, chị Linh không để cô nhúng tay vào việc nào hết.
Vì thế Phượng không nắm được sự kiện kéo dài hai ngày một đêm này có những khách mời nào.
Phượng kiểm tra kỹ càng danh sách hơn bảy trăm người của nhóm một, không hề có tên Hoàng Anh.
Cũng đúng, giờ cô ta cùng công ty Tiến Phước tai tiếng như vậy, ai ngu mà mời.
Nhưng tại sao Hoàng Anh lại xuất hiện ở đây?
Khi ở dưới sảnh, Hoàng Anh có nhắc tới một người tên “Hải”.
Hải là ai?
Việc Hoàng Anh không thể thuê phòng Suite cao cấp nhất cũng là điều dễ hiểu.
Chị Linh theo lệnh của Mike đã đặt toàn bộ phòng cao cấp cho các vị khách của họ.
Linh đã làm việc với resort từ tận tháng trước.
Hơn nữa Mike đã bao hơn một nửa resort suốt mấy ngày để chuẩn bị cho sự kiện cuối tuần hoành tráng của mình.
Hơn một nghìn khách mời danh gia vọng tộc.
Resort ưu tiên Mike là điều tất nhiên.
Phượng cũng tìm thấy tên của Minh trong danh sách.
Anh chàng tiệc tùng quả nhiên không bỏ lỡ một buổi ăn chơi nào.
Anh và Minh là bạn thân.
Lần đầu gặp anh cũng là trong một buổi tiệc của Mike.
Phượng ngỡ rằng sẽ tìm được tên anh trong danh sách khách mời.
Nhưng đáng buồn, chẳng thấy ai tên là “Ba” hết.
Phượng có chút mất mát.
Đột nhiên, trong đầu Phượng nảy ra một suy nghĩ.
Trong buổi lễ ra mắt giới thượng lưu lần đầu về nước, cô đã thấy chức danh CFO của tập đoàn CCorp ở vị trí đầu tiên trong danh sách khách quý.
Biết đâu lần này người đó cũng được Mike mời tới?
Phượng vội mở tờ danh sách khách nhóm hai của Mike.
Nằm trang trọng ở vị trí đầu tiên, Phan Nhật An – CFO của tập đoàn CCorp.
Chính là anh ta.
Phổi của Phượng run lên, đồng tử co lại.
Nực cười làm sao, sau khi chết đi rồi được tái sinh lần nữa, cô vẫn chưa biết mặt kẻ tiếp tay ép chết mình.
Phan Nhật An, tối nay, hãy để tôi được diện kiến anh.
Thái tử của tập đoàn CCorp.
—
Phượng mở hộp nhung màu đen, lấy ra một món nữ trang tinh xảo.
Đôi khuyên tai dài, mảnh, làm từ dây bạch kim cao cấp.
Ở cuối đính viên sapphire xanh thẳm hình giọt nước.
Thứ trang sức đắt giá này chính là món quà Mike hào phóng cho người trình diễn trong buổi ra mắt sản phẩm tối nay mượn.
Mà người Mike cho mượn chỉ có mình cô.
Vì thế Phượng dám liều đoán rằng ông ấy vẫn còn ấn tượng tốt về cô từ buổi tiệc lần trước.
Phượng cất công may bộ váy dạ hội có sắc xanh biển để làm nổi bật món trang sức tinh tế của Mike.
Như mọi khi, chị Linh tập hợp nhân viên lại để dặn dò trước lúc bắt đầu vào việc.
Chị phát cho mỗi người một chiếc mặt nạ nửa mặt màu đen, dáng trơn không có họa tiết.
“Theo đúng chủ đề của bữa tiệc, “tất cả””, chị nhấn mạnh lại, “”tất cả” mọi người kể cả nhân viên đều phải đeo mặt nạ.
Nhân viên lễ tân ngoài việc nhận thiệp mời thì có trách nhiệm phát mặt nạ cho khách.
Mặt nạ của khách đa dạng hình thức, còn nhân viên thống nhất đeo mặt nạ trơn màu đen để phân biệt đâu là khách, đâu là ban tổ chức sự kiện.
Ngay cả khi làm việc nhân viên cũng không được tháo mặt nạ ra.
Khách hàng lần này là một nhân vật đặc biệt khó tính.
Tuyệt đối không được phép xảy ra sai lầm.
Rõ chưa!”
Đám nhân viên đồng thanh:
“Rõ ạ!”
“Tốt! Mọi người vào vị trí.
Nếu có vấn đề gì xảy ra thì thông báo qua bộ đàm.”
Chị Linh nhìn Phượng xếp lại bản nhạc và cầm theo gậy chỉ huy, tặc lưỡi.
“Nhìn ra dáng thật đấy.
Hôm tổng duyệt nhìn em một mình chỉ huy dàn nhạc, chị mới nhận ra em không còn là con bé ngố ở Nhạc viện nữa rồi.”
Phượng vừa kiểm tra giấy viết nhạc, vừa cười.
“Chỉ huy dàn nhạc gì, em làm ở nhà hát lâu nên học lỏm được một chút.
Dàn nhạc cứ chơi theo đã tập.
Có một đoạn em đứng lên bục chỉ huy làm màu tí thôi.
Ra vẻ nguy hiểm xíu.”
“Không phải khiêm tốn đâu.
Nỗ lực của mày, người ngoài như chị nhìn thấy hết.”
Phượng dừng tay, quay lại nhìn chị Linh.
Chị đứng khoanh tay, cười vui vẻ.
Phượng cảm động.
Nỗ lực của cô đã bắt đầu được công nhận.
Chị Linh vỗ vai cô.
“Cố lên nhé!”
Lời động viên thẳng thắn này có sức mạnh hơn bất cứ lời hoa mỹ giả tạo nào.
Phượng gật đầu.
“Em sẽ cố hết sức!”
—
Sự kiện chính vào thứ bảy chia ra làm hai phần.
Buổi chiều là lễ ra mắt sản phẩm, sẽ có sự góp mặt của cả giới báo chí truyền thông.
Tới tối bắt đầu buổi tiệc sinh nhật Mike, đám ký giả được lùa đi hết.
Chỉ còn các khách mời là bạn bè, người trong giới và đối tác của Mike.
Đây sẽ là một bữa tiệc sinh nhật hoành tráng và vô cùng riêng tư.
Chân mới lành nên Phượng chỉ dám đi giày bệt.
Điều ấy khiến cô vốn thấp lại càng thêm nhỏ con.
Cô chạy vào dặn dò nhân viên hậu trường lần cuối.
“Tớ giao cho hai cậu điều khiển thiết bị.
Một người phụ trách chính và một người hỗ trợ.
Các cậu tuyệt đối không được rời máy.
Mike có rất nhiều đối thủ cạnh tranh trong nước.
Ông ấy còn nhận được thư nặc danh nói là sẽ phá hoại sự kiện ngày hôm nay.
Nên dù có việc gấp tới đâu, phải để lại một người trông máy.
Nếu có vấn đề gì bất thường thì lập tức gọi bộ đàm nhé!”
“Nguy hiểm thế á! Ừ chúng tớ biết rồi.
Phượng yên tâm đi.”
Đương nhiên không có thư nặc danh hay đối thủ đe dọa nào hết.
Phượng chỉ bịa ra để mọi người nâng cao cảnh giác thôi.
Sau vụ ảnh bê bối của Hoàng Anh bị phát tán trên màn hình chính giữa một bữa tiệc trang trọng, Phượng đã quá hãi chiêu trò của đám tiểu nhân rồi.
Cô không muốn bất cứ trục trặc nào xảy ra trong sự kiện cô phụ trách.
Kể cả khi nó không gây hại cho cô.
Phần âm nhạc cho buổi công bố bộ sưu tập không quá phức tạp.
Đá sapphire là điểm chính của các mẫu thiết kế.
Sapphire là biểu tượng của tự do, trí tuệ và sự cao quý của hoàng gia.
Chủ đề của tiệc sinh nhật tối nay lại là Masquerade Ball.
Vì thế cô triệt để tận dụng nét sang trọng, huyền bí này vào âm nhạc.
Chấm phá với thanh âm tự nhiên như tiếng gió và tiếng sóng vỗ để người nghe dễ liên tưởng tới bầu trời tự do trên biển khơi xanh biếc.
Tổng thể hòa hợp với màu xanh kiêu sa của Sapphire.
Lễ ra mắt buổi sáng diễn ra thuận lợi.
Buổi tối là lúc cô cần dốc toàn bộ năng lượng.
40% nhạc ngày hôm nay là tác phẩm của nghệ sĩ khác được cô phối lại để hợp chủ đề.
60% còn lại là do chính cô sáng tác.
Vì thế Phượng thực sự lo lắng.
Người đàn ông đeo mặt nạ nửa mặt viền bạc đứng dưới hội trường, xoay nhẹ chân ly champagne trong tay.
Cô gái trên bục chỉ huy mặc trên người sắc xanh của đá quý.
Với chiếc gậy chỉ huy màu trắng trong tay, cô biến thành một phù thủy âm nhạc, khiến mọi con tim rung động bằng những nốt nhạc biến hóa linh động dưới ngón tay cô.
Người phụ nữ trở nên quyến rũ khi cô ấy tập trung vào mục tiêu của mình và không bị ấn tượng bởi bất cứ người đàn ông nào.
Phượng chính là cô gái như vậy.
“Anh Minh, anh đang nhìn gì vậy?”
Cô gái nũng nịu khoác tay Minh lúc này đã không còn là Ánh.
Đôi mắt đào hoa của Minh dưới chiếc mặt nạ viền bạc khiến cô nàng đỏ mặt.
Anh thì thầm vào tai cô một câu, cô nàng làm bộ đánh nhẹ vào ngực Minh một cái.
Khóe môi Minh nhếch lên nhưng không hề có ý cười.
Phượng đứng trên bục.
Cô mải điều khiển dàn nhạc tới mức chiếc kẹp tóc rơi xuống đất.
Mái tóc ngắn của cô rũ ra, tung bay như tảo biển mơ màng dưới nước biển xanh biếc.
Nhưng điếu đó chẳng khiến cô bận tâm.
Cô mải miết đắm mình trong thế giới âm nhạc.
Cô tràn đầy nhựa sống, tỏa sáng và lộng lẫy.
Minh xoay đầu đi, ép ánh mắt mình rời khỏi cô..