Cô và Ngụy Nam liếc nhau, rốt cuộc thở phào nhẹ nhõm.
An toàn kết thúc câu chuyện.
Sau đó lại hàn huyên với bà Ngụy Lúc một lát, chủ yếu là những chuyện nhỏ nhặt, bầu không khí cũng coi như nhẹ nhàng hòa hợp.
Trong lúc đó bà còn kiếm được ba cốc kem trong tủ lạnh mang ra chia mỗi người một cốc, cầm thìa nhỏ múc ăn, Ngụy Nam thì đã tập mãi thành quen, Thích Hân Nhiên chỉ cảm thấy vừa bất đắc dĩ vừa buồn cười, chẳng hiểu sao từ gặp phụ huynh lại trở thành cái nhà trẻ rồi, cứ thế tới gần 10 giờ bà Ngụy mới đứng dậy định ra về.
Trước khi đi bà Ngụy nhận một cuộc điện thoại, nghe giọng điệu làm nũng của bà thì chắc hẳn là ông Ngụy gọi tới, trò chuyện xong bà bảo con trai không cần tiễn, bà sẽ lái xe đi đón bố anh về nhà, đoạn bà cầm bình giữ nhiệt đã được rửa sạch ra cửa.
“Em có phải về không?” Ngụy Nam mang hai cái bát đựng cạnh đi rửa, úp lên giá để bát: “Nếu mệt thì đừng đi.”
“Tưởng bở.” Thích Hân Nhiên dựa cửa phòng bếp hừ một tiếng: “Nào mệt đến mức đấy.”
“Ồ.” Ngụy Nam vẩy nước trên tay, nhếch môi cười liếc cô: “Thế thì lần sau anh phải gắng sức hơn mới được.”
“……” Thích Hân Nhiên mím môi, trước khi mặt bị đốt cháy đã lạnh lùng đáp trả: “Thế thì lần sau em phải đá thật chuẩn mới được.”
“Đậu phộng, sao em có thể đối xử với anh như vậy!”
“Sao lại không thể chứ.” Cô xem giờ: “Nếu anh còn lề mề nữa thì em không kịp về trước giờ đóng cổng đâu.”
“Anh cứ lề mề đấy.”
“Đậu mè anh ngứa đòn phỏng?” Thích Hân Nhiên giận.
“Đừng mà, vết thương trên lưng anh còn chưa khỏi đâu, đau chít mịa.”
Ngụy Nam chùi tay vào quần, cất bước tới ôm cô, cúi đầu tủi thân vùi mặt vào cổ cô cọ qua cọ lại: “Ôm một cái mới khỏi.”
Nửa vui đùa nửa hạ giọng nói dịu dàng xuống, nặng nề vang lên khiến người khác khó phân biệt được thật hay đùa.
“Anh đừng quấy nữa.” Thích Hân Nhiên nói: “Nhanh lên nào.”
Nhưng mái mềm mại nhẹ nhàng mơn trớn bên gáy, cọ cọ làm trái tim cô mềm nhũn, nâng tay lê vài lần mà chẳng đành lòng đẩy anh ra.
Có lẽ…… Thật sự có gì đó phiền lòng chăng?
Bình thường ai kia mặt dày mặt dạn song chưa từng dựa vào người cô làm nũng như bây giờ.
“Được rồi.” Thích Hân Nhiên khẽ thở dài, cánh tay nâng lên lại hạ xuống ôm vòng lấy eo anh: “Ôm một cái.”
Ngụy Nam không cử động, cũng không nói gì.
Chỉ lẳng lặng dựa vào cô.
Thật lâu.
Cho đến khi Thích Hân Nhiên cảm thấy vai hơi mỏi mới nghe thấy anh rầu rĩ lại nỉ non gọi tên mình.
“Dạ.” Cô lên tiếng.
“Tối nay em…” Ngụy Nam lại cọ cọ cổ cô: “Có thể đừng đi không?”
Mãi mà vẫn mong ngóng chuyện này ư.
“Không được.” Cô nói.
“Anh không làm gì cả.” Giọng anh rất trầm: “Chỉ cần em ở đây mà thôi.”
Thích Hân Nhiên cắn môi, không trả lời.
Nếu Ngụy Nam mặt dày mày dạn quấn lấy cô ở lại như trước đây thì cô có thể thoải mái từ chối anh.
Tuy nhiên lúc này anh lại dùng giọng điệu gần như cầu xin muốn cô ở lại, chẳng làm gì cả, chỉ cần cô ở đây với anh.
Cô không đành lòng thốt ra câu chối từ.
Ngực cô nóng lên, dường như lại có thứ gì đó sụp đổ.
…… Thật ra không phải không thể.
Dù sao làm đều đã làm, ở lại ngủ một giấc cũng chẳng có gì ghê gớm.
Vấn đề là ngày mai cô có tiết, còn là tiết sớm vào lúc 8 giờ, nếu từ đây về trường thì phải dậy sớm hơn mọi khi ít nhất nửa tiếng…… Hơn nữa hôm nay cô không mang quần áo sạch đi để thay, nếu mai mặc nguyên bộ đồ này về bị các bạn cùng phòng trông thấy thì xấu hổ chết mất.
“Ngụy Nam.” Thích Hân Nhiên xoa đầu anh, xúc cảm mềm mại khiến cô cầm lòng không đặng xoa nhẹ thêm cái nữa: “Em vẫn phải về.”
“…… Anh biết rồi.”
Lần này Ngụy Nam không níu kéo nữa, lúc ngẩng mặt lên khỏi vai cô sắc mặt đã khôi phục như thường, giọng điệu cũng bĩnh tĩnh trở lại.
“Đi thôi, anh đưa em về.” Anh nói.
“Vâng.” Thích Hân Nhiên gật đầu, đi tới hiên cửa lại quay đầu nhìn anh, bộ dáng ngập ngừng muốn nói lại thôi.
“Anh không sao.” Ngụy Nam cất giúp cô đôi dép vào tủ giày, đóng cửa lại: “Vừa rồi bị bạn gái từ chối lời mời ở lại đắp chăn nói chuyện, anh đau lòng một lúc không được à?”
“Cái gì……”
“Rồi đi thôi.” Ngụy Nam ôm chầm lấy bả vai cô đi ra cửa, khóe miệng lại nở nụ cười không đứng đắn: “Còn không đi là em phải qua đêm ở đây thật đấy.”
Thành phố G không có giờ cao điểm, bởi vì lượng xe cộ qua lại luôn tấp nập nên 10 giờ tối vẫn có thể tắc đường như thường, điều đó thực sự khiến hai người trên xe cạn lời đến cùng cực.
“Anh có mệt không?” Thích Hân Nhiên đau đầu mà xoa huyệt Thái Dương: “Nếu mệt thì đổi cho em lái đi.”
Ban ngày anh đã phải bay hai chuyến, tối về nhà lại bận bịu nấu nướng.
Mặc dù ngoài miệng không nói song có lẽ bây giờ đã rất mệt, còn phải chịu đựng lái xe đưa cô về trường.
“Anh vẫn ổn.” Ngụy Nam nhếch môi, tay từ vô lăng trượt xuống gác lên cửa sổ: “Nói chuyện sẽ không thấy mệt nữa.”
“Anh…… Dọn ra ở một mình mà không nói với bố mẹ địa chỉ ư?” Cô tò mò hỏi.
“Ban đầu anh có nói, sau lại cảm thấy không tiện, chuyển nhà xong thì chẳng nhắc đến nữa.”
“Không tiện?” Thích Hân Nhiên nghe ra ẩn ý trong câu nói của anh: “Giống hôm nay sao?”
“Đúng vậy.” Ngụy Nam thuận miệng đáp, đáp xong thấy cô gái bên cạnh cứ nhìn anh thì lập tức hiểu ra: “Không phải, anh chưa từng dẫn người con gái khác về nhà, chủ yếu là đồng nghiệp với bạn bè thôi.”
“Ồ.” Cô không tỏ ý kiến gì lên tiếng.
“Thật đấy, chỉ có mình em thôi.”
Xe đằng trước nhích lên, Ngụy Nam quay lại nhấc chân phanh để xe dịch lên trước mấy mét, dừng lại mới tiếp tục giải thích.
“Mấy năm đại học anh không ở thành phố G, sau đó tới Đức công tác một thời gian, đến khi được triệu tập về thành phố đã 25, trước giờ chưa từng dẫn bạn gái về nhà gặp bố mẹ.”
Ngụy Nam thở dài, bất đắc dĩ cười cười.
“Anh bảo mình không có bạn gái mà mẹ chẳng tin, cảm thấy anh cố tình giấu nên thường xuyên lấy cớ chạy tới nhà anh định bụng bắt quả tang.”
“…… Ồ.” Thích Hân Nhiên kinh ngạc.
Tư tưởng của bác gái khá thoáng mà không ngờ vẫn có mặt giống những bậc phụ huynh khác, luôn sốt ruột việc hôn nhân của con trai, còn đến tận cửa để tra xét nữa.
“Vậy tại sao bác không sắp xếp cho anh xem mắt?” Cô hỏi.
“Đương nhiên đã từng sắp xếp rồi nhưng bị anh cố tình làm thất bại.” Ngụy Nam lắc đầu: “Về sau mẹ có sắp xếp anh cũng không đi nữa, luôn viện cớ công việc bận rộn, dù sao anh lên máy bay sẽ không gọi điện thoại được, ở đâu mẹ cũng không biết nên chẳng thể ép anh.”
“Do đó.” Thích Hân Nhiên thoáng dừng lại, quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ: “Anh thật sự chưa từng có bạn gái à?”
Ngụy Nam dịch xe lên trước một đoạn, thuận miệng đáp: “Thật sự chưa từng yêu đương.
Không tính đến điều kiện ngoại hình thì rất nhiều người không chấp nhận được đặc thù nghề nghiệp này của anh.
Thường xuyên đi công tác, ngày đêm xáo trộn, có việc gấp cũng chẳng liên hệ được.
Nhưng mà chủ yếu do anh chưa gặp được người mình thích……”
Chờ xe dừng lại anh mới nhướng mày, dường như đánh hơi được gì đó bất thường.
Tại sao cứ phải nhắc đi nhắc lại vấn đề này?
Trước đó anh đã nói rất rõ ràng rồi cơ mà?
Điều đó…… Rất khó hiểu sao?
Ngụy Nam liếc nhìn cô gái nào đó đang cố ý quay mặt đi.
“Em yêu à.” Anh hồ hởi: “Em đang ghen đấy ư?
“Không phải.” Thích Hân Nhiên đáp rất nhanh, giọng điệu bình thản: “Em chỉ tùy tiện hỏi thôi.”
“Tùy tiện hỏi?”
“Đúng vậy.” Thích Hân Nhiên quay đầu lại lạnh lùng nhìn anh: “Có ý kiến gì?”
“Không ý kiến không ý kiến.” Ngụy Nam vờ sợ hãi, nhìn thấy bộ dáng lạnh mặt của cô thì lại muốn trêu: “Em yêu muốn hỏi gì anh sẽ đáp nấy mà.”
“Ai là em yêu của anh.”
“Em chứ ai.” Ngụy Nam duỗi tay véo mũi cô, cố ý xuyên tạc lời cô rồi lại bị người ta đánh mới cười thu tay về: “Em yêu Wuli Hân Nhiên.”
“…… Ngụy, Nam!” Thích Hân Nhiên buồn nôn đến chua răng, đỏ mặt quát: “Anh có bệnh à!”
“Ừ có bệnh thật.” Ngụy Nam nghiêm túc gật đầu: “Mỗi đêm đều nhớ em nhớ đến không ngủ được ấy.”
“Im đi.” Cô thực sự muốn lấy băng dính dán chặt miệng anh lại: “Đầu anh có thể bớt bớt mấy thứ xôi thịt kia không?”
“……” Ngụy Nam ngớ người.
Đệch?
Xôi thịt chỗ nào???
Anh chỉ đơn thuần muốn biểu đạt nỗi lòng tương tư thôi mà……
Rõ ràng chính cô hiểu sai ý!
Thích Hân Nhiên lạnh mặt: “Anh không hiểu sai thì sao biết em hiểu sai?”
Ngụy Nam: “……”
Thích Hân Nhiên: “Đèn xanh rồi, lái đi.”
Ngụy Nam: “Ừ.”
Cười giả lả.jpg
Dù sao bạn gái nói gì cũng đúng, ừm.
Khó khăn lắm mới đưa cô về tới trường, cách giờ đóng cổng còn chưa đến 5 phút, Ngụy Nam vốn định đưa cô vào ký túc xá lại bị từ chối, cô dặn anh mau lái xe về, từ đây tới ký túc xá có mấy bước chân không cần thiết phải đưa đến tận nơi.
Khụ, đặc biệt là, nếu bị người quen bắt gặp hai người dưới ký túc xá…… Thì, xấu hổ lắm.
Đương nhiên cô không thể nói ra, nếu không ai kia sẽ vô cùng khó chịu, sau đó dùng đủ mọi thủ đoạn để đưa cô vào trong.
“Cuối tuần này em có rảnh không?” Ngụy Nam hỏi.
“Cuối tuần ý ạ?” Thích Hân Nhiên quay đầu lại: “Chẳng phải anh về nhà ăn cơm sao?”
“Trưa về là được, hôm đó anh rất rảnh, buổi tối cũng không vướng gì.”
Nhắc đến chuyện này, Thích Hân Nhiên vẫn cảm thấy khó hiểu: “Bác gái bảo anh nấu cơm quá qua loa là……”
Ngụy Nam lắc đầu cười: “Mỗi lần mẹ muốn anh về nhà ăn cơm đều tìm cớ mắng anh mấy câu, anh mà không để ý thì mẹ lại lôi bố ra dọa nạt.”
Ồ, hóa ra là vậy.
“Rồi rốt cuộc cuối tuần em có rảnh không?” Ngụy Nam hỏi lại lần nữa.
“Hôm nay mới thứ năm mà.” Cô bất đắc dĩ đáp.
“Hôm nay đã thứ năm rồi đấy!”
“Còn hai ngày nữa lận.”
“Chỉ có hai ngày thôi đó!”
…… Khụ.
Kiểu đối thoại thiểu năng này lại đến, nếu cứ tiếp diễn thì cô chẳng thể vào được ký túc xá.
Thế là cô đành ngó lơ người nào đó, ấn anh ngồi trở về ghế lại rồi đóng cửa xe, dứt khoát tạm biệt.
Ngụy Nam hạ cửa số xuống, cho đến khi không nhìn thấy bóng dáng cô nữa mới khởi động xe rời đi.
“Ting.” Điện thoại bỗng rung rung.
Anh cúi đầu nhìn thoáng qua, nhíu mày, cầm lên mở khóa, gửi voice đi.
“Điều đó có thú vị không.”.