“Núi non sông nước muôn thuở, có được mỹ nữ chăng?”. ...Sáng sớm ở tỉnh Tứ Xuyên, thành phố An, Tô Thành đang đạp xe Phượng Hoàng trên những con phố thưa thớt người qua lại.Vừa thổi còi, vừa quan sát xung quanh, hầu hết ánh mắt cậu đều đổ dồn vào trên thân của các cô gái qua lại."Ôi, con gái trên phố này càng ngày càng xấu.
Còn trừu tượng hơn mình, chân voi, eo cây thông.
Dáng người mảnh mai đã khó, không ngờ lại là hung thủ từ sau lưng.
, với một khuôn mặt mụn, hầu như không có ,quả thật là không đơn giản.
"Tô Thành, nam, 18 tuổi, hiện đang là học sinh cấp 3 của trường Nhất Trung, với chiều cao 175.Tính tình phóng khoáng và ...!nhàm chán, Than ôi!Cậu rất thích quan sát đùi và ngực của phụ nữ.
Thỉnh thoảng, sẽ có hai nhận xét trong miệng, giống như thanh thiếu niên bị kích động trong thời kỳ thanh thiếu niên vào tháng ba mùa xuân.Nếu cậu không học nghiêm túc, cậu luôn đi đến cuối hạc, nếu cậu đạt điểm 750 và đạt điểm 400 thì mọi việc sẽ ổn và cậu có thể thắp hương làm lễ bái Bồ tát.Hiện tại cậu vẫn là xử nam, bạn gái lý tưởng của cậu là cô gái có ngũ quan xinh đẹp, và cậu đang yêu thầm cô giáo chủ nhiệm của mình.Nói đến giáo viên chủ nhiệm lớp, Tô Thành đi xe đạp hai mắt sáng lên, nhe răng cười lộ ra hàm răng trắng, hét lớn: "Cô Vương, sớm!"Ở góc xung quanh, một người nữ nhân mặc một bộ đồ vest màu trắng ở phần trên cơ thể và một chiếc quần bó màu trắng ở phần thân dưới của cô ấy xuất hiện trong tầm mắt.Nhìn từ bên cạnh, dáng người của cô rất mảnh mai, gập ghềnh, với những đường cong hoàn hảo trên khuôn ngực.
má. Mái tóc đen dài của cô được buộc thành đuôi ngựa và buộc sau đầu, khi nghe thấy tiếng ai gọi mình, cô quay đầu lại nhìn, nhưng trên khuôn mặt xinh xắn hiện lên một vẻ kinh hãi."Cẩn thận!"Bành!Có một tiếng kinh hô, sau đó là một vụ va chạm dữ dội.Tô Thành hai mắt dán vào mặt cô giáo chủ nhiệm, lúc qua góc cua không chú ý, bị đá vấp ngã, thân xe không vững lắc lư khắp nơi, ánh mắt rụt lại, cậu đã đụng vào một ngọn đèn đường.“Ôi, chết tiệt!” Người tài xế già đã lái xe mười năm thực sự bị lật.Xe không sao, người đều chảy máu, trán bị va chạm, Tô Thành bị cơn đau chi phối, một tay che đầu, một tay chống đất, trong miệng than thở.Buổi sáng trên đường tuy không có nhiều người nhưng cũng có người đi đường và học sinh do hiếu kỳ chạy xe dừng lại xem tình hình.“Nhìn cái gì vậy, không thấy lão tài xế kia lăn lộn sao?” Tô Thành kêu lên, rất nhiều người qua đường đều nở nụ cười.Vương Nguyệt Dung đương nhiên nhận ra chính là học sinh của mình lật xe, nhìn thấy Tô Thành bị thương, cô bước lên giày cao gót, bước qua đường ba hai bước, đi tới phía đối diện.Cô duỗi ra lòng bàn tay mềm mại đỡ Tô Thành, "Tô Thành, em không sao chứ? Sao lại đạp xe vô tình? Em nhìn xung quanh, em có bị thương ở chỗ nào không, để cô xem."Một cơn gió thơm phả vào người , mùi trên người của Vương Nguyệt Dung rất thơm, giống như mùi hoa nhài.Sau khi hít một hơi thật sâu, Tô Thành cảm thấy thoải mái và vui vẻ, được một lúc thì cơn đau dịu đi rất nhiều.Nhìn thấy đôi lông mày khói đang cau lại của cô, Tô Thành cảm thấy cô đang lo lắng, trong lòng Tô Thành ấm áp, ánh mắt dời xuống, dưới xương quai xanh thanh tú không có chút trắng nõn nào kinh ngạc, nhưng cổ áo khép lại cũng không che giấu được con người kiêu hãnh, đường cong khiến Tô Thành tâm trượt ra xa.“Cả người đều chảy máu, em, em, hãy cẩn thận khi đạp xe.” Giọng điệu của Vương Nguyệt Dung vừa lo lắng vừa trách móc, cô lấy khăn giấy trong túi xách ra lau vết máu trên trán Tô Thành.
Điều này làm cho cậu cảm thấy, ngoài vết thương ở trán, còn điều gì không thoải mái nữa.
"Tô Thành nhìn thẳng về phía trước, không hề nhúc nhích.Nhìn theo ánh mắt của cậu ta, Vương Nguyệt Dung thu mắt lại, vẻ mặt rũ xuống, giọng điệu lạnh hơn một chút, cao hơn: "Tô Thành!"Thằng nhỏ này bị thương chảy máu mồm, lại mù quáng quan sát, đáng trách bị cột đèn đường đâm phải."Ồ,Cô giáo Vương, em không sao, em không sao.
"Tô Thành nhanh chóng tỉnh lại, nhận ra mình đã bị phát hiện, liền ngượng ngùng cười, có chút xấu hổ. Vương Nguyệt Dung nhìn cậu cười nói: "Nào, cô đỡ em dậy.
Bệnh viện quận ở trước mặt.
Cô sẽ đưa em đi băng bó.
Em cũng vậy, đang đạp xe thì không chú ý ,con mắt thì đang ngó chung quanh, Xe bị lật và ngã.
Có, chính mình đau, lần sau chú ý, nếu không tương lai cho cô đi bộ tới trường.
" Với sự giúp đỡ của cô chủ nghiệm, Tô Thành từ từ đứng dậy, đây là lần đầu tiên cậu tiếp xúc thân mật như vậy với một người nữ nhân mà cậu thầm mến 3 năm rồi, cơ thể của cô rất mềm mại và mùi cơ thể rất thơm.
.
đứng lên. Trong lòng lắng đọng chút vui mừng, Tô Thành không dám biểu hiện ra dị thường. Ngoại trừ vết thương gãy trên trán, những nơi khác trên người cũng có vài vết xước ở lòng bàn tay, tất cả đều là vết thương nhẹ, không nghiêm trọng. "Cô giáo Vương, vì em chào hỏi cô nên mới bị ngã xe ,bàn về nguyên nhân thì cô cũng có một phần!" "Thật là biết ngụy biện.
Nếu cậu dồn hết sự thông minh vào việc học, cô giáo như tôi sẽ yên tâm hơn." Đôi mắt xinh đẹp của Vương Nguyệt Dung tái nhợt nhìn cậu, và hơi thở quyến rũ và sự chín chắn của cô ấy vô thức lộ ra.
"Được rồi.
, lấy giấy băng vết thương, đến bệnh viện băng bó vết thương.
" Trong lúc nói chuyện, Vương Nguyệt Dung đem xe đạp của Tô Thành dựng lên, sau đó nói: "Đi thôi, em đứng ngây người ở đó làm gì ,chân bị gì nữa à?" "Không, chân của em không sao.
Thật ra, em có thể đến bệnh viện một mình, cô giáo Vương, cô có nên đi đến trường học trước không?", Tô Thành nói. Vương Nguyệt Dung nhìn cậu cười cười như không cười ,nói : "Suy nghĩ trong lòng của em nên cho tôi xóa bỏ càng sớm càng tốt.
Chỉ đau như vậy thôi, đừng nghĩ đến chuyện xin tôi nghỉ phép.
Vẫn còn ba tháng nữa.
cho kỳ thi tuyển sinh đại học.
Cậu phải chú ý từng điểm từng điểm ôn tập và chuẩn bị càng sớm.
Kỳ thi tuyển sinh đại học liên quan đến tương lai cả đời của cậu.
Nếu cậu không tinh ý và muốn lãng phí nó, cô giáo tôi sẽ xem chừng cậu cho thật tốt, kẻo sau này vào xã hội nói thầy cô vô trách nhiệm ”. "Không phải, sao có thể nói là cô vô trách nhiệm, cô là giáo viên có trách nhiệm nhất trong trường, nhưng ...!Cô Vương, đầu của em thật sự có chút choáng váng, xin đừng cùng em đến bệnh viện, Em sẽ tự mặc quần áo? Về nhà xem lại sau? " Bất quá, Vương Nguyệt Dung dường như không nghe thấy lời Tô Thành nói, đẩy xe về phía trước hơn mười mét, cô quay lại hét lớn: "Mau lên, xin nghỉ phép để ba cậu gọi điện nói chuyện." Để bố gọi cho nghỉ phép? Tô Thành không khỏi run lên khi nghe nó. Cha rất nghiêm túc, nếu ông ấy biết rằng cậu nghỉ phép và bỏ tiết học vì vết bầm tím,cha sẽ đánh chết cậu không chừng. Bất đắc dĩ, cậu phải khuất phục trước lực lượng nữ cường nhân này, đành lòng vào bệnh viện quận, băng bó xong cậu được cô chủ nhiệm đưa đến trường. Trên đường đi, mặc dù Tô Thành có hơi hối hận vì không thể trốn tiết, nhưng cậu ta rất hài lòng với việc có thể ở một mình nửa giờ với cô giáo chủ nhiệm và cảm nhận được sự quan tâm của cô ấy..