Sau khi vào trường học, cậu chia tay với cô giáo chủ nghiệm, và miễn cưỡng liếc nhìn vòng eo gợi cảm và cặp mông đầy đặn của nàng, Tô Thành đến lớp 12A4.
Lúc này, lớp vẫn đang tự học buổi sáng.Vừa ngồi xuống, bạn cùng bàn liền hỏi: "Tô Thành, cậu bị sao vậy? Lại bị đánh à?"Khi những học sinh xung quanh nghe thấy tiếng động, tất cả đều đổ dồn ánh mắt.Cmn ,cái gì gọi là lại bị?“Cậu có bệnh à, ai dám đánh ta? Ai?” Tô Thành khó chịu nhìn chằm chằn bạn cùng bàn.Thường trong trường, cậu là người duy nhất bắt nạt người khác, ai dám bắt nạt cậu? Con của Phó cục trưởng Công An khi nhìn thấy cậu cũng phải gọi cậu bằng anh, ai dám đánh cậu?“Vậy sao cậu lại bị thương ở đầu và tay?” Bạn cùng bàn hiển nhiên không tin, tưởng cậu ta đang che đậy, cười toe toét nói: “Nếu cậu không đánh nhau với người ta, tớ cũng dám nuốt miếng giấy này."Vừa nói, hắn ta đưa tay lên và một mảnh giấy vệ sinh hiện ra trong lòng bàn tay.Tô Thành khịt mũi khinh thường, vỗ vỗ vai nữ sinh ở phía trước, "Lý Tuệ!"“Cái gì?” Nữ sinh tên Lý Tuệ quay đầu lại nghi ngờ hỏi, ngực nở nang, phát phì, được Tô Thành đặt tên là tiểu bò sữa.“Đưa khăn tắm của dì cậu cho tôi mượn.” Tô Thành cười nói, không hề xấu hổ.“Lưu manh, tránh ra!” Khi nữ sinh nghe xong, đỏ mặt xấu hổ chửi Tô Thành, sau đó quay đầu không nói nữa.Hahaha ……Bạn gay cùng bàn cười ngượng nghịu, hầu hết học sinh nào nhìn thấy cảnh này xung quanh cũng cười đến thót tim.“Cười đi.” Tô Thành mắng, “Tôi kêu Lý Tuệ lấy khăn của dì đút vào miệng Lưu Tử Tường.
Ăn giấy vệ sinh cũng chán.
Tôi nghĩ ăn khăn của dì là được rồi.
Lưu Tử Tường, cậu rất có khẩu vị nặng đó? "Anh chàng Lưu Tử Tường và Tô Thành đã học cùng bàn ba năm, Tô Thành học đều là cuối lớp, anh chàng này thì học hành giỏi giang, có thể ngồi vững trong top 5 của lớp mỗi khi đi thi.Mối quan hệ giữa hai người khá tốt, đều là những thanh niên yêu thích văn nghệ và nghệ thuật.
Việc pha trò cười mang tính học thuật là chuyện bình thường.Nghe được Tô Thành lời nói, Lưu Tử Tường sắc mặt tối sầm lại, "Tô Thành, cậu có tin hay không tôi nhét mảnh giấy này vào miệng của cậu?"Không muốn thể hiện sự yếu đuối, Tô Thành cởi giày và hét lớn: "Triệu Lâm!"“Đây, có chuyện gì vậy?” Một nam sinh ở hàng ba đứng lên trả lời.“Đến giúp tôi ôm Lưu Tử Tường, tôi muốn cậu ta ăn giày, nhanh lên.” Tô Thành hét to nói.Giọng nói này khiến cả lớp im lặng, và tất cả mọi người dừng công việc của bọn họ lại, đổ dồn ánh mắt vào bọn hắn và chờ đợi chương trình hay.Có một nữ sinh nhỏ nhắn trắng trẻo, thuần khiết và ngọt ngào, buộc tóc đuôi ngựa đứng dậy từ ngưỡng cửa, hét lên: "Tô Thành, cậu làm cái gì?"Tô Thành liếc nhìn cô gái cười: "Không có chuyện gì, chỉ là chơi một trò chơi thôi.
Quái, Lưu Tử Tường, cậu thật là nhát gan, chạy cái gì vậy?"Lưu Tử Tường băng qua lối đi hai bước, chạy tới cạnh bục giảng, nhìn Tô Thành thở dài một hơi mồ hôi lạnh, tức giận nói: "Cậu thật sự làm, tôi vừa mới nói đùa với cậu thôi mà."“Tôi cũng đùa cậu thôi, cậu lại sợ cái gì?” Tô Thành cười.Cậu cũng lừa gạt Lưu Tử Tường một hồi, cậu thật sự sẽ không làm, không ngờ tên này lại sợ hãi đến như vậy!Sau khi Lưu Tử Tường quay lại và ngồi xuống,vừa rồi nữ sinh nhắc nhở đi đến, một tay cầm sách, tay kia chỉ vào Tô Thành với những ngón tay trắng nõn và mềm mại: "Nếu cậu lại gây chuyện, tôi sẽ nói với Vương lão sư.
Cậu thật tốt mà đọc sách ,không được nói chuyện nghe chưa? ""Ừm ..." Tô Thành mở to mắt kêu một tiếng.“Tôi đang nói với cậu, cậu có nghe thấy không?” Nữ sinh hỏi lại."Ồ……""Cậu ..." Nữ sinh tức giận, cảm giác được Tô Thành đang trêu chọc chính mình, bàn tay liền động.Vội vã ...Ngay sau đó, một cuốn sách bay tới.Tô Thành nhãn lực rất nhanh, cầm lấy sách trong tay liếc mắt nữ sinh kia một cái không nói nên lời: "Lớp trưởng đại nhân, cậu đã không cho tôi nói chuyện, tại sao cậu còn chưa vừa lòng?" Nữ sinh sửng sốt một cái, sắc mặt ửng hồng, sau đó hừ nhẹ mũi, nhìn chằm chằm Tô Thành đôi mắt đẹp nói: "Trả lại sách cho tôi."“Không!” Tô Thành chớp mắt, trên mặt lộ ra một nụ cười trêu chọc.Nhưng khoảnh khắc tiếp theo, nụ cười nhếch mép ngừng lại, và cậu ta thốt lên:"Chị em của tôi ơi!"Giờ phút này, tâm trạng của Tô Thành là như thế này.Phức tạp, hoảng sợ, do dự, vật lộn, kinh dị ...“Hệ Thống Thổ Hào, dung hợp đã hoàn tất.” Một âm thanh máy móc trong đầu cậu vang lên."Điều tuyệt vời nhất trên thế giới này là nhìn cậu chảy máu mà tôi lại cười ra nước mắt."Tô Thành choáng váng.“Trên thế giới đau đớn nhất là nhìn người ta trang bức mà cậu lại không thể làm được gì."Tô Thành sững sờ."Điều điên rồ nhất trên thế giới là mở ra Hệ Thống Thổ Hào."Tô Thành ngây người, chuyện quái gì vậy? Ai đang giả mạo?[Tôi trang bức ,cậu đi thanh toán.
Mở ra nhiệm vụ của hệ thống: Đưa ngón tay giữa lên và hét lên, 'Tôi liền hỏi, còn ai nữa? '】"Nhiệm vụ, tôi đi làm nhiệm vụ, bị bệnh phải không?"Tô Thành rống lên, tràn đầy tức giận, dài giọng nói.Bên ngoài, nữ lớp trưởng cách cậu không xa cũng tức giận, giống như nóng lòng muốn ăn thịt cậu, còn tưởng rằng Tô Thành đang mắng mình.Đúng vậy, nàng tên là Nhậm Vũ.Khuôn mặt hình trái xoan, cằm nhỏ, mũi cao, khuôn mặt nhỏ, mắt to, lông mày cong, một người sống động như bước ra từ bức tranh.Làm 3 năm hoa khôi lớp tại 12A4, nổi tiếng cả quận Nhất Trung cũng là một cô gái có tài văn chương nổi tiếng, nàng học rất giỏi, có giọng hát ngọt ngào, nghe nói là nàng có thể viết tiểu thuyết.
Không biết có đúng hay không, dù sao Tô Thành chưa từng xem qua.Chỉ là thân hình hơi nhỏ nhắn, dường như không có khí chất của một nữ sinh trung học phổ thông, nhưng lại giống một nữ sinh Loli sôi nổi."Tô Thành, để tôi nói cho cậu biết, cậu nhất định phải chết chắc, cậu chết chắc!"Tô Thành phản ứng lại, nhìn Nhậm Vũ giống như một con hổ nhỏ đang tức giận, hoảng sợ, cô nàng này trông yếu ớt, nhưng không dễ chọc tức,nhiều nhất Tô Thành chỉ muốn quấy rối cô , nhưng cậu không dám làm gì nàng."Lớp trưởng,cái kia đều là hiểu lầm, chúng ta hiểu lầm, tôi không phải là nói đến cậu, cậu nghe tôi giải thích, chính là, còn có a..." [Cảnh báo, ký chủ không được tiết lộ tất cả thông tin về Hệ Thống Thổ Hào, nếu không sẽ bị xóa sổ ý thức và trở thành một tên ngốc] [Cảnh báo điện giật, lặp lại lần sau, trực tiếp bị sét đánh.Lưu ý: ký chủ còn lại 60 giây để thực hiện nhiệm vụ, hoàn thành nhiệm vụ, mở ra hệ thống nhiệm vụ, nhiệm vụ thất bại; liệt dương ba ngày] Zì ...Cảnh cáo vừa phát ra, Tô Thành chỉ cảm thấy một luồng điện chạy khắp người, từ trên xuống dưới, cả người như bị dây điện cao thế giật, run lên cầm cập, tóc lạnh lùng bùng, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng.
."Mình thật là gặp quỷ rồi!"Tô Thành cảm thấy trong lòng ớn lạnh, trong mắt hiện lên vẻ sợ hãi, mùi vị điện giật vừa rồi bị chấn động nhất định không phải là giả!Thật, nó có thật, cmn!"Cậu ...!thật sự ngông cuồng, hừ, chờ đó cho ta!"Nghe được những lời không thể giải thích được của Tô Thành,lớp trưởng loli hoàn toàn tức giận, không cần sách vở nữa, nàng giậm chân chạy ra khỏi lớp.Nhìn thấy cảnh này, Lưu Tử Tường kinh ngạc nói: "Tô Thành, cậu hôm nay uống nhầm thuốc? Lớp trưởng đại nhân mà cậu cũng dám tùy tiện xúc phạm, cậu chuẩn bị chờ lấy trừng phạt đi."“Tô Thành, hôm nay cậu thật lạ.” Một cô gái từ bên cạnh nhìn anh nói.“Lớp trưởng chắc là đi tìm cô giáo chủ nhiệm, cậu gặp phiền phức.” Một học sinh đen thui phía sau nói, giọng điệu có chút hả hê.Hầu như ánh mắt của cả lớp đều đổ dồn vào Tô Thành, bọn họ nhìn cậu rất lâu, sau khi nhìn thấy cậu trông thật ngốc, tất cả mọi người cho là cậu sợ hãi trước hành động của Nhâm Vũ, vì vậy bọn họ lắc đầu quay đi làm việc của mình..