Phất cái đã cận Tết. Trường Đại Hoa là trường lớn, cũng được xem như trọng điểm thành phố. Trường chuyên tổ chức các hoạt ngoại khoá để học sinh vui chơi, phát triển kĩ năng giao tiếp cần thiết. Quan trọng hơn là thư giãn sau một thời gian học tập căng thẳng.
Trang Duyên đứng trên bục giảng, thông báo một vài hoạt động tới của trường.
“Tập thể lớp 11a5! Cô muốn sau tết, các em có thể nâng cao thành tích của mình, có được không hả?”
“Cô muốn các em có thể ngẩng cao đầu đối diện với lớp a1, hoàn toàn không muốn nhìn thấy lớp trưởng ngẩng đầu, các bạn khác lại thiếu điều muốn đập đầu xuống đất đâu!”
Trang Duyên đem giấy thông báo truyền xuống dưới.
Bất ngờ là trên đó chính là một phiếu điền đăng kí đi dã ngoại
“Cô tổ chức cho lớn một cuộc đi chơi, không cần tiền, chỉ cần có mặt đầy đủ là được”
Cả lớp ngạc nhiên thấy rõ. Không hiểu sao lớp học lại tràn đầy một cảm giác khó nói khó hiểu.
Tu Kiệt thấy Hạo Phong kí xuống. Cậu kí xong thì đem thấy truyền cho anh, thỏ này hơi nhát, chỉ cúi rụp đầu trước mặt anh, không dám ngẩng lên.
Hạo Phong đảm bảo mình đã nghe một tiếng cười khẽ từ người bên cạnh. Tức thì cậu thấy thật sự tức giận. Cả đời thỏ, không sợ gì hết, chỉ sợ bị khinh thường!
Dưới gầm bàn. Cậu đá vào chân anh một cái thật mạnh. Ngẩng đầu lên, định nhìn xem gương mặt chịu đau của lớp trưởng thế nào. Vậy mà người này chẳng nghĩ không đau, mặt còn chẳng nhíu cái nào.
Sức cậu vốn không nhỏ. Bị đá chắc chắn phải đau chứ.
Hạo Phong đưa chân, định đá thêm cái nữa cho đỡ ghét.
Vậy mà chân vừa nâng lên, đã bị một cái chân khác chồng lên, chế trụ lại.
Cậu thở phì phò, cố gắng thoát khỏi kiềm kẹp, còn thử lấy tay đẩy anh ra. Nhưng rất tiếc, lực chân của lớp trưởng không phải là của người bình thường.
Tự cảm thấy mất mặt. Hạo Phong hết cách, gõ gõ tay lên bắp tay rắn chắc của người nọ.
“Lớp trưởng....thả tôi ra”
Cậu đè thấp giọng. Trang Duyên không thích nhất chính là học sinh làm ồn trong tiết sinh hoạt lớp của cô.
Nghe vào tai Tu Kiệt, lại giống như khe khẽ làm nũng.
Lổ tai anh hơi ngứa, bực bội dang rộng chân hơn, đặt hết cả chân mình chồng lên chân cậu.
“Là cậu chọc tôi trước, xin lỗi đi”
Anh thong thả, vừa nói vừa viết, không nhảnh đầu nhìn lấy cậu một cái.
Hạo Phong mắt đỏ hoe. Thật sự rất đau, cmn!
Chân cậu rất mềm, nhưng không có nghĩa là dễ dàng uốn nắn. Bị bẻ thành sắp soạt dọc, đau đến mức nghiến răng.
“Xin lỗi lớp trưởng!” Cậu nói
“Không có thành ý” Anh đáp lại.
“Lớp trưởng, tôi xin lỗi mà, mau thả”
“Nghe hơi giả tạo”
Hạo Phong: “....”
Giả tạo cmn.
“Lớp trưởng, thả ra, đau quá đi....”
Tu Kiệt lúc này mới nhìn cậu. Thấy mắt cậu đỏ hoe như sắp khóc, anh giật mình rút quân. Để chân xuống đất
“Xin lỗi, tôi không biết, đau lắm không?”
Thật là thích cái cách anh ấy bắt nạt bạn bè xong lại an ủi!!!!
“Tất nhiên là đau!” Cậu hét khẽ, bực bội quay mặt lên bảng. Một kiểu mặc kệ đời.
.......
Ra về. Chắc là do tập trung trong tiết cô Trang quá nên cậu cảm thấy có hơi mệt. Tế bào não như hoạt động quá công suất muốn đình công. Cậu rề rà soạn sách vào cặp, đến khi cả lớp ra về chỉ còn mình cậu vẫn đang loay hoay.
Một xúc cảm lạnh tái tê dán vào da mặt. Hạo Phong giật nảy mình, rùng hết cả người.
Quay qua, đập vào mắt chính là gương mặt lạnh lùng mà đẹp đến không chỗ chê của lớp trưởng lớp mình.
“Cho cậu” Tu Kiệt cầm một ly trà sữa trong tay, hương dâu phản phất.
Hạo Phong lại là một bộ mặt không thèm. Cậu cất bước.
Chỉ tiếc là người kia chân dài hơn mình. Một phát chặn mất đường đi của cậu.
“Tôi cho cậu” Anh nhấn mạnh lần nữa.
“Biết rồi, lớp trưởng vạn tuế, nhưng mà tôi không uống hương dâu”
Nói xong thì đẩy anh một cái, bỏ ra khỏi lớp học.
“Vậy cậu muốn hương gì?”
Anh vẫn tiếp tục hỏi, chỉ là không bám theo cậu mà đứng ở cửa lớp nhìn vào bóng người kia mà hỏi.
“Tôi chỉ thích hương trà xanh” Hạo Phong vừa mới vừa bỏ đi. Cậu cảm thấy như vậy rất ngầu. Cho cái tên lớp trưởng kia chừa, đừng trêu chọc vào cậu.
.....
Chỉ là cậu cmn sai rồi.
Tu Kiệt bây giờ đang ngồi trên giường phòng của cậu. Ăn đồ ăn mà Tử Chân mang lên. Ngồi đếm độ không xem mình là người ngoài.
Hạo Phong bực bội hét lên.
“Sao cậu lại đến nhà tôi nữa!!!”
Tu Kiệt không hoảng, nhẹ nhàng trả lời.
“Cha cậu nói tôi kèm bài tập cho cậu, dạy cậu học”
Hạo Hiên sao khi viết được Tu Kiệt biết con trai mình là thú nhân. Không những không tìm cách bịt đầu mối, lại dựa vào lần này mà thu hoạch cá lớn. Kêu lớp trưởng đến kèm học cho cậu!!!!!
Của đời thỏ không chỉ sợ bị khinh thường, còn sợ học tập nữa.
“Nào, trước hết là đại số, lấy tập ra”
Anh ăn xong cái bánh quy cuối cùng, không chừa cho cậu lại một!!! Miếng!!!
“Cậu ăn hết bánh của tôi rồi lớp trưởng à!!!”
Hạo Phong hét lên hoảng loạn, nhìn chiếc đĩa trống trơn, chỉ hận không thể nhấc nó lên xem có bị rơi vài vụn bánh xuống bàn hay không.
Đời thỏ thật khổ.