Thỏ Con Yêu Đương Nhé

“A!..Đệt nó! Lớp trưởng, biết giật mình không cha?!!”

Hạo Phong đột ngột quay đầu, thấy gương mặt đẹp trai phóng đại của anh, cả người cậu gần như chết đứng. Cậu không thể không ngừng nghĩ tới bộ lông mi dài của anh được.

Quái vật lông mi.

Đáng sợ.

Trái với thái độ giật nảy của cậu, Tu Kiệt làm như không nghe thấy, nhìn kĩ sẽ thấy gương mặt của anh hơi xanh xao, cả người vô lực.

Anh bước đến gần cậu. Dựa đầu vào vai cậu.

“Cậu còn quýt không?”

Giọng anh khàn đến cực độ, rót vào tai cậu khiến lổ tai tê lên rần rần, gương mặt hơi nóng bỏng.

“Hết, hết rồi” Cậu lắp bắp đáp lại.

Cả người gấp gáp muốn tách ra khỏi anh. Hạo Phong có cảm thấy trên đầu hơi ngứa.

“Cho tôi dựa một chút” Lăng Tu Kiệt đáp lại, thản nhiên dựa vào câu gần hơn nữa. Mùi hương trên người cậu khiến anh rất thích.

Mà bên này, Lam Kiều spam tin nhắn đến sắp điên rồi.

Khác với thái độ chán ghét lúc nảy. Bây giờ cô chỉ hận không thể nhếch mép lên tận trời.

Lúc nảy cô nhìn thấy.

Lớp, trưởng, không, hề, say, xe, chút, nào!!!


Thậm chí còn tỉnh táo đến mức lấy ra một bộ đề để giải!

Vậy giờ giờ là cái gì? Là cái gì?!!!

Là tình yêu đó! Lớp trưởng đã nghe thấy lời van xin của nhóm chat cp Phong-Kiệt rồi!!

Tới đi lớp trưởng!!

Hạo Phong không còn cách, cậu đã đem hết tất cả những gì mình có cho Thanh Dương rồi. Chai dầu gió còn bị cậu ta đặt lên mũi ngửi, nếu mà đem cái này cho lớp trưởng thì dơ lắm. Mà cứ để anh dựa vào như vậy thì cậu chết chắc.

“Lớp trưởng…tôi ngứa…”

Lổ tai trên đầu cậu cứ râm ran lên. Khó chịu

Cậu thì thầm, gương mặt kề sát đến mặt anh. Gần như là sắp chạm vào.

Lăng Tu Kiệt có thể thấy được mắt cậu, từ màu đen tuyền hơi chuyển sang đỏ.

Anh cười khẽ.

Tu Kiệt lấy tay mình vòng ra sau lưng cậu, nắm cái nón của chiếc áo, đội lên đầu cho cậu.

Anh đã chạm vào, rất mềm mại.

“A…” Hạo Phong giật mình

“Cảm ơn, khoan, đệt nó, đều tại cậu hết, xê ra!”

“Tôi say xe rồi, dựa chút”

“Không cho! Đứng đắn lên nào lớp trưởng!”

“Không được, tôi mệt”

“Mệt cũng phải đàng hoàng vào! Cậu là bộ mặt lớp mình đó”

Lam Kiều nhìn mà không chớp mắt.

Cp cô đu sắp cập bến rồi!!



“Đây là nhà của cô, hôm nay đãi các em một bữa, có mười mấy phòng gì đó, hai em ngủ chung một phòng”

Trang Duyên thản nhiên nói. Trước mặt chính là 30 mươi học sinh cùng nhau há mồm nhìn về cái mà cô gọi là “nhà”

Một căn biệt thự lớn cực kỳ, nguy nga, tráng lệ giống như chỉ dành cho quý tộc.


“Sếp Trang! Có có nhận con nuôi không?”

Thanh Dương giống như chưa có vụ việc say xe nào xảy ra, hét lên với cô.

“Cô không cần một đứa con tiếng anh 1 điểm rưỡi đâu, thi giữa kỳ sắp tới lên được chín mấy thì cô suy nghĩ lại”

Cả lớp cười phá lên. Thiếu niên mười 17 tuổi cùng nhau cười rộ lên thật đẹp, như nhựa sống căng tràn.

“Mày ở với tao đi”

Tân Nhiên thản nhiên khoác vai với Hạo Phong, đưa ra lời đề nghị.

Với tình trạng bây giờ của cậu, tuyệt đối không thể nào ở chung phòng với mấy tên choai choai này được.

Hạo Phong đẩy tay cậu ta xuống.

“Xin lỗi anh bạn, lựa chọn của tao chính là lớp trưởng đẹp trai, mày hả? Xem ra không thể được rồi”

Thanh Dương nhìn cậu, hốt hoảng.

“Mày, mày muốn thêm lớp trưởng đứng đắn đó vào nhóm các chàng trai thiếu đứng đắn của tụi mình sao? Không được! Tao không phục! Cậu ta phải thông qua màn kiểm tra”

Mà bên đây. Lăng Tu Kiệt không hề biết mình sắp phải gia nhập vào nhóm các chàng trai thiếu đứng đắn, chỉ lo phân phát chìa khoá cho mỗi học sinh.

Anh không hoảng loạn tìm bạn cùng phòng của mình. Anh biết, chắc chắn người muốn tới sẽ tới, và cậu chắc chắn tới.

“Lớp trưởng!” Hạo Phong từ xa gọi.

Thấy chưa, tới rồi kìa.

Tân Nhiên và Thanh Dương thản nhiên bước ra từ sau lưng cậu, lấy hết chìa khoá trên tay anh đem đưa cho lớp phó.

Tân Nhiên: “Tại sao hiệu trưởng có biệt danh là hột vịt lộn?”

Tu Kiệt: “Trong lúc tiệc chào mừng tết 4 năm trước thầy bị táo bón vì ăn quá nhiều hột vịt lộn, không thể phát biểu”


Trương Thanh Dương: “Tại sao nhà vệ sinh ở hành lang của khối 10 luôn đóng cửa?”

Tu Kiệt: “học sinh lớp 12 cố tình phá nó để học sinh lớp 10 đi nhà vệ sinh hành lang khối 12, tìm kiếm chút niềm vui trước thì đại học”

Tân Nhiên: “Vậy tại sao phòng thí nghiệm vật lí ở khối 12 lại không được sử dụng?”

Tu Kiệt: “Vì giáo viên dạy toán ghét vật lý, cố tình không đóng cửa để nào hoàng đạo đổ dụng cụ thực hành”

Trương Thanh Dương: “Tốt lắm! Chúc mừng cậu lớp trưởng, Lăng Tu Kiệt, bây giờ học sinh đứng đắn như cậu đã được gia nhập vào hội các chàng trai thiếu đứng đắn!”

“Ya hú!”

Tân Nhiên cầm một nhúm lá cây thả lên đầu Tu Kiệt.

Lăng Tu Kiệt: “…”

Tân Nhiên: “Đại ngộ của cậu chính là, được phép cho bọn tôi chép bài hết năm lớp 12!”

Trương Thanh Dương: “Không bao giờ cần chờ nhà vệ sinh! Tụi này sẽ luôn giành cho cậu”

Lăng Tu Kiệt: “…”

Mấy cái đãi ngộ này…anh hình như không cần thì phải. Cái đầu tiên thậm chí còn chẳng phải đãi ngộ

“Bọn này! Đi ga!!!”

Hạo Phong ngượng hết chỗ nói. Cậu với Tu Kiệt vẫn chưa được xem là thân thiết đến mức có thể gia nhập vào nhóm các chàng trai thiếu đứng đắn đâu!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận