Hạo Phong nghe được tiếng nói ấy. Không hiểu sao trên người đều nổi lên một tầng da gà. Cả người rung rinh khó hiểu.
Cậu khó chịu quay đầu chỗ khác.
“Mấy giờ rồi?”
Tu Kiệt ngồi dậy. Anh mặc một cái áo thun rộng mỏng màu đen, quần thun trắng. Lăng tôn lên một nét đẹp giản dị rất tuỳ ý nhưng lại nam tính
Cái áo thun quá rộng rũ xuống. Xương quai xanh liền đập vào mặt cậu.
Hạo Phong đỏ mặt. Thầm mắng người này thật là vô duyên. Một mặt khác thì lại nhìn vào đồng hồ.
“6:30 rồi. Dọn đồ đi, bọn mình về”
“Ừ”
Tu Kiệt đáp một tiếng rồi bước xuống giường.
Cậu vốn đứng gần giường của anh. Thấy anh đột ngột đứng lên, thân ảnh ấy liên xuất hiện trước mặt mình. Người với người kề cận nhau.
Lớp trưởng cũng thật là cao.
“Làm gì đứng sát vậy!!!”
Cậu đỏ lựng mặt lên. Tằng hắng một tiếng rồi chạy ra khỏi phòng.
Tu Kiệt còn lại một mình. Gương mặt ngáy ngủ lập tức biến mất. Thay vào đó chính là khoé miệng giương lên thấy rõ.
…
Hạo Phong chạy ra khỏi phòng liền bắt gặp Thanh Miên đang đứng với Trang Duyên.
Cô Trang xem ra hình như vừa mới trở về. Trên người vẫn là bộ quần áo công sở chưa thay ra.
Không biết hai người nói gì. Nhưng mà cậu cũng không quan tâm lắm, chỉ cần bản thân học giỏi, thế nào cô cũng sẽ thật vui vẻ.
Đứng ở cái ban công, nhìn ra cánh rừng phía xa xa. Lòng cậu đầu tiếc nuối.
Phải chi hôm qua không uống rượu. Dành thời gian đó đi vào rừng chơi thì hay rồi.
“Phong Hạo”
Thanh Miên không biết tư đâu tới. Khẽ gọi cậu rồi mỉm cười.
Cô biết cậu thích được gọi bằng cái tên này hơn, mỗi lần gặp đều gọi cậu bằng cái tên này. Không biết là đã quen hay là cố ý nữa.
Hạo Phong lúng túng tay chân. Ngại ngùng lấy tay xoa xoa gáy.
“Chuyện gì vậy?”
Cô lấy từ trong túi của mình ra một cái gì đó, nắm chặt trong tay đưa lên trước mặt cậu.
“Cho cậu đó”
Hạo Phong cả người lâng lâng lên. Cười vui vẻ rồi đưa tay ra lấy.
Một cây viết mực đáp xuống tay cậu. Cây viết một màu trong suốt đơn giản đến mức không thể đơn giản hơn. Cậu khó hiểu, không biết hàm ý nó là gì.
Chắc là nhìn ra được từ mắt cậu. Thanh Miên cười nhẹ, bắt đầu giải thích.
“Cô Trang bị bệnh. Dạy mấy cậu hết lớp 12 sẽ nghĩ. Cô muốn cậu học thật giỏi. Nên tớ tặng cậu cái này này. Học cho giỏi nhé”.
||||| Truyện đề cử: Cao Thủ Hạ Sơn, Ta Là Tiên Nhân |||||
Giống như ngượng ngùng. Cô nàng cũng đỏ mặt, vô thức nở nụ cười.
Hạo Phong nghe vậy thì liền cảm thấy vui vẻ. Một cái cớ không gì để bắt bẻ này chứng minh được cô nàng rất quan tâm đến cậu. Cậu cao hứng nói một câu cảm ơn.
“A…tớ phải đi soạn đồ rồi, cậu…cũng đi soạn đi”
Nói xong Thanh Miên liên chạy mất.
Cô chạy được tới cầu thang thì liền bắt gặp Tu Kiệt đang đứng trong một góc khuất trước cửa phòng của anh. Khoanh tay lại, gương mặt nhìn cô đen thui.
“Chào…chào cậu buổi sáng”
Cô nàng cũng nhẹ nhàng chào rồi rời đi.
…
Lúc lên xe trở về. Hạo Phong vui vẻ ngồi ngâm nga một câu bắt không lời. Cậu nhìn ra ngoài cửa sổ. Cảm thấy thế giới đều ngập tràn màu hồng phấn.
Phải chăng đây là yêu!!!
“Vui vẻ nhỉ?”
Giọng nói quen thuộc vang lên bên cạnh.
Tu Kiệt trước khi lên xe liền đi sát kè kè cậu. Sau khi lên xe thì liên dẫn cậu đến cái ghế sau cùng ngồi. Không cho phản khán.
Cả mặt lớp trưởng đều là một màu đen đen, chấm thêm vàng vàng. Xem ra thân trạng không được tốt.
Người tâm trạng không tốt liền muốn phá hủy tâm trạng tốt của người khác? Hạo Phong bĩu môi về phía anh.
Tu Kiệt thật sự rất khó chịu trong người. Thấy cái môi đầy đủ bẹo xuống, cả người lập tức hết bực bội. Thậm chí còn hơi muốn cười cậu
“Làm cái gì vậy?” Anh hỏi.
“Kỳ thị chứ gì? Sáng sớm bị sao vậy hả? Mặt giống như bị bôi nhọ nồi” Cậu đáp. Rồi lại tiếp tục nghịch cây viết trên tay mình.
Anh nhìn cây viết. Một màu trắng, bình thường đến không thể bình thường hơn. Thậm chí giá cả còn rẻ rề, 3 ngàn một cây, 5 ngàn hai cây. Chỉ vì người tặng là nhỏ kia nên vui vẻ vậy à.
Anh còn tặng cho cậu không ít mà.
Nếu như nhìn kĩ nữa, sẽ thấy đây là cây viết này là cây có trong quà tặng khi mua quần áo.
Lăng Minh không có sở thích gì. Chỉ thích mua áo evisu về ngắm cho vui, để đầy nhà. Cũng giống vậy, mấy cái viết giống hệt như thế cũng chất đầy cả kho.
Âm thầm khinh bỉ.
Nhưng mà làm gì riếc cũng chán. Hạo Phong gật gù muốn ngủ. Đầu suýt chút nữa đập vào cửa kính xe thì bị Tu Kiệt chặn lại. Để cậu dựa vào người mình.
Sẵn tay, lấy luôn cái viết trong tay của cậu bỏ vào túi của mình.
Đem về nhà quăng đi mới được.
Cậu ngủ rất ngon, ngon hết tất cả những bữa nào khác. Mơ hồ ngửi thấy một mùi rất thơm. Cả người ngây ngốc mà nhào vào đó, liên tục bóp bóp, xoa xoa, ngửi ngửi.
Cả người cậu cực kỳ kích động. Trong bụng có cái gì đó cứ thúc giục cậu. Đến khi khó chịu đến cực độ thì cậu đột ngột tỉnh dậy.