Thỏ Con Yêu Đương Nhé

Cảm nhận rằng bản thân đã có thể ngủ ngon thì hơi ấm trước mặt biến mất, Hạo Phong động đậy người, cậu trở mình một cái liền ngã xuống khỏi giường. Lưng tiếp xúc thân mật với mặt đất.

Tu Kiệt nghe một tiếng bịch nho nhỏ liền cảm thấy có chuyện. Anh chạy ra từ trong phòng vệ sinh ra ngoài, liền bắt gặp con thỏ trắng đang nằm dưới đất, đau đến mức kêu gào loạn xạ.

Thấy anh đến liền chạy về chỗ anh như bay. Dùng chân trước khều khều anh liên tục.

Tu Kiệt cảm thấy cả người đau xót. Ôm cậu từ dưới đất lên, ngồi trên ghế sô pha mà cẩn thận xoa xoa lưng cho cậu.

Nuôi vợ nhỏ thật là khổ mà.

Đến khi Hạo Phong ngủ mất, anh mới dám bước lên giường, ôm con thỏ trắng trong lòng rồi ngủ.



Sáng sớm hôm qua tỉnh dậy. Hạo Phong ngỡ ngàng nhìn Tu Kiệt đã cầm hết tập sách, chuẩn bị đi rồi học.

Hốt hoảng gọi anh.

Ông bỏ tui đây này!!!

Tu Kiệt nghe được thì quay đầu trở về.

“Hôm nay cậu ở nhà đi, trên trường không được, giám thị sẽ bắt”

Mỗi tháng một lần, lúc nào đầu tháng cũng sẽ có giám thị xuống lớp khảo sát. Một là tình hình học tập, hai là học bàn, bảng, lớp học. Cái gì cũng đều phải sạch sẽ cả. Thùng rác thậm chí còn không được có rác.

Hạo Phong ngỡ ngàng nhớ lại.

Hoá ra đã là tháng 1 rồi. Sắp tới tết.

Cậu nghĩ sẽ được không đi học. Lập tức nằm xuống ngủ tiếp.

Ngủ ngủ ngủ. Ngủ đến khi bụng đói cồn cào.

Hạo Phong tỉnh dậy, cả người mệt mỏi, cậu nhìn đồng hồ trên bàn, ồ, mới có 8:45 thôi.

Sờ lên đầu, vò vò mấy cái cho thật là tỉnh táo. Cậu ngáp một cái rồi bước vào nhà vệ sinh.

Khoan…

Cậu…chân này…

“Biến lại rồi?!!!”

Nghe thấy giọng của mình. Cậu lập tức tỉnh táo lại ngay, nhìn vào cơ thể của mình.

Trần như nhộng…

Biết là phòng bây giờ chẳng có ai cả. Tuy nhiên, cậu lại cực kỳ ngại ngùng, vội vàng che người chạy vào nhà vệ sinh.

Sau đó…sau đó quên mất lấy đồ. Bây giờ chẳng có gì để mặc.

Cậu lại ló đầu ra ngoài. Chạy nhanh thật nhanh khoá cửa lại.

Lỡ anh của lớp trưởng trở về thì sao?!!

Tiếp theo đó cậu lại đối mặt với một vấn đề mới.

Cậu không có đem theo áo để mặc hay cái quần để thay nào hết.

Vốn tưởng sẽ trở thành thỏ thật lâu nên lúc đi cậu chẳng cầm theo cái gì cả.

Lưỡng lự một chút. Cũng không thể để mình loã lồ như vậy được.

Hạo Phong bước đến tủ quần áo của anh, mở ra, tìm một cái áo mà nhìn thật là bình thường nhất, chắc chắn là lớp trưởng ít khi mặc nhất.

Đôi mắt cậu đập vào chính là một chiếc áo thun cỡ lớn. Lớn đến mức bất bình thường.

Wao…

Cậu mà mặc vào chắc phải qua cả đầu gối.

Vậy thì mình mặc luôn nó đi! Khỏi mặc quần.



Tu Kiệt vẫn đang dốc sức vì tương lai của đất nước. Mới sáng sớm anh đã bị túm lên văn phòng chấm bài kiểm tra tiếp sếp Trang, bỏ tiết ngữ văn thứ nhất.

Sau khi vất vả từ văn phòng cô chủ nhiệm anh liền phải đối mặt với thầy Long dạy hoá tay xách đồ thực hành, đầu đội sách giáo khoa.

Lại khiêng hết gần chục thùng đồ gì đó thì bỏ lỡ luôn cả tiết toán thứ hai. Nói cho thầy Long lại được thầy phán một câu không biết nên khóc hay nên cười.

“Em học giỏi môn đó mà, sợ cái gì, không học còn có thể lấy điểm được mà không phải sao?”

Tu Kiệt khó khăn lắm mới trở được về lớp thì liên nhận trên mình trọng trách phân công các bạn học tham gia hội thao thứ 6 thứ 7 tới.

Nhiệm vụ này vốn là của phó lao động. Nhương hôm nay cậu chàng phải đi tham dự cuộc thi nhảy xa trên thành pho tận 2 ngày mới kết thúc, không thể góp mặt được, cuối cùng đều đổ hết lên đầu anh.

Giờ ra về. Các bạn học đã tan hết, chỉ còn anh ở lại sửa máy tính giúp thầy tin học.

Tu Kiệt chút nữa là lấy dây điện quấn lên người mình chết quách cho xong

Anh không cảm thấy mấy việc này nặng nề gì cả. Chỉ là anh muốn mau mau về nhà xem tình hình của Hạo Phong. Sợ rằng cậu đột ngột tiến vào kì, bắt đầu làm này làm nọ.

Thuốc anh đã mua sẵn. Nhưng lại không có chỉ chỗ cho cậu.

Cô gái dạy tin đang uống trà với Trang Duyên, thấy Tu Kiệt đến liền kéo anh đi khen một lượt.

Tu Kiệt đứng nghe giống như bức tượng. Cô vừa nói xong liền chào rồi chuồn mất.

Hoa Yến-Giáo viên dạy tin học cười cười nhìn cô Trang

“Học sinh của cô luôn sẽ có một người nổi bật hơn những người khác, dạy được như vậy chắc cô cũng phải cố gắng lắm”

“Cố gắng cái gì chứ, thằng nhóc này từ lớp 10 đã không lo cho nó, cái gì cũng tự làm tự giỏi. Nhưng mà…hazzz…”

Cô Trang đã dạy từ lớp 10 đến lớp 11 cái lớp a5 này. Một giáo viên ở Đại Hoa luôn phải chủ nhiệm hết một nhóm học sinh đến khi tốt nghiệp.

Hoa Yến thấy cái thở dài của Trang Duyên nên thắc mắc.

“Em ấy có chuyện gì sao chị?”

“Thằng nhóc này á hả, yêu sớm đó”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui