Trường đại học Nam Hà, đại học tốt nhất cả nước.
Hạo Phong vừa dự thính trở về. Khi bước vào kí túc xá, cậu mệt mỏi quăng túi của mình lên bàn, lập tức ngả người xuống giường.
“Mệt quá…”
Lưu Lương đang ngồi trên ghế ngây ngốc vẽ vời thì bị câu rên rỉ của cậu làm giật mình.
Cậu ta quay ghế của mình lại, cặp kính cận dày gần bằng cái nắp chai lộ ra.
Cậu ta đẩy đẩy kính, nheo mắt nhìn cậu.
“Mày cứ đi chơi quài ấy, bản thiết kế làm rồi thì cũng đừng đi chơi mãi, làm tao thèm chết”
Hưng Quân ngồi trên cái giường trên đầu Lưu Lưng lập tức bật dậy nói.
“Đi chơi thì thôi đi, còn chả mua gì cho tụi này!”
Hạo Phong cười không nói. Cậu vốn cmn có đi chơi đâu. Kì phát dục đến nên phải tìm chỗ phát tiết chứ.
Lưu Lương lại vẽ một chút, sau đó ngẩng đầu lên hỏi cậu.
“Này Hạo Hạo, mày có người mẫu mặc thử bản thiết kế lần này chưa? Lão già kia đáng chết thật, tao cmn làm gì có quen ai dáng đẹp đến mức mặt được bộ đồ tao làm ra chứ, cứ tưởng kiểm tra bình thường nên cứ theo 90 60 90 làm thôi. Bà nội nó ai dè còn phải tìm người mặc nữa!!!”
Phải, ngành cậu chọn chính là ngành thiết kế thời trang. Khác với mọi người, khi vừa bước vào ngưỡng cửa đại học, cậu đã chắc chắn mình sẽ phải là một nhà thiết kế trang phục nam. Cậu không thích làm trang phục nữ.
Nhìn bộ phục trang trên máy tính bảng của mình, lại tưởng tượng đến dáng người hoàn hảo của ai đó. Cậu không nhịn được đỏ mặt nói.
“Tao tìm được rồi” Cậu nói
Lưu Lương lập tức sửng sốt quay đầu.
“Là ai thế?”
Hạo Phong lè lưỡi: “Mày biết làm cái gì?”
Lưu Lương bị thái độ của cậu làm cho phải cười đến đau khổ..
“Mày đẹp như vậy, có bạn dáng người tốt như thế thì hay rồi, tao không có!!!” Cậu ta ôm lấy gối, giả bộ hu hu vài tiếng.
Hạo Phòng bị cậu ta làm phiền: “Dáng người mày cũng tốt mà, độn ngực một chút, Mông một chút là vừa rồi”
Lưu Lương lập tức hưởng ứng.
“Bà nội nó! Phải ha! Không ai mặc thì tao có thể mặc mà, lão già cũng đâu có cấm đâu nhỉ!”
Hạo Phong suýt nữa trợn mắt.
Lưu Lương chuyên nhất là thiết kế thời trang nữ. Đồ cậu ta làm ra thật sự rất đẹp, chỉ cần ngỏ lời một tiếng thì chắc chắn sẽ có không ít bạn nữ trong trường muốn mặc đồ. Tuy nhiên Lưu Lương mắt cao hơn đầu, chỉ muốn chọn người tốt hơn chứ không có chọn người tốt nhất, lúc nào cũng bắt bẻ cả.
Hưng Quân từ trên giường mình leo xuống. Vung vai một cái.
Lưu Lương bị thái độ bình thanh của cậu ta làm bực bội.
“Đồ của mày cũng chả khác của tao! Ha ha! Ai sẽ mặt cho mày vậy hả Quân ơi?”
Hưng Quân bị chọc chả có tí gì là lay động: “Bạn gái tao sẽ mặc cho tao”
Lưu Lương: “…”
Hôm đó, kí túc xá của cậu có một cẩu nhân nhỏ ngồi trong góc co ro Hoài nghi về cuộc đời.
…
Sáng hôm sau. Hôm kiểm tra trang phục đã đến.
Trong phòng lớp học của cậu ngôn nhào là người. Phải nói tiết diễu hành của nhóm học sinh thiết kế thời trang luôn là vé được bán chạy nhất.
Ai mà chả thích thời trang đẹp đẽ?
Có rất nhiều học sinh ngồi dưới khán đài được học sinh tổ chức sự kiện xây nên, trông khá là có quy mô luôn.
Hạo Phong xem đồng hồ, đột nhiên lại bị che mắt lại.
“Chào buổi sáng…” Tu Kiệt gọi cậu từ sau lưng.
Cậu quay đầu, nhìn đôi mắt hơi đen của anh, hơi giận.
“Ngày hôm qua không phải em kêu là phải ngủ sớm hay sao? Thức khuya không tốt cho sức khỏe đâu”
Tu Kiệt sau câu chuyên tốt nghiệp cấp ba và được đại học lớn bên Mỹ một phát rước đi thì sau đó trở về.
Anh đi 2,5 năm. 2,5 năm này hai người phải yêu xa hết sức là khó khăn.
Khi anh vừa trở về, lúc đó cậu đã là sinh viên năm thứ hai. Cậu lớn lên, thân hình càng nảy nở ra, trên gương mặt lại phải đeo thêm một cặp kính-di chứng của việc học hành ngày đem năm lớp 12 để vào đại học. Phải nói là ngày càng xinh đẹp hơn chứ không kém lúc còn cấp 3 chút nào.
Còn Tu Kiệt. Bởi vì thời gian đi học kết hợp đi làm bên Mỹ, anh lập tức bị lây tác phong lười biếng, giống như bạch tuột không xương, càng lúc trên gương mặt càng nhuốm nét trưởng thành.
Có trời mới biết cậu đã sốc thế nào khi vừa đáp máy bay xuống. Anh một phát đưa nhẫn ra trước mặt cậu, la to ở sân bay đông đúc.
“Kết hôn với anh nhé! Anh chỉ có một công ty nhỏ ở Mỹ và tập đoàn lớp của anh trai ở nhà, ngoại trừ đẹp trai, nhiều tiền thì chẳng có gì cả, được không em…”
Ngại muốn chết!!!
Hạo Phong suýt nữa thì đội lại nón áo khoác, lắc lắc đầu tỏ vẻ mình không hề quen người này.
Cuối cùng chiếc nhẫn đó vẫn là vào tay cậu, chỉ là chuyện kết hôn sẽ được dời lại.
Hạo Phong cười lên: “Anh giống gấu trúc thế này…”
Tu Kiệt nắm lấy tay đè lên mặt mình để xuống. Hôn lên môi cậu.
“Vậy gấu trúc muốn ôm hôn, có được không?”