Thổ Hào, Chúng Ta Làm Bằng Hữu Có Được Hay Không?

Từ qua trưa tới giờ, Lý Chí đều trưng ra vẻ mặt tuấn tú vững vàng, liền ngay cả Trần tỷ muốn vội vàng làm mối cũng thức thời không dám tới tìm hắn nói chuyện. Đợi cho tới thời gian tan tầm, tất cả mọi người đã rời đi, Lý Chí đem chân gác lên trên bàn, chờ cửa văn phòng của nam nhân mở ra.

Lý Chí liền duy trì tư thế này đợi 30 phút, vẫn không thấy người đi ra, Lý Chí chẹp chẹp miệng.

Trong văn phong của nam nhân có mành cửa chớp, bên ngoài nhìn vào không thấy được tình huống bên trong, nhưng mà Nghiêm Mộ Thanh từ bên trong chỉ cần xốc lên một kẽ hở nhỏ thì liền có thể thấy rõ ràng được tình cảnh bên ngoài.

Tượng tượng được bộ dạng nam nhân nằm úp sấp trên cửa sổ nhìn lén chính mình, Lý Chí nhịn không được cười lên tiếng.

Không muốn tiếp tục cùng Nghiêm Mộ Thanh kéo dài như vậy, Lý Chí đi tới trước cửa văn phòng của y, gõ cửa phòng.

“Nghiêm tổng?”

Bên không không có ai trả lời lại.

Giả bộ với tôi? Lý Chí nhíu mày, đè nén tức giận lại gõ cửa hai ba cái, Nghiêm Mộ Thanh nhốt mình bên trong vẫn không lên tiếng. Hao hết toàn bộ kiên nhẫn, Lý Chí chuyển động tay nắm cửa.

A, khóa…

Lý Chí đi tới trên bàn của Trần tỷ, cầm lấy một chiếc cài áo hình hoa, dùng kim băng trên cài áo hai ba cái liền mở được cửa văn phòng của Nghiêm Mộ Thanh.

Nghiêm Mộ Thanh vẻ mặt nghiêm túc nhìn chằm chằm vào màn hình máy tính, ngẩng đầu nhìn thấy Lý Chí đứng ở cửa phòng, vẻ mặt lộ ra bối rối, giây tiếp theo lại hồi phục bộ dạng đứng đắn.

Y cầm lấy bút ở trên bàn, che giấu những chữ viết và ký tự lung tung trên bản ghi chép trước mặt, “Lý Chí, có chuyện gì?”

Lý Chí cười lạnh, “Nghiêm tổng thời điểm lần trước tới trước cửa, không phải nói rằng đã cùng Lâm Lị Lị chia tay sao?”

Nghiêm Mộ Thanh sửng sốt một chút: “Cậu thấy rồi?”

“À, chỉ là nhìn thấy hình ảnh tình chàng ý thiếp mà thôi.”

Nghiêm Mộ Thanh nâng tay phủ lên trên cái trán, “Tôi cùng Lị Lị thật sự đã chia tay, cô ấy hôm nay tới chính là để nói cho tôi biết rằng cô ấy đã có bạn trai mới, về sau này sẽ không tới tìm tôi nữa… Tôi, chúc phúc cho cô ấy mà thôi.” Sau khi nói xong lại cảm thấy được bản thân không cần phải hướng nam nhân giải thích, lập tức nhanh chóng ngậm miệng.

Lý Chí nói, “Tôi dựa vào cái gì để tin tưởng cậu?” Hắn chậm rãi hướng Nghiêm Mộ Thanh đi qua, quanh thân đều mang theo khí tràng mù mịt, “Cậu nói cậu là bằng hữu của tôi, sau đó lại ở trước mặt bao nhiêu người trong trường bảo tôi là đồ nông thôn, cút đi; cậu nói cậu cùng Lâm Lị Lị chia tay, mới vài ngày đã nhân tiện bắt tay uống café.” Hai tay của hắn chống lên trên tay vịn ghế mà Nghiêm Mộ Thanh đang ngồi, “Cậu một đại nam nhân như vậy, bị lão tử ôm cả người liền nhũn ra, là thân thể Nghiêm tổng không tốt? Hay là… trời sinh dâm đãng đây.”

“Là thật.” Nghiêm Mộ Thanh nhìn Lý Chí, lại giống như xuyên qua thân thể của hắn, nhìn về một địa phương xa xăm, “Tôi cùng Lị Lị chia tay, là thật…”

Lý Chí nhe răng cười một tiếng, “Cậu tới tôi đi, ông chủ có nhu cầu, chúng tôi nhân viên làm thuê đương nhiên sẽ phải vì ông chủ mà phân ưu, Nghiêm tổng thật sự không cần phải cùng tôi giải thích.”

Nghiêm Mộ Thanh da mặt không khỏi nhảy lên, “Không phải như vậy…” Ý thức được cả công ty chỉ còn lại mỗi mình mình cùng kẻ xâm lược trước mắt này, tiếng nói của y thậm chí mang theo một tia khóc nức nở: “Tôi cùng Lị Lị chia tay, tôi… không có biện pháp cùng cô ấy ở cùng một chỗ.”

Lý Chí nhướng mi, cười nhạo nói, “Cậu không cương a.” Thân thể dưới thân run rẩy, Nghiêm Mộ Thanh biểu tình đem hàm răng cắn chặt. Lý Chí lúc này mới ý thức được, bản thân rất có thể đã vô tình nói toạc ra bệnh không tiện nói của nam nhân.

Chính là…

Lý Chí làm càn phủ tay lên trên hạ thân của Nghiêm Mộ Thanh, trêu đùa nói, “Thứ đồ này tuy rằng có vô dụng, nhưng công năng vẫn là đầy đủ hết a. Nghiêm tổng chẳng lẽ đã quên, tiểu huynh đệ của Nghiêm tổng ở trong tay tôi đã bắn vài lần?” Nhìn thấy Nghiêm Mộ Thanh xấu hổ quay mặt đi chỗ khác, Lý Chí càng thêm táo tợn, “Chẳng lẽ Nghiêm tổng, cũng là gay?”

Nam nhân bộ dạng tựa như không nghe được gì hết, tầm mắt dừng ở trên máy tính, để lộ ra một chút cảm xúc lo lắng. Lý Chí theo tầm mắt của Nghiêm Mộ Thanh nhìn qua.

“Đừng nhìn…” Nghiêm Mộ Thanh muốn ngăn cản nam nhân, chính là đã không còn kịp nữa rồi.

Yên lặng như cõi chết, máy tính tuy rằng một chút âm thanh cũng không có, nhưng mà hình ảnh đang quấn vào nhau hiện lên trên màn hình không khó để nhìn ra đây là một bộ GV.

Nghiêm Mộ Thanh nếu là cong, trực tiếp liền người khiêng về nhà lấy làm vợ thì thực tốt.

Ý tưởng bá đạo ngày đó hiện lên trong đầu, đè ép chặt đứt, cuối cùng chỉ còn sót lại một tia lý trí.

Không nhìn tới biểu tình của nam nhân dưới thân, trực tiếp một phen xé rách tây trang vướng bận trên người Nghiêm Mộ Thanh, cúi đầu một ngụm ngậm lấy nhũ tiêm trước mặt, hai tay cũng lặng lẽ xoa thắt lưng của người trước mắt.

Ngoài cửa sổ, đèn đóm rực rỡ vừa mới lên.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui