Nó cười gượng, tay quơ quơ chào.
- Hi...i...i !!
- Em...em.... Helen??_ hết nhìn Gia rồi lại nhìn Linh khó hiểu.
Gia thong dong bước lại gần, tay đặt lên vai nó cười nhẹ.- Giới thiệu với anh, đây là Helen, nhà thiết kế hàng đầu của tập đoàn Angel.
"Ko ngờ 4 năm ko gặp, ng thay đổi nhiều nhất lại là Linh"
- Này...(chọt sang Gia, đôi mắt hình viên đạn xẹt qua khuôn mặt cô)_nhìn sang Thiên- Ngồi đi...ngồi đi
3 ng đã an toạ, đôi mắt lại nhìn nhau ko ngớt.
[...]
- Tổng giám đốc, đây là hợp đồng của công ty X, xin ngài xem qua rồi xác nhận...
Cô thư kí có khuôn mặt thanh tú, đôi mắt long lanh nhìn ng con trai trc mắt.
Nhưng thất vọng thay, đôi mắt anh lạnh lùng ấy vẫn chăm chú nhìn xấp giấy giờ, chẳng buồn nhìn cô 1 lần.
- Còn chuyện gì???
- À...à...dạ ko...
Cô thư kí khuôn mặt nhăn nhó bước ra khỏi phòng.
Hắn buông bút, ngã ng dựa vào chiếc ghế, đôi mắt mệt mỏi nhắm hờ.
Trong đầu bỗng hiện lên khuôn mặt ng con gái, ánh mắt lạnh lùng nhưng lại rất đẹp.
Bao nhiêu xúc cảm lại dồn về, có vui có giận hờn.
- Linh...Linh...
Hắn gọi mãi nhưng khuôn mặt ấy vẫn cứ xa dần xa dần.
Hắn giật mình tỉnh giấc, khuôn mặt mơ màng nhìn xung quanh, vẫn là giấc mơ ấy, khi tỉnh giấc thì tất cả đều biến mất.
- Vào đi
Tay tiếp tục cầm bút, khuôn mặt trở về trạng thái lãnh cảm.
- Anh Khánh....
Một vòng tay "lạnh ngắt" choàng vào cổ hắn khiến hắn cảm thấy khó chịu.
Dùng tay gỡ ra, khuôn mặt vẫn lạnh tanh.- Anh đang bận...
Ánh mắt buồn rầu, nũng nịu nói- Em đói, em muốn ăn.
Hắn nhăn mặt ngước nhìn, định bụng từ chối nhưng gặp ánh mắt cầu khẩn đó nên đành chiều theo.
- Ok...ok
Hắn đóng xấp giấy tờ lộn xộn lại, tay lấy áo khoác rồi cùng H.Anh bước ra khỏi cửa.
Một nhà hàng to lớn trc mặt, một đôi nam nữ khoác tay nhau bước vào, ánh mắt xung quanh nhìn họ đầy ngưỡng mộ.
Đôi lúc lại nghe tiếng xuýt xoa đầy ganh tỵ của những cô gái nơi đây.
Đã an toạ, H.Anh bắt đầu gọi món ăn. Cầm quyển menu rồi ngước lên bồi bàn.
- 2 bò bít tết loại cao cấp, 2 rượu vang đỏ.
Ng bồi bàn cuối đầu rồi cầm quyển menu biến mất.
- Anh...mẹ bảo chúng ta vào đầu tuần sau sẽ đi thử phục cưới.
Cô hớn hở nói.
Tay chóng cằm, đôi mắt buồn rầu hiện lên.
- Phục cưới?? Tuầu sau à, anh bận lịch làm việc rồi.
Thật ra trong lòng hắn muốn đám cưới mới là lạ, đã từ lâu hắn đã ngầm nhủ.- Ngoài Linh, ko ai đủ tư cách đứng với tôi trên lễ đường. Nhưng đã 4 năm, 4 năm có thể đủ để Linh quên hắn.
- Ko đc, anh phải đi với em.
Lại níu kéo nũng nịu, hắn xoa vầng thái dương rồi gạt tay cô ra.- Ok ok, nhưng phải là 2 tuần sau...
- Xin phép..._ng bồi bàn đẩy xe thức ăn đến, bưng thức ăn lên bàn rồi lại rời đi.
- Khánh...anh thật sự quên Linh???
Nghe xong câu hỏi, hắn buông dao nĩa xuống, 2 tay đan vào nhau chống lên bàn. Đôi mắt lạnh lùng bỗng nheo lại suy nghĩ.
"Linh sao?? Đương nhiên ko rồi...Làm sao có thể quên"
- Em làm sao lại hỏi như vậy??
Ánh mắt hắn vô thức nhìn cô, ý thức đc câu hỏi của mình. Cô giãn khuôn mặt, nụ cười lại hiện lên.
- Ko ko... Anh ăn đi, bít tết ở đây rất ngon.
Cô lại ngước nhìn anh đang ăn, khuôn mặt cô đầy đau khổ.
" Vẫn biết là anh ko quên đc cô ấy, Trần Gia Linh"