- Cô Helen..._ng đàn ông trc mặt thấy nó ngơ ngẩn nên lên tiếng gọi.
Lấy lại tinh thần, nó xem như ko có chuyện gì mà đáp lời.- Vâng...
Đôi mắt sâu thẳm nhìn nó, khuôn mặt vừa mừng vừa buồn khi gặp lại "bạn cũ".
4 năm, nó đã trưởng thành, hắn ko thể ngờ có thể gặp nó tại nơi đất khách như thế này.
- À, tôi xin giới thiệu..._ông liền tiến thẳng đến bàn toạ mà Khánh đang ngồi- Đây là Huy Khánh, tổng giám đốc của tập đoàn JK.
Ánh mắt hai ng khẽ chạm nhau, mau chóng hồi phục tinh thần, nó cùng Eline bước đến. Giơ tay ngỏ ý muốn bắt- Xin chào, tôi là Helen, nhà thiết kế của tập đoàn Queen, rất hân hạnh đc gặp.
- Xin chào, tôi là Huy Khánh. Rất vui đc gặp.
Hắn cũng giơ tay đáp trả.
Khi vừa chạm vào bàn tay nó, cảm giác thân thuộc quay lại.
Ước gì thời gian có thể dừng ngay lúc này, để hắn có thể nhìn thấy nó, nó cũng ko có ý định trốn hắn, như vậy thật tuyệt vời biết mấy.
Nhìn hai ng như thế này, Eline dùng đôi mắt cảm thông, thương cảm đảo qua họ, khẽ thở dài nhưng cũng ko quên nhiệm vụ.- Tôi là Eline, nhà thiết kế của Queen, trong lần này tôi sẽ là ng hợp tác cùng Helen.
Đôi tay rời nhau, phải bàn công việc, ko thể như thế này đc_nó tự nhủ.
4 ng ngồi vào bàn, tay nó lôi bản thảo và xấp tài liệu đưa cho Khánh.
- Kí ức?? Tại sao lại có tên như vậy?
Khi thấy tên bộ thiết kế, hắn lấy làm nghi hoặc muốn hỏi về ý nghĩa của bản thảo này.
- Tôi...
Rõ ràng đã chuẩn bị kĩ càng từng câu từng chữ, tại sao khi đến thời điểm lại ko nói ra đc câu nào, thật vô dụng.
Vả lại mẫu phác thảo này là dựa vào cảm xúc khi nhớ về hắn, nhớ về hình ảnh năm xưa nên ko thể nó ra dễ dàng mà lại là nói với hắn.
Thấy vậy, Eline liền nhảy vào cứu nguy, trực tiếp trình bày ý nghĩa của bản thảo.
- À... Bản này có tên là "Kí ức" vì khi sáng tác, Helen đã tưởng nhớ về tình yêu khi xưa, tình yêu tuổi học trò này ấy. Tuy ko rõ ràng nhưng lại rất sâu sắc, khi nhìn vào anh cảm giác như những chiếc váy này vô cùng tươi trẻ, trẻ con nhưng khi anh có thể dụng tâm, dùng vào hướng khác lại thấy bản này rất huyền bí, u tối.
Hắn nghe từng câu ko sót chữ nào, có lẽ Eline đang nói về mình chăng?? Câu hỏi bỗng xuất hiện trong đầu hắn.
*bụp...bụp...bụp*
- Tốt..._tiếng vỗ tay giòn tan phát ra từ Khánh.
- Ko ngờ các cô trẻ tuổi như vậy nhưng lại là một thiên tài trong ngành thiết kế.
Hắn nói nhưng mắt lại cứ hướng về Linh, ng con gái hắn yêu.
- Đúng vậy_ông trợ lý kí lên tiếng.
Thật là, tâm trạng làm sao thế, hiện giờ nó như một con ngốc ngồi chờ Eline giúp mọi việc.
- Anh quá khen rồi_nụ cười gượng nở trên môi, hiện giờ nó muốn rời khỏi đây ngay lập tức, ko thể để tình trạng kéo dài.
- Xin lỗi các vị, hiện giờ tôi đang có cuộc họp gấp vì vậy phải đi trc, mọi chuyện các vị cứ thông qua Eline, còn việc họp đồng chúng ta sẽ hẹn ngày gần nhất, xin thất lễ.
Nói rồi nó liền cầm túi xách, nhanh chóng rảo bước khỏi nơi này.
"Em muốn rời khỏi tôi đến vậy sao?? Gia Linh, tôi chờ em đã 4 năm vậy mà..."
Đôi mắt chứa đầy phiền não nhìn bóng hình Helen.
- Ông Hoàng(trợ lý ), ông cứ về trc, chuyện này cứ để tôi giải quyết.
Hắn nói khẽ vào tai ông, nhanh chóng đuổi ông khỏi nơi đây.
- Đc rồi..._ng thứ ba đã đi.
Hiện tại trong phòng chỉ còn Eline và Khánh, hắn lại bỏ sang chuyện ko liên quan.- Em hiện tại sống như thế nào??
- Vâng, rất tốt, chắc anh cũng vậy.
Tay cầm tách trà xoay xoay.
- Ừm..._đôi mắt xoáy vào dòng nước trong tách trà như đang suy nghĩ gì đó.
Tay Eline bỗng xoè ra trc mặt hắn.-Đưa đây!!
Hắn ngước qua nhìn, mặt ngơ ngác chẳng hiểu chuyện gì.- Đưa?? Đưa gì??
- Thiệp mời tiệc cước, ko phải sắp cưới sao, lại ko cần mời chúng tôi à??
- Sao...???lắp bắp ko nói nên lời.
Tưởng cô ở đây thì chuyện ở Việt là cô ko biết à.