Thỏ hoa đào

Chương 13: Quỳnh Quỳnh... Mình từ chỗ người khác....
Nhạc Quỳnh Quỳnh ngồi trên ghế lái, Ninh Tây Cố ngồi ở ghế phụ.
Ninh Tây Cố vừa ngồi xuống, Nhạc Quỳnh Quỳnh đưa đồ ăn đóng gói cho cậu: "Bữa tối nay cậu chưa ăn được gì, mau ăn chút gì đi, ăn no vào."
Xoay chìa khóa, mở máy, lái xe.
Ninh Tây Cố luôn cảm thấy tình cảnh lúc này có chỗ nào không đúng, sau đó nghĩ nghĩ, đó là Nhạc Quỳnh Quỳnh lừa cậu lên thuyền giặc sau đó nhốt cậu lại nha!
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Đợi xe đi trên đường, Ninh Tây Cố vừa ăn được nửa cái hamburger, đột nhiên nghe Nhạc Quỳnh Quỳnh hỏi: "Cậu biết đánh nhau không?"
Ninh Tây Cố: "........."
Cậu ho khan hai tiếng, thật sự thiếu chút nữa bị nghẹn.
Nhạc Quỳnh Quỳnh chậm rì rì nói: "Cậu thanh cao như vậy, nhìn qua rất thiếu đòn, khi đi học hẳn là không ít người muốn đánh cậu nhỉ?"
Ninh Tây Cố đen mặt: "Không có."
Mỗi ngày học các loại môn học đã bận tối mặt, hơn nữa bạn học của cậu đều phải dựa vào cậu hoàn thành bài tập nữa đấy.
Ninh Tây Cố nghĩ nghĩ, nói: "Nhưng nếu muốn tôi đánh, hẳn là cũng có thể đánh."
Cậu từng học boxing.
Dù sao cậu cũng là người thừa kế gia tài vạn tỷ, ba mẹ đối với cậu đã cẩn thận lại càng thêm cẩn thận, cho dù đã giấu cậu thật sự kỹ, vẫn lo lắng cậu sẽ gặp phải mấy chuyện như bắt cóc, đặc biệt mời một bộ đội đặc chủng xuất ngũ dạy cậu mấy cái như boxing và kỹ xảo phản trinh sát, để tránh xảy ra chuyện.
Nhưng mà Nhạc Quỳnh Quỳnh không tin. Đàn ông mà, ngoài miệng đều phải cậy mạnh, cho dù không bản lĩnh cũng phải giả bộ, sợ bị con gái xem thường. Ninh Tây Cố vừa nhìn là con ngoan trò giỏi, thôi đi.
Nhưng tên nhóc này tốt xấu gì nhìn qua cũng cao to khỏe mạnh, đứng ở đó, lại lạnh mặt, cũng rất dọa người, giả vờ làm vệ sĩ còn tính là được.
Ninh Tây Cố hỏi: "Vì sao chị lại cần một người biết đánh nhau? Chỗ nhà xưởng có chuyện à?"
Nói đến cái này, Nhạc Quỳnh Quỳnh tức giận, hùng hùng hổ hổ mà nói: "Đừng nhắc nữa, chất lượng sản phẩm của bọn họ có vấn đề, còn không chịu nhận, còn đánh thái cực với tôi ở đó đấy*. Bọn họ thấy tôi là cô gái trẻ tuổi, lượng hàng hóa lại không nhiều, đôi khi sẽ xem thường tôi, cảm thấy ăn bớt nguyên vật liệu tôi cũng không dám cãi cọ với bọn họ."
(Đánh thái cực quyền: Ý chỉ giống như đang luyện thái cực quyền ám chỉ làm việc mà đẩy tới đẩy lui, không bày tỏ thái độ rõ ràng, hàm hồ không nói thật.)
Ninh Tây Cố không sợ, ngược lại cảm thấy giọng nói của Nhạc Quỳnh Quỳnh mềm mại, cho dù cố ý giả bộ hung dữ tức giận cũng rất đáng yêu, giống như chú mèo xù lông, khó trách không dọa người được.

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Mắng xong, Nhạc Quỳnh Quỳnh lại liếc nhìn mặt Ninh Tây Cố một cái, coi sắc mặt của cậu: "Có phải tôi rất đanh đá không?"
Nhạc Quỳnh Quỳnh nghĩ đến Cừu Tuấn, sẽ nói cô thô lỗ, nói cô không đủ giáo dưỡng.
Khi còn nhỏ Nhạc Quỳnh Quỳnh cũng không phải kiểu tính cách đanh đá ngay thẳng này, hoàn toàn tương phản, cô là một cô gái nhỏ vô cùng thẹn thùng, không có bạn bè gì, thành tích học tập bình thường, tan học thì về nhà, sở thích nghiệp dư chính là làm quần áo nhỏ cho búp bê của mình.
Màu mắt của cô trời sinh đã nhạt, khi học tiểu học bạn học sẽ hỏi cô "Sao màu mắt của cậu lại không giống bọn tôi như thế? Có phải cậu là người nước ngoài không?" Vừa đến hoạt động tập thể sẽ nói "Cậu là người nước ngoài, tôi không chơi với cậu", vứt cô sang một bên.
Nhạc Quỳnh Quỳnh đành về nhà chơi cùng búp bê của mình, khi còn bé ngây thơ mờ mịt, cô cũng không quá hiểu chính mình ngoan ngoãn như vậy, vì sao không có bạn học nhỏ thích chơi cùng mình, bạn học nam trong lớp còn rất thích bắt nạt cô, cả ngày giật bím tóc, xốc váy, còn đoạt đồ của cô, may mắn giáo viên đều đối xử với cô rất tốt, bằng không cô đi học cũng không muốn đi.
Đến khi dậy thì, loại tình huống này càng thêm nghiêm trọng, có thể là thấy tính cách cô mềm yếu, nam sinh luôn giễu cợt cô, khi cô chưa phát dục thì cười nhạo cô "sân bay", "Thái Bình công chúa", năm lớp 9 ấy, cô cao hơn 10cm, lập tức trổ mã đến duyên dáng yêu kiều.
Kỳ nghỉ trở về.
Có nam sinh thường xuyên gây sự, luôn dẫn đầu đám nam sinh bắt nạt cô lại đến bắt nạt, cợt nhả nói với cô: "À, nghỉ hè đi phẫu thuật ngực rồi?"
Nam sinh này ngồi sau bàn cô, còn cách đồng phục nắm lấy đai áo ngực, bắn một cái.
Quá nhục nhã.
Lần đó, Nhạc Quỳnh Quỳnh bỗng nhiên giống như được thần tiên thức tỉnh vậy, từ trong mơ màng hồ đồ lĩnh ngộ được: Bà đây vì sao phải nhẫn nhịn bọn họ chứ? Bà đây làm một thục nữ có tốt gì sao? Vậy chẳng phải là một cái bánh bao mặc người bắt nạt sao.
Vì thế cô bạo phát.
Lúc ấy đang học tiết tự học.
Nhạc Quỳnh Quỳnh tức điên rồi, không coi ai ra gì mà đứng lên, xoay người, trực tiếp cầm cuốn sách chép toán của nam sinh kia điên cuồng vả vào mặt cậu ta một trận, vả xong còn xé sách của cậu ta, bạn học xung quanh vốn đang âm thầm nói chuyện đều bị hù dọa, trở nên yên lặng như tờ, nhìn cô chăm chú.
Nhạc Quỳnh Quỳnh đánh xong, còn hai tay ôm ngực đứng bên cạnh đá bàn, đá "ầm" một cái mắng một câu, câu nào cũng là thô tục, muốn bao nhiêu khó nghe có bấy nhiêu khó nghe. Khó nghe đến không tiện viết ra.
Một cô gái nhỏ yểu điệu nói ra những lời này trong mắt rất nhiều người chính là quá thô tục, nhưng Nhạc Quỳnh Quỳnh thật sự chịu đủ rồi, cô cũng không phải không ôn tồn nói đạo lý với người ta. Nhưng mà, bạn thao thao bất tuyệt, lịch sự lễ phép nói "Bạn làm vậy là không đúng, bạn không tôn trọng tôi blah blah" chính là không có tác dụng, nói đến miệng đắng lưỡi khô người ta cũng không sợ bạn.
Khi cô bật thốt lên câu thô tục đầu tiên trong đời, cô cảm nhận được sự thoải mái trước nay chưa từng có, làm một người đanh đá chua ngoa thật vui vẻ nha.
Lời của cô còn chưa nói hết, nam sinh kia đã sắp bị cô làm cho khóc, không có cách nào chịu đựng được nữa, chạy trốn đến nhà vệ sinh nam.
Trong lớp cười vang.

Nhưng từ đó về sau thanh danh của Nhạc Quỳnh Quỳnh trong đám bạn học càng thêm hỏng bét, có người nói cô mắng người thô tục như vậy, nhất định là yêu sớm, nói không chừng còn có rất nhiều bạn trai đấy? Dù sao Nhạc Quỳnh Quỳnh là tiểu mỹ nữ được công nhận, nam sinh theo đuổi cô rất nhiều, còn có người ngoài trường đến chặn ở cổng trường tỏ tình.
Nhạc Quỳnh Quỳnh cũng không cần bạn bè thích mình nhiều hơn, cô một mình một bàn, tự mình chơi, đến một tên nam sinh ti tiện, cô đuổi một tên, nhưng những nam sinh này lại càng thêm ti tiện, sau khi không dám bắt nạt cô lại đổi thành mỗi ngày lấy lòng cô, tặng quà. Nam sinh lúc cấp hai bị cô phát giận đến khóc cách hai năm, còn viết cho cô một bức thư tình dài ba trang, cô trực tiếp ném đi.
Khi học cấp ba, Nhạc Quỳnh Quỳnh càng thêm làm theo ý mình, không sợ cái gì, vì thế lại bị mọi người đồn đãi là tiểu thái muội*, giải thích cũng giải thích không rõ. Bởi vì cô thành tích kém, xinh đẹp, luôn có rất nhiều nam sinh đuổi cũng đuổi không được vây quanh bên người, thì cô chính là tiểu thái muội sao?

(Tiểu thái muội: Là một từ ngữ mạng truyền đến từ Đài Loan. Tiểu thái muội vốn là chỉ những tabledance, sau này chỉ những nữ sinh lưu manh thành tích không tốt, hoặc là chơi cùng lưu manh.)
Cô chỉ là trời sinh đầu óc không nhanh nhạy, cho dù cố gắng học tập cũng vẫn là một người ngu ngốc mà thôi! Cô thức khuya dậy sớm học hành chăm chỉ ba năm, cũng chỉ đỗ một trường đại học hạng ba.
Cô vào xã hội sớm.
Rất nhiều người cho rằng cô làm hotgirl mạng, quay video, bán quần áo vô cùng nhẹ nhàng, giống như cả ngày không làm chính sự, mỗi ngày nằm ở đó ăn chơi nhậu nhẹt, tiền sẽ tự động bay đến tài khoản ngân hàng của cô.
Thật sự là đang đùa.
Từ khi cô học cấp ba bắt đầu nghỉ hè chạy đi làm thêm, tích tiền muốn sau này mở một cửa hàng quần áo thuộc về mình, bớt ăn bớt mặc, không dám xài tiền lung tung.
Bây giờ còn tốt, khi mới mở tiệm, cô không có kinh nghiệm cãi cọ với nhà xưởng, còn bị người ta chọc tức đến khóc.
Nhưng mà cô chính là không thể chịu nổi lấy hàng kém thay hàng tốt, cố gắng hết khả năng của mình quản lý chất lượng sản phẩm, cũng vì cô rất nghiêm khắc cho nên người phụ trách phương diện này cũng không dám qua loa xong chuyện, vì nguyên nhân này cô còn đuổi một nhân viên kỳ cựu.
Người hôm nay bị gọi chạy đến nhà xưởng là một người mới, một em gái vừa mới đến công ty được ba bốn tháng.
Nhạc Quỳnh Quỳnh đối với con gái kiên nhẫn dịu dàng rất nhiều, Ninh Tây Cố trơ mắt nhìn cô nắm lấy tay con gái nhà người ta, vuốt vuốt lưng an ủi: "Không có chuyện gì, đừng khóc, không phải chị đã đến rồi sao?"
Em gái người mới còn cao hơn Nhạc Quỳnh Quỳnh, Nhạc Quỳnh Quỳnh mềm mại nho nhỏ, khí thế lại rất ngông cuồng, không sợ hãi gì.
Nhạc Quỳnh Quỳnh xắn ống tay áo lên, khí thế hùng hổ, nửa thật nửa giả nói: "Đi, chị dạy em cãi nhau với bọn họ như thế nào! Em đứng ở bên cạnh nhìn mà học tập, lần sau làm không được chị sẽ thật sự trừ tiền lương của em đấy."
Ninh Tây Cố chưa từng thấy Nhạc Quỳnh Quỳnh như vậy, cậu đi theo xem kịch, rất hứng thú mà đi theo Nhạc Quỳnh Quỳnh.
Sau đó tận mắt thấy Nhạc Quỳnh Quỳnh mắng một người đàn ông trung niên một mét tám mấy cao to vạm vỡ từ xem thường đến khúm núm, hoang đường giống y như nhìn thấy một con thỏ trắng nhỏ bằng bàn tay tấn công một con gấu chó to lớn vậy, cậu đều nhìn đến ngốc luôn.
Lúc đó, Nhạc Quỳnh Quỳnh thiếu chút nữa mắng người đến muốn động thủ, lúc này, Nhạc Quỳnh Quỳnh nhanh chóng kéo Ninh Tây Cố ra, tránh phía sau lưng cậu, rõ ràng đã tránh sau lưng cậu rồi, còn muốn tiếp tục khiêu khích: "Làm gì hả? Làm gì hả? Muốn đánh nhau à?"

Ninh Tây Cố khá phối hợp, cậu khá cao mà, ưỡn ngực ngẩng đầu, lạnh lùng liếc nhìn đối phương, một câu cũng không nói, nhưng khí chất chó săn lớn giữ nhà nắm lấy không chê vào đâu được.
Cuối cùng thành công đàm phán, lô hàng không hợp tiêu chuẩn này toàn bộ đều bị trả về, hơn nữa do nhà xưởng chịu toàn bộ tổn thất.
Ninh Tây Cố có thể nhìn ra Nhạc Quỳnh Quỳnh vui như điên, trên đường về bãi đậu xe trong miệng đều vang lên tiếng cười nho nhỏ.
Vừa lên xe, Ninh Tây Cố vừa ngồi xuống đã nhìn thấy Nhạc Quỳnh Quỳnh ở đó móc túi tiền, đếm đủ tám tờ tiền, lại tìm một phong thư màu lam, đưa cho Ninh Tây Cố, đôi mắt cười đến long lanh: "Này, hôm nay cậu cực khổ như vậy, phát tiền thưởng cho cậu."
Tổng cộng thuê cậu cũng chỉ 3000 tệ một tháng, Nhạc Quỳnh Quỳnh lại một hơi phát cho cậu 800 tệ tiền thưởng? Ninh tiểu thiếu gia thụ sủng nhược kinh: "Cảm ơn."
Ninh Tây Cố cầm xấp tiền mỏng manh, nở nụ cười trầm thấp.
Cậu cảm thấy rất buồn cười. Cả ngày hôm nay chạy khắp nơi, mặc dù có chút mệt, nhưng thật sự rất thú vị, Nhạc Quỳnh Quỳnh thật sự quá thú vị rồi.
Nhạc Quỳnh Quỳnh mềm giọng, âm thầm nói: "Cậu làm việc khá tốt, sau này nếu như không có tiết, đều đến giúp đi?"
Hóa ra là ở đây đợi cậu, càng buồn cười rồi, Ninh Tây Cố bật cười: "Vậy thì tôi thành trợ lý chứ không phải chó săn nhỏ rồi. Không muốn, tôi ham ăn biếng làm, tôi chỉ muốn làm chó nhỏ của chị thôi."
"Chị, chị phải nhớ tôi là chó nhỏ của chị."
Nhạc Quỳnh Quỳnh thấy bàn tính đánh hụt rồi, tức giận nói: "Làm chó nhỏ của tôi đúng không? Vậy cậu kêu một tiếng 'gâu' nghe coi nào."
Ninh Tây Cố không cho là hổ thẹn, do dự cũng không do dự, mang theo mấy phần ý cười: "Gâu gâu."
Nhạc Quỳnh Quỳnh tròn mắt ngạc nhiên nhìn cậu, cạn lời: "Cậu nam sinh đại học này thật sự rất không tự tôn tự ái nha, mỗi lần tôi cho rằng cậu đã rất mặt dày rồi, cậu lại còn có thể mặt dày hơn cho tôi xem."
Ninh Tây Cố cười ha ha: "Nếu tôi biết liêm sỉ thì có thể làm tiểu bạch kiểm của chị à?"
Nhạc Quỳnh Quỳnh liếc nhìn đồng hồ nói: "Không đùa nữa, tôi đưa cậu về trường, ngày mai cậu phải đi học đúng không?"
Lần này vẫn không chút lưu tình mà vứt Ninh Tây Cố ở cổng trường học.
Nhạc Quỳnh Quỳnh định đi, Ninh Tây cố vịn lấy cửa sổ, mong chờ nói với cô: "Chị, công việc của chị không bận như thế thì tìm tôi nha, tôi chơi với chị, còn bận như vậy cũng có thể tìm tôi, tôi không có tiết sẽ làm việc cùng chị."
"Tiền chị cho tôi tôi đều cất kỹ không dùng, còn đánh số viết ngày tháng, lần sau chị lại tìm tôi, không cần cho tôi tiền cũng không sao."
Ánh mắt Ninh Tây Cố sáng bừng, nói chuyện lại êm tai.
Nhạc Quỳnh Quỳnh cảm thấy nếu đổi thành một em gái da mặt mỏng nhất định sẽ trụ không nổi, cho dù là cô cũng không nhịn được đỏ mặt, ngạo kiều nhấc cằm với Ninh Tây Cố, âm thanh phát ra từ cuống họng: "Hừ, được rồi. Cậu nói cậu là được thuê thì cậu thành thật lại, đừng cả ngày muốn tán tỉnh chị đây, giữ chút đạo đức nghề nghiệp, biết chưa?"
"Nếu như cậu làm tốt, sau này ngày nào đó chị đây chán cậu rồi, chị đây còn có thể giới thiệu cậu cho chị gái phú bà khác để cậu tiếp tục có công việc. Ngoan chút, biết không?"
Ninh Tây Cố: "....."
Ninh Tây Cố đứng bên đường, bị hơi xe Nhạc Quỳnh Quỳnh phả khói vào mặt.

Mặc dù trong dự liệu nhưng cậu vẫn hơi có chút ủ rũ, quả nhiên ngày hôm nay cũng không thể công lược Nhạc Quỳnh Quỳnh.
Đáng tiếc độ yêu thích của con người không có một đường tiến độ có thể nhìn được.
Cậu hoàn toàn không rõ những gì mình làm có hiệu quả không.
Ninh Tây Cố đi về phía tòa nhà ký túc, muốn nhân lúc trước thời gian cấm đi lại ban đêm trở về.
Lúc này, phía sau vang lên âm thanh một người gọi cậu: "Ninh Tây Cố."
Ninh Tây Cố quay đầu, phát hiện là bạn cùng phòng của mình Lư Viễn, Lư Viễn chạy bước nhỏ đến cạnh cậu, vỗ cậu một cái.
Ninh Tây Cố không rõ vì sao: "Đánh tôi làm gì?"
Ánh mắt Lư Viễn hơi sáng lên, dùng ngữ khí ý vị thâm trường hỏi: "Tôi đã thấy được rồi, cậu còn giả bộ cái gì nữa hả? Yêu đương rồi? Cô gái đưa cậu về kia thật sự xinh đẹp nha, bạn gái cậu ý."

Tôi cũng hy vọng cô ấy là bạn gái tôi đó... Ninh Tây Cố theo bản năng nghĩ, lại phủ định, không đúng, con gái thô tục, ham giàu, tùy hứng, bằng cấp thấp, gia thế kém như Nhạc Quỳnh Quỳnh kia sao có tư cách làm bạn gái cậu chứ?
Cậu chỉ là chơi chơi với Nhạc Quỳnh Quỳnh thôi.
Ninh Tây Cố đáp: "Không phải."
Mà cùng lúc này.
Nhạc tổng trên đường, nhận được điện thoại của bạn thân Doãn Tiểu Thiền.
Cô dùng tai nghe, vừa nghe điện thoại vừa lái xe.
Nhạc Quỳnh Quỳnh hôm nay quá vui vẻ, ba la bô lô mà kể chuyện mình đại chiến với nhà xưởng vô lương tâm, nói đến Ninh Tây Cố: ".... Hì, khoan hãy nói, thân hình cậu ta cao to khỏe mạnh đứng ở đó, bọn họ không dám đi tới dọa mình rồi."
"Gần đây cậu thật sự luôn nhắc đến chó nhỏ của cậu đấy, hình như cậu khá thích cậu ta nhỉ?" Doãn Tiểu Thiền nói.
Nhạc Quỳnh Quỳnh đỏ mặt, cô hoàn toàn không thừa nhận: "Nào có chứ? Mình chỉ là gần đây quả thực làm nhiều chuyện với cậu ta, rất vui nha."
Doãn Tiểu Thiền như có tâm sự gì, vẫn luôn thất thần, không có hứng thú với việc này: "Chó nhỏ kia của cậu...."
Nhạc Quỳnh Quỳnh hỏi: "Cậu ta làm sao?"
Doãn Tiểu Thiền do dự nói: "Quỳnh Quỳnh này... Mình nghe được từ chỗ người khác nói chó nhỏ kia của cậu là một phú nhị đại hàng thật giá thật đấy?"

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận