Thỏ hoa đào

Chương 22: Ninh Tây Cố đột nhiên mất liên lạc
Ninh Tây Cố đột nhiên mất liên lạc rồi.
Nhạc Quỳnh Quỳnh phát hiện.
Đối thoại của hai người họ dừng ở một ngày trước, trước khi đi ngủ cô gửi cho Ninh Tây Cố một bức ảnh của Bào Bào, hỏi có phải rất đáng yêu không. Cô muốn sau khi nhìn thấy những lời nói liếm cẩu* hàng ngày của Ninh Tây Cố mới yên tâm đi ngủ, nhưng không đợi được.
(*Liếm cẩu: Là từ mạng, ý chỉ người đối phương không có cảm tình với mình, vẫn vứt bỏ tự tôn đi mặt dán mông lạnh với người ta. - theo baidu.)
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Lúc đó Nhạc Quỳnh Quỳnh cũng không nghĩ nhiều, cho rằng Ninh Tây Cố khả năng đang tắm gì đó, không đợi bao lâu đã tự mình đi ngủ rồi.
Sáng sớm hôm sau Nhạc Quỳnh Quỳnh xem tin nhắn chưa đọc, lại phát hiện Ninh Tây Cố căn bản không trả lời cô.
Lúc đó Nhạc Quỳnh Quỳnh đã có chút không vui rồi, có điều trong lòng lại tìm lý do cho mình, nghĩ: Chắc là không cẩn thận quên đi?
Thế là cô hung dữ hỏi: [Sao cậu không trả lời tin nhắn?]
Tin nhắn này gửi đi lại là đá chìm biển lớn.
Chó săn nhỏ vẫn luôn siêu ngoan, siêu liếm cẩu đột nhiên không chút dấu hiệu không trả lời tin nhắn của cô, việc này làm cho Nhạc Quỳnh Quỳnh cảm thấy rất không thể chấp nhận.
Cảm thấy không đúng nha, dựa vào cái gì Ninh Tây Cố dám không để ý cô chứ?
Thế là cô đoán có phải là một số nguyên nhân bên ngoài không, ví dụ như điện thoại Ninh Tây Cố rơi vào toilet, cậu vội vàng đi mua điện thoại mới rồi. Thôi đi, đợi trước đã, xem xem là chuyện gì.
Nhạc Quỳnh Quỳnh tự cho là rất kiên nhẫn đợi đến trưa, khi cô ăn cơm trưa vẫn luôn nôn nóng nhìn điện thoại, Ninh Tây Cố không trả lời, cô không thể gửi ảnh cơm trưa của mình qua khoe khoang chắc.
Có chút phiền.
Nhạc Quỳnh Quỳnh nghĩ: Mình không hề để ý Ninh Tây Cố, mình chỉ là rất nghi hoặc tại sao cậu ta không trả lời? Không có động cơ nha!
Làm việc cả buổi chiều và buổi tối, Nhạc Quỳnh Quỳnh đều không nhịn được mà suy nghĩ vấn đề này, rốt cuộc là Ninh Tây Cố xảy ra chuyện gì bất ngờ, đột nhiên biến mất rồi.
Nghĩ cả ngày, cũng nghĩ không thông.
Cô nhịn đến buổi tối, nhưng tăng ca đã xong rồi mà vẫn không có manh mối, cũng không liên hệ được với Ninh Tây Cố.
Nhạc Quỳnh Quỳnh đi hỏi bạn thân Doãn Tiểu Thiền.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
【Nhạc Thỏ Con】: [Cậu nói, một người đàn ông vẫn luôn rất liếm cẩu một người con gái, đột nhiên không để ý cô gái kia nữa, sẽ là nguyên nhân gì nhỉ?]

【Chi Chi】: [Hờ, này, chó săn nhỏ của cậu không để ý cậu rồi?]
Đệt!
Nhạc Quỳnh Quỳnh cả kinh, sao Doãn Tiểu Thiền biết được cô đang nói Ninh Tây Cố? Lại nghĩ nghĩ, gần đây người thân cận với cô cũng chỉ có Ninh Tây Cố, ai cũng có thể đoán ra cô đang nói ai.

【Nhạc Thỏ Con】: [Mèo nằm bò thở dài.gif]
【Chi Chi】: [Có phải cậu bắt nạt cậu ta không? Hay là chặn người ta rồi?]
【Nhạc Thỏ Con】: [Mình không có.]
[Gần đây mình không thể đối xử với cậu ta quá nhẹ nhàng được, còn mình thật sự rất tốt với cậu ta mà, cậu ta đi thực tập rồi, bọn mình đã mấy ngày không gặp mặt, mình căn bản không gặp cậu ta!!]
[Sao mình lại bắt nạt cậu ta chứ?]
[Cùng lắm khi mình nói chuyện với cậu ta thì chửi cậu ta mấy câu, cậu ta không đến nỗi hẹp hòi như vậy đi, chuyện quá đáng hơn cậu ta cũng không tức giận, hơn nữa không có một chút dấu hiệu nào.]
【Chi Chi】: [Cậu bla bla nói nhiều như vậy, mình căn bản không chen miệng được......]
[Đáng sợ]
【Nhạc Thỏ Con】: [Bây giờ mình rất khó chịu, cậu biết không?]
[Cậu ta là một người được bao nuôi, dựa vào đâu mà dám không để ý mình? Mình có thể không để ý cậu ta, nhưng cậu ta không thể không để ý mình.]
[Mình cho cậu xem đoạn nói chuyện cuối cùng của bọn mình (ảnh) (ảnh) (ảnh)]
[Cậu xem đi? Thật sự không cãi nhau, vẫn tốt đẹp, đột nhiên cậu ta cả ngày cũng không để ý mình]
【Chi Chi】: [Nhìn như này quả thật....]
[Quá không bình thường, cậu gọi điện qua hỏi xem đi.]
Nhạc Quỳnh Quỳnh sửng sốt.
Cô đột nhiên phát hiện, mặc dù cô biết Ninh Tây Cố học trường đại học nào, học ngành nào, nhưng cô căn bản không nhớ những tin tức khác, ví dụ như số phòng ký túc của Ninh Tây Cố, cùng với số điện thoại quan trọng nhất.
Ninh Tây Cố nói cậu đến thực tập ở công ty nào, nhưng là bộ phận nào thì cô cũng không hỏi chi tiết.
Bây giờ wechat liên lạc không được, liên lạc giữa bọn họ lập tức đứt rồi.

Bởi vì đều là Ninh Tây Cố theo đuổi quấn lấy cô, gọi là đến phất tay là đi.
【Chi Chi】: [Này.... Nói không chừng là xảy ra tai nạn xe?]
Trong lòng Nhạc Quỳnh Quỳnh lộp bộp một cái.
Nhạc Quỳnh Quỳnh nghĩ đến rất nhiều bộ phim cẩu huyết mà mình đã xem, trong TOUCH Thượng Sam Hòa cũng là đột nhiên bị tai nạn mất, khi cô còn nhỏ xem đến đoạn này thật sự khó chấp nhận.
Chuyện trên thế giới này chính là không chắc chắn như vậy đó, nhỡ đâu suy đoán của Doãn Tiểu Thiền đúng thì sao?
Nhạc Quỳnh Quỳnh là một người vừa ngốc lại vừa tình cảm, vừa nghĩ đến việc này, bi thương tràn lên, cô quả thực muốn khóc rồi.
Ninh Tây Cố chắc chắn sẽ không vô duyên vô cớ không để ý cô, lẽ nào thật sự xảy ra chuyện gì rồi?
Nhạc Quỳnh Quỳnh rất rất lo lắng, Nhạc Quỳnh Quỳnh đến cả ngày bạn trai cũ chia tay cũng có thể ngủ ngay được, lại vì Ninh Tây Cố mà mất ngủ.
Không có cách nào khác.
Cô thật sự muốn trực tiếp xông đến công ty của Ninh Tây Cố hỏi xem, nhưng bây giờ là buổi tối, mọi người đã tan ca rồi, dù cô chạy qua cũng vô dụng.
Nhạc Quỳnh Quỳnh chỉ đành thấp thỏm bất an, cúi đầu ủ rũ đi về nhà trước.
Định ngày mai sẽ đến công ty Ninh Tây Cố xem xem.
Cô cảm thấy quá buồn rồi, mà cô cứ buồn là muốn ăn để giải tỏa áp lực, nhịn không được, cô xuống cửa hàng tiện lợi dưới lầu mua một đống đồ ăn, còn mua một bình Whiskey nhỏ và một lon nước trái cây, tự đổ linh tinh lại với nhau, hòa thành rượu nước hoa quả, buồn bực uống.
Uống xong, cô ngẩng đầu lên nhìn, dường như nhìn thấy một bóng người quen thuộc từ ngoài cửa lướt qua.
Rất giống Ninh Tây Cố nha? Nhạc Quỳnh Quỳnh sửng sốt một chút.
Cô dụi dụi mắt, lại mở ra, đường phố ban đêm không một bóng người, nào có Ninh Tây Cố chứ.
Nhạc Quỳnh Quỳnh lắc lắc đầu, nghĩ thầm: Thật là quỷ quái, là mình uống nhiều hoa mắt nhìn lầm sao?
Nhạc Quỳnh Quỳnh ăn no uống đủ, đi về nhà.
Cô lại có chút buồn bực, vừa đi vừa nghĩ, cô thật sự phải chủ động đi tìm Ninh Tây Cố như thế sao? Cứ giống như cô rất quan tâm Ninh Tây Cố vậy.
Rõ ràng không phải, là Ninh Tây Cố quấn lấy cô!
Chắc không phải là thật sự xảy ra chuyện chứ? Cô cũng không muốn nguyền rủa Ninh Tây Cố chút nào. Cho dù Ninh Tây Cố đột nhiên ghét cô cũng có thể từ chức với cô, xin từ chức, không cần phải náo loạn mất tích nha.
Nhạc Quỳnh Quỳnh về đến nhà, rửa mặt, tùy tiện skincare, rồi chuẩn bị đi ngủ.

Cô nằm xuống, tiện tay cầm gối ôm con rối, lại ngẩn ra.
Gối ôm cá mập này ngày nào cũng được cô ôm ngủ, vốn là bị cô ôm ngủ đến rạn đường chỉ, là Ninh Tây Cố may lại.
Cô vuốt ve mép đường chỉ, ầy, may không đẹp chút nào, xiêu xiêu vẹo vẹo, nhưng cô nhớ bộ dạng Ninh Tây Cố dùng kim chỉ, vừa xa lạ vừa nghiêm túc.
Nhạc Quỳnh Quỳnh không đành lòng, sờ sờ đầu nhỏ con rối cá mập, lại nhịn không được khẽ đánh một cái, giống như đang đánh vào đầu Ninh Tây Cố, nói: "Thôi, tiểu thanh cao, ngày mai tôi vẫn là đi tìm cậu xem sao vậy."
"Cậu là vì tôi mới tìm một việc thực tập ở lại Giang Thành hả?"
"Sắp hết năm rồi, cậu một mình ở nơi đất khách quê người, nếu như cậu thật sự xảy ra chuyện gì, trong lòng tôi ít nhiều cũng áy náy...."
Nhạc Quỳnh Quỳnh ôm chặt cá mập nhỏ, dán mặt mình vào cả mập nhỏ, lo lắng không thôi nói: "Tiểu thanh cao, cậu nhất định phải bình an vô sự đấy."
Buổi tối.
Nhạc Quỳnh Quỳnh còn nằm mơ.
Mơ thấy Ninh Tây Cố mặc áo bóng chày, đội mũ bóng chày, giống giống như Thượng Sam Hòa cũng từ trong truyện tranh chạy ra ngoài.
Cô bắt lấy Ninh Tây Cố khóc, đột nhiên nói: "Cậu đừng chết, Tiểu Nam không làm bạn gái cậu, tôi có thể yêu đương cùng cậu!"
Sáng sớm tỉnh lại, cô còn có chút phiền muộn.
Lại nghĩ, xì, Ninh Tây Cố không xứng!
Nói thì nói vậy, Nhạc Quỳnh Quỳnh vẫn cảm thấy nên đi tìm Ninh Tây Cố.
Nhạc Quỳnh Quỳnh ngẩng mặt, đi liên hệ với giám đốc nhắc đến lần trước khi khoe khoang trước mặt Ninh Tây Cố kia, thật ra chỉ là thêm wechat, vẫn luôn nằm trong danh sách bạn bè, căn bản không phải là quan hệ thân thuộc gì.
Nhạc Quỳnh Quỳnh nghĩ nghĩ, hay là trực tiếp qua đó, đến chỗ lễ tân hỏi một chút trước, hỏi không được thì tính sau. Kỳ thật cô không muốn động một chút là nợ ân tình người khác.
Buổi sáng Nhạc Quỳnh Quỳnh đi trước 30 phút, đến công ty Ninh Tây Cố thực tập, hỏi lễ tân: "Chào cô, tôi muốn hỏi một chút công ty các cô có nhân viên tên là Ninh Tây Cố, chắc là thực tập sinh..."
Hai lễ tân trước bàn rất ngại ngùng, nói: "À, bọn tôi phải tìm một chút, công ty chúng tôi quá nhiều người..."
Nhạc Quỳnh Quỳnh nhìn bọn họ giao lưu ánh mắt, quá hiểu bọn họ đang nghĩ gì rồi.
Tình huống bình thường, một cô gái không có liên quan gì bỗng nhiên tìm đến công ty, thông thường không phải là chuyện gì tốt đẹp, phần nhiều là đánh tra nam, bắt tiểu tam.
Nhạc Quỳnh Quỳnh vội vàng bổ sung nói: "Ninh Tây Cố là bạn tôi, tôi chỉ là đơn thuần đến tìm cậu ta một chút, cảm ơn."
Đối phương nói với cô: "Không có."
Là thật sự không có, hay là giả vờ không có?
Nếu thật sự không có, lẽ nào Ninh Tây Cố nói đi thực tập là lừa cô sao? ? ? Nhạc Quỳnh Quỳnh nhất thời mông lung rồi.
Nhạc Quỳnh Quỳnh không từ bỏ ý định hỏi: "Thật sự không có sao?"
Lễ tân rất không kiên nhẫn nói: "Xin lỗi. Chúng tôi không tiện tiết lộ thông tin riêng tư của nhân viên."

Nhạc Quỳnh Quỳnh chỉ đành đi nhờ người bạn hoàn toàn không thân thiết kia, cô chỉ là muốn biết Ninh Tây Cố là sống hay chết mà thôi.
Cô đợi hồi lâu, đối phương mới trả lời cô một câu: [A, công ty chúng tôi khá lớn, hình như tôi có nghe nói đến người này.]
[Nhưng tôi cũng không biết rõ.]
[Có thời gian tôi sẽ giúp cô xem một chút.]
Sau đó không trả lời nữa.
Nhạc Quỳnh Quỳnh đại khái biết ý nghĩa của câu cuối dịch một chút chính là: Tôi không rảnh, cô có chút hiểu biết thì đừng phiền tôi nữa.]
Nhạc Quỳnh Quỳnh nghĩ, cho dù là công ty của bọn họ, có thực tập sinh đột nhiên có chuyện cũng sẽ truyền đến tai của anh ta chứ? Không đến nỗi không biết gì chứ?
Vậy điều này có ý là Ninh Tây Cố bình an vô sự? Nhưng nếu là không sao, tại sao không để ý đến cô?
Vấn đề vòng đi vòng lại, lại trở về điểm bắt đầu.
Cô là muốn xác nhận một chút, sao lại khó như vậy chứ?
Chớp mắt, một ngày đã qua đi.
Ninh Tây Cố đã mất liên hệ với cô gần hai ngày rồi.
Nhạc Quỳnh Quỳnh quá lo lắng rồi, nhưng cô thật sự không có thời gian đến dưới lầu công ty người ta ngồi xổm cả ngày... Hay là thuê một người ngồi xổm hộ cô?
Không đúng, cô biết trường học của Ninh Tây Cố nha, không phải Ninh Tây Cố làm đơn xin ở lại trường vào kỳ nghỉ sao? Cô trực tiếp đi đến ký túc xá Ninh Tây Cố tìm không phải được rồi sao?
Nhạc Quỳnh Quỳnh biết sơ qua về thời gian cấm đi lại ban đêm của ký túc xá Ninh Tây Cố.
Cô nghĩ, kỳ nghỉ không có bao nhiêu người, chắc càng sớm hơn chút.
Buổi tối, Nhạc Quỳnh Quỳnh tan ca sớm, tâm tình nặng nề lại xe đến đại học Z, đến dưới lầu dừng xe lại, cô mới phát hiện ra một chuyện ---
Cô cảm thấy có thể hỏi, nhưng ít nhất cô phải biết Ninh Tây Cố sống ở tòa ký túc nào chứ.
Bây giờ hai mắt Nhạc Quỳnh Quỳnh tối thui, cái gì cũng không rõ ràng.
Nhưng rất nhanh, cái đầu nhanh nhẹn của Nhạc Quỳnh Quỳnh lại nghĩ ra được cách giải quyết, hỏi sinh viên đã tốt nghiệp ở trường này, mà trong đám người cô quen biết vừa hay lại có.
Nhạc Quỳnh Quỳnh bóp mũi, bỏ tên của Cừu Tuấn từ trong danh sách chặn ra ngoài: [Anh có biết sinh viên năm nhất khoa Tài chính trường đại học Z sống ở tòa ký túc nào không?]
Nhạc Quỳnh Quỳnh cảm thấy mình quá vĩ đại, cô vì muốn biết an nguy của Ninh Tây Cố, ngay cả người ác độc như Cừu Tuấn cũng chủ động đi hỏi thăm.
Vì phần ân tình này của cô, Ninh Tây Cố cũng nhất định phải an toàn bình yên. 

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận