Thỏ hoa đào

Chương 24: Ninh Tây Cố cười: "Tôi nói nhà mình nghèo khi nào?"
 Tình cảnh này cmn quá giống hiện trường bắt gian rồi.
Hơn nữa Nhạc Quỳnh Quỳnh lại là một tiểu mỹ nữ làm người ta vừa nhìn đã sáng mắt lên, cô đột nhiên lại đây, nói lời hung dữ ý tứ không rõ với một anh chàng đẹp trai, người xung quanh nhất thời đều nhìn qua, xì xào bàn tán.
Nhạc Quỳnh Quỳnh nhìn thấy Ninh Tây Cố vẫn còn sống sót toàn vẹn, đầu tiên là thở phào một hơi, yên tâm, sau đó chỉ còn lại một bụng tức giận với cậu.
Nhưng bị nhiều người nhìn như vậy, cô là một người rất sĩ diện, không muốn bị người xem trò vui, nói xong cô xoay người định đi.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Xong rồi.
Đầu Ninh Tây Cố trống rỗng, trong lòng cậu lập tức rung lên chuông báo động mãnh liệt, không nói hai lời, từ bỏ việc xếp hàng đã lâu, ba chân bốn cẳng nhanh chóng chạy về phía Nhạc Quỳnh Quỳnh, sốt ruột bật thốt lên: "Chị."
Nhạc Quỳnh Quỳnh lười để ý đến cậu, xoay người rời đi.
Đến bên ngoài cao ốc.
Ninh Tây Cố cuối cùng cũng đuổi kịp cô, nắm lấy cánh tay cô: "Chị, chị sao vậy?"
Cậu thấy rất kỳ quái, mới chạy vài bước nhỏ như vậy mà thôi, sao lại làm tim cậu đập thình thịch loạn cả lên vậy.
Nhạc Quỳnh Quỳnh nhìn qua nhỏ nhắn như vậy.
Bị cậu bắt được dựa gần vào trong lòng, cô ngoảnh mặt đi, tức giận vô cùng.
Không biết tại sao, cậu cảm thấy hôm nay Nhạc Quỳnh Quỳnh tức giận vô cùng đáng yêu, đặc biệt là Nhạc Quỳnh Quỳnh ăn giấm linh tinh vì cậu. Ninh Tây Cố không nhận ra giọng nói của mình trở nên ngốc nghếch mà dịu dàng: "Chị, nữ sinh kia hỏi tôi mượn khăn giấy mà thôi, tôi và cô ấy không quen biết gì cả. Thật đấy."
Nhạc Quỳnh Quỳnh hít sâu một hơi.
Ngước mắt lên trừng cậu một cái: "Cậu cho rằng tôi tức giận vì cái này?"
Ninh Tây Cố mới hậu tri hậu giác nhớ lại Nhạc Quỳnh Quỳnh còn mắng một câu "Tôi còn tưởng rằng cậu chết rồi cơ đấy".
Nhạc Quỳnh Quỳnh giọng điệu không tốt nói: "Cậu cmn đột nhiên mất tích, cũng không nói với tôi một tiếng. Liên lạc cũng không liên lạc được, ngay cả số điện thoại của cậu tôi cũng không có, tôi còn cho rằng phải đến nhà xác tìm xem có thi thể không người nhận nào không đấy!"
Ninh Tây Cố nghẹn lại, muốn nói lại thôi: ".... Trên CV trước đây tôi gửi cho chị có ghi số điện thoại của tôi."

Hả??? Đúng nha... Nhạc Quỳnh Quỳnh sửng sốt, mặt càng đỏ hơn, cô lại bởi vì sốt ruột mà phạm phải sai lầm cấp thấp như vậy?
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Nhạc Quỳnh Quỳnh cắn đầu lưỡi: "Tôi, tôi không quan tâm! Đều do cậu! Cậu còn trách tôi đúng không, rõ ràng cậu đột nhiên mất tăm, nếu không phải vì cậu làm tôi sốt ruột, tôi sẽ như vậy sao?"
Ninh Tây Cố bị mắng đến ngoan ngoãn: "Được, được, đều tại tôi."
Ngày xưa cậu còn thỉnh thoảng sẽ âm thầm phỉ nhổ Nhạc Quỳnh Quỳnh là đồ cố tình gây sự, nhưng hôm nay hoàn toàn không cho rằng như vậy, cho là mình quả thật phải gánh chịu toàn bộ trách nhiệm.
Nhìn xem làm chị sốt ruột thành thế nào rồi đây này?
Nhạc Quỳnh Quỳnh là người rất có thể thuận thế leo lên, Ninh Tây Cố cúi đầu nhận sai, cô sẽ không nguôi giận mà là càng chửi càng hung dữ, trút hết giận dữ hai ngày nay ra ngoài: "Cậu biết mấy ngày nay tôi bận thế nào không? Tôi bận muốn chết rồi, còn phải dành thời gian đi nghe ngóng tin tức của cậu! Tôi mỗi ngày ngủ không được mấy tiếng! Là bởi vì cậu! Quầng thâm mắt của tôi đen như vậy này! Da dẻ cũng ảm đạm rồi!"
Ninh Tây Cố: "Là lỗi của tôi, là lỗi của tôi..."
Nhạc Quỳnh Quỳnh càng mắng càng hăng, chỉ vào cậu: "Hơn nữa tên nhóc cậu thật sự là một tên lừa đảo! Tôi đã tìm đến ký túc xá của trường cậu luôn rồi, phát hiện cậu căn bản không ở lại trường, lúc trước tôi đến công ty này cũng không tìm thấy cậu, rốt cuộc là chuyện gì hả? Cậu lừa tôi những gì?"
Ninh Tây Cố biện giải cho mình: "Chị, tôi không lừa chị, sau khi nghỉ tôi đã ra ngoài không ở lại ký túc, tôi chỉ nói tôi ở lại, cũng không nói tôi ở lại ký túc, tôi ở bên ngoài mà."
Ninh Tây Cố giơ tay làm động tác đầu hàng, thở dài nói: "Chị nghe tôi nói trước, nghe tôi nói có được không? Mấy ngày nay tôi đột nhiên biến mất là...."
"..... Là vì tôi không dám đi gặp chị."
Nhạc Quỳnh Quỳnh hỏi: "Tại sao không dám chứ?"
Ninh Tây Cố rất mất mặt nói: "Bởi vì điểm thi chuyên ngành cuối kỳ của tôi chỉ được hạng hai toàn khoa, không phải chị nói không được hạng nhất thì tôi đừng đi gặp chị sao?"
"Chính tôi cũng khoe khoang khoác lác."
"Tôi thật sự không dám nói với chị..."
Chỉ vậy????
Nhạc Quỳnh Quỳnh cạn lời.
Nhưng cô ngẩng đầu, đối diện với ánh mắt sạch sẽ nghiêm túc của Ninh Tây Cố, lại không thể không tin, Ninh Tây Cố chính là bởi vì lý do này.
Nhạc Quỳnh Quỳnh không muốn dễ dàng tha thứ cho cậu chút nào, rất khó chịu nói: "Cậu... Cậu là trẻ con sao?"

Ninh Tây Cố nói: "Tôi chỉ là tuân thủ cam kết. Mỗi cam kết tôi nói với chị, tôi đều để trong lòng."
Lời này như một cái kim đâm vào quả bóng tràn đầy tức giận của Nhạc Quỳnh Quỳnh, vừa nghe được câu này, cô lập tức quên hết những lời định mắng Ninh Tây Cố.
Lúc này, điện thoại của Ninh Tây Cố vang lên.
Ninh Tây Cố nói: "Chị đợi chút, tôi đi xin nghỉ với cấp trên trước đã."
Ninh Tây Cố vừa cầm điện thoại định gọi điện, Nhạc Quỳnh Quỳnh xoay người định đi, cậu vội vàng duỗi tay nắm lấy cánh tay Nhạc Quỳnh Quỳnh, kéo người lại trước, lại vừa gọi điện thoại.
Ninh Tây Cố qua loa xin nghỉ buổi sáng với ông chủ, Nhạc Quỳnh Quỳnh chính tai nghe thấy cậu nghiêm túc chính nghĩa nói: "Tôi đã đi làm muộn, xin nghỉ một buổi sáng ạ.... Vâng, nếu như không đi, tôi sẽ không còn bạn gái nữa rồi."
Nhạc Quỳnh Quỳnh đỏ mặt, ở bên cạnh muốn nhảy lên đánh người nói: "Ai là bạn gái cậu? Tôi là bà chủ của cậu!"
Ninh Tây Cố ngắt điện thoại, đè cô lại, an ủi: "Tôi biết, nhưng ở bên ngoài tôi cũng không thể nói chị là nữ kim chủ của tôi chứ?"
Nhạc Quỳnh Quỳnh bỗng nhớ đến chuyện không liên quan, đột nhiên hỏi: "Lương thực tập của cậu là bao nhiêu?"
Ninh Tây Cố dừng lại, uyển chuyển mà nói: "3500 tệ một tháng..."
Nhạc Quỳnh Quỳnh càng đỏ mặt hơn, cô trả tiền lương 3000 tệ kia thật sự xấu xa, trong vòng tròn nuôi tình nhân nhỏ, loại "tiền trợ cấp" này nói ra sẽ bị người ta cười rụng răng?
Ninh Tây Cố như đoán ra suy nghĩ trong lòng cô, không cần cô nói đã chủ động bù đắp cho cô: "Không giống nha, tôi ở bên chị rất vui vẻ, cũng không cần một tuần điểm danh đi làm năm ngày, hơn nữa chị còn bao ăn bao ở, còn mua cho tôi đồ đắt như vậy, cũng không cần tôi hầu hạ ban đêm, đúng không? Chị đối với tôi rất tốt."
Nhạc Quỳnh Quỳnh càng đỏ mặt hơn, ngại ngùng liếc nhìn cậu một cái, lập tức cũng không chắc chắn Ninh Tây Cố là đang nói móc --- đặc biệt là câu nói buổi tối không cần hầu hạ kia --- hay là đang thật lòng khen cô.
Dù sao cô cũng chỉ là một cô gái đại ngốc.
Ví dụ khi cô vừa mới bắt đầu công việc làm người mẫu, chân tay vụng về, lúc đó người phụ trách chụp ảnh cười hi hi nói một câu: "Công việc của cô chính là làm bộ đáng yêu sao?"
Cô còn cười ngây ngô nói cảm ơn với người ta, trở về còn nói với bạn thân nhà xưởng này vô cùng tán thưởng cô, sau đó mới phát hiện hình như không phải đang khen cô, nhưng đối phương lại tìm cô hợp tác mấy lần, cho nên cô vẫn nghi ngờ là đang khen cô, đến bây giờ vẫn không rõ rốt cuộc chân tướng là gì.
Dù sao tình huống bình thường cô đều rất vui vẻ.
Ninh Tây Cố nói: "Tôi xin nghỉ xong rồi, chị, tôi dẫn chị đến chỗ tôi sống xem nhé."

Nhạc Quỳnh Quỳnh do dự một chút, hỏi: "Tôi còn phải đi làm nữa, tôi rất bận đấy, tôi không có thời gian chơi trò thăm nhà với cậu."
Ninh Tây Cố lập tức bảo đảm: "Qua đó chỉ mười phút, rất nhanh."
Nhạc Quỳnh Quỳnh nửa tin nửa ngờ đi theo Ninh Tây Cố, cô có chút hối hận lại có chút tò mò, luôn cảm thấy mình như bị Ninh Tây Cố dắt mũi vậy.
Nhạc Quỳnh Quỳnh cả người khó chịu, lại muốn mắng Ninh Tây Cố mấy câu: "Cậu lại dám lừa tôi nữa thì cậu chết chắc rồi!"
"Bảng thành tích của cậu đâu? Lấy bảng thành tích ra? Nếu như không phải thi được hạng hai cậu cũng chết chắc."
"Rốt cuộc có phải cậu đi làm ở công ty đó không? Ở bộ phận nào? Cậu trả lời thành thật cho tôi, sau này tôi sẽ đến công ty cậu xác thực, nếu như không đúng cậu vẫn chết chắc."
Ninh Tây Cố chết đi chết lại thành thành thật thật trả lời rõ ràng tất cả các câu hỏi của Nhạc Quỳnh Quỳnh, cậu lấy điện thoại ra trước, xuất bảng điểm của mình, thông báo xếp hạng khoa, đưa cho Nhạc Quỳnh Quỳnh xem.
Lại cho cô xem đoạn đối thoại thông báo đi làm trong wechat, biểu thị mình thật sự có đi làm nghiêm túc.
Nhạc Quỳnh Quỳnh theo cậu đi đi, phát hiện, ý, sao có gì không đúng nhỉ, sao cô lại đi về tiểu khu của mình rồi?
Nhạc Quỳnh Quỳnh dừng chân trước cửa tiểu khu, nghi hoặc hỏi: "Cậu đến đây làm gì? Cậu là muốn lừa vào nhà tôi sao? Tôi sẽ không bị cậu lừa đâu nhá."
Ninh Tây Cố móc thẻ vào cửa từ trong túi ra, đồng thời dùng thẻ quẹt mở cửa, đi vào trước nói: "Không phải, là bây giờ tôi cũng sống ở đây."
Hả? Nhạc Quỳnh Quỳnh cảm thấy bước chân có chút phiêu phiêu, cô theo Ninh Tây Cố vào một tòa nhà khác.
Ninh Tây Cố còn thật sự không trở ngại mà dẫn cô lên lầu, vào phòng.
Nhạc Quỳnh Quỳnh vừa vào cửa, quét mắt nhìn một vòng -- Khá lắm! Trang trí còn đẹp hơn nhà cô!
Bởi vì mua nhà, cô không còn tiền gì để mua thêm đồ gia dụng, trong phòng còn khá trống rỗng, trang trí theo phong cách đơn giản, chụp ảnh rất đẹp nhưng thực ra đều là hàng giá rẻ, cô định sau này có tiền thừa sẽ cải tạo dần dần.
Diện tích phòng này xấp xỉ với phòng của cô, chắc khoảng 300 mét vuông, nội thất, thiết bị điện nhìn qua cũng không rẻ.
Nhạc Quỳnh Quỳnh hỏi: "Cậu thuê bao nhiêu tiền?"
Ninh Tây Cố mím mím môi, cậu chỉ muốn nhìn trời, cậu đương nhiên không dám nói là mình mua, cũng không tiện nói là thuê.
Cậu vuốt lương tâm nói, ở trước mặt Nhạc Quỳnh Quỳnh cậu thật sự chưa từng nói dối, nhiều lắm chỉ nói không hết sự thật thôi.
Đều là Nhạc Quỳnh Quỳnh tự ý hiểu lầm, mà cậu không giải thích thôi.
Ninh Tây Cố nghĩ nghĩ, bởi vì cậu cũng không nghe ngóng xem loại phòng này thuê bao nhiêu tiền, tự mình tính toán một chút nói: "Tiền thuê phòng này đại khái hơn một vạn một tháng đi."
Nhạc Quỳnh Quỳnh lập tức máu xông lên não -- Hả? Thuê phòng hơn một vạn, làm thực tập lương 3500?
Hơn nữa 1 vạn 1 tệ lẻ cũng là hơn 1 vạn, 1 vạn 9 nghìn tệ cũng là hơn 1 vạn, Ninh Tây Cố nói rất hàm hồ, cậu như vậy cảm giác giống như khi còn là học sinh giấu ba mẹ mua đồ đắt, sau khi về nhà chỉ đành nói dối báo giá thấp một nửa vậy.

"Cậu lấy tiền ở đâu ra?"
"Trong nhà cho."
"Đắt như vậy, cậu thuê phòng này làm gì?"
"Muốn gặp chị."
Nhạc Quỳnh Quỳnh vẫn không thể hiểu được, cô cảm thấy mình khá có thể kiếm tiền, nhưng cô cũng không thuê phòng đắt như vậy, lúc trước khi chưa mua nhà cô đều thuê nhà chung với Doãn Tiểu Thiền, phòng thuê cũng không rộng.
Chính là nghĩ tiết kiệm một tệ cũng là một tệ, tích góp tiền tiết kiệm lại.
Tại sao Ninh Tây Cố tùy tùy tiện tiện thuê phòng tốt như vậy? Cô thậm chí cảm thấy hơn một vạn cũng không thể thuê được.
Bỗng nhiên, Nhạc Quỳnh Quỳnh như là được thức tỉnh vậy, đầu nhỏ của cô thông minh trong nháy mắt, ý thức được trong đó có hiểu lầm.
Nhạc Quỳnh Quỳnh thu lại tất cả biểu cảm trên mặt, giống như hậu tri hậu giác một trăm năm, nhìn chằm chằm Ninh Tây Cố, từ từ hỏi: ".... Nhà cậu có phải thật ra không hề nghèo không?"
Ninh Tây Cố im lặng chốc lát, hỏi: "Tôi nói nhà mình nghèo khi nào?"
Từ đầu đến cuối cậu đều chưa từng giả bộ nghèo. Ninh Tây Cố tự cảm thấy vô tội nghĩ.
Ví dụ như bộ đồ tây mặc lần đầu tiên đi gặp Nhạc Quỳnh Quỳnh đó, nếu như Nhạc Quỳnh Quỳnh hỏi cậu, cậu sẽ trả lời như thật.
Ninh Tây Cố nhìn Nhạc Quỳnh Quỳnh dần dần đỏ mặt, môi mấp máy, như muốn nói cái gì lại không biết nên mở miệng từ đâu.
Cẩn thận suy nghĩ lại một chút, Ninh Tây Cố quả thật chưa từng nói nhà mình nghèo lần nào.
Hồi lâu, Nhạc Quỳnh Quỳnh mới lúng túng hỏi: "Vậy một thanh niên bình thường như cậu, cũng không thiếu tiền, tại sao lại đột nhiên chạy đến không biết xấu hổ hỏi tôi có muốn mua cậu không?"

Ninh Tây Cố giống như mãnh thú đi săn động vật nhỏ, lặng yên không tiếng động đến gần Nhạc Quỳnh Quỳnh.
Trong nháy mắt nào đó, Nhạc Quỳnh Quỳnh cảm thấy có cảm giác nguy cơ mãnh liệt, làm cô vô cùng muốn chạy trốn, nhưng vẫn là ổn định bước chân, ngẩng đầu giả bộ hung ác mà nhìn chằm chằm Ninh Tây Cố.
Dường như chỉ là ảo giác của cô.
Bầu không khí xung quanh Ninh Tây Cố lại trở nên mềm mại ôn hòa, nhìn qua hiền lành vô hại, nhẹ giọng nói: "Bởi vì tôi không phải là chàng trai nghiêm túc gì đâu."
Nhạc Quỳnh Quỳnh đương nhiên nhớ đến đây là lời cô từng nói, lỗ tai bị kích thích dựng đứng lên.
Ninh Tây Cố như là thận trọng từng bước: "Tôi nhất kiến chung tình với chị, vừa hay gặp thời cơ tốt chị chia tay với người yêu, tôi đương nhiên thừa dịp vắng người mà nhảy vào nha."


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận