Thọ Khang Bảo Giám


Giới chi tại sắc phú(Bài phú khuyên răn kiêng giữ sắc dục)Tình thiên lồng lộng, dục giới mịt mờ.

Trí huệ đã mê, si ngốc khó chuộc, cũng đều nghĩ tới vợ vợ, chồng chồng.

Nghiêm giữ nếp nhà chẳng rối, ngõ hầu cháu cháu, con con.

Giữ nghiêm ngặt khuê môn chẳng hư bại, lẽ đâu có kẻ khoét vách? Trọn chẳng có mối mai ong bướm rập rờn, sao đến nỗi có gã vượt tường, đền chẳng hết món nợ uyên ương? Muôn điều ác, dâm xếp hàng đầu, chốn Diêm Phủ ắt có thêm người! Trăm mối họa ương, đều giáng xuống thân, không chỉ chết non, bại xụi! Xóa tên sổ quế[40], sống thì buồn suông nơi ngõ hẻm bần cùng, chặt hết nhánh cành[41]; chết đi, mộ hoang lấy ai cúng bái? Người người nhớ kỹ Trung Dung, quên khuấy một kinh tránh xa sắc dục trong chín kinh[42].

Ai nấy đọc Luận Ngữ làu làu, không nhớ điều kiêng sắc từ thuở thiếu niên trong ba điều răn dạy.

Huyết khí phần nhiều chưa định, kẻ trí, người ngu, ai giữ vẹn [giới sắc] chẳng dời, đó chính là hòa.

Tinh có thể bồi bổ gân cốt, kẻ tham dâm quá đáng, thể lực khôn bề chống đỡ[43]! Cậy thế bức hiếp bà góa, phá hoại danh tiết khiến người chồng đã mất khóc thầm! Ôm ấp gái trinh, cô dâu mới ôm nhục nghi nan[44].


Nghĩ mụ ở dễ giở trò gian dâm, cha con cùng chung chạ! Thấy chị vú dễ bề xâm phạm, độc hại há thể chữa lành? Tớ gái xinh đẹp thường bị vợ cả ghen tuông hành hạ.

Cặp kè nam sắc, thói xấu long dương[45] càng khó biết.

Đầu lâu đắp thịt, riêng mê đắm kỹ nữ điên cuồng.

Bồ Tát rủ mày, cũng giận kẻ ô nhục ni cô thanh tịnh.Kinh truyện[46] chép: “Nam hữu thất, nữ hữu gia, vật tương, vật tương độc dã” (Trai có vợ, gái có chồng, chẳng nên khinh nhờn họ).

Sách Lễ Ký nói: “Nội ngoại loạn, cầm thú hạnh, tắc tất diệt chi, tắc hữu thiệt thượng sán hoa, hà đoan thố thái” (Trong ngoài dâm loạn[47], tức là làm chuyện cầm thú, quốc gia ấy sẽ bị tiêu diệt, lưỡi mọc ung nhọt lở loét, lông mày tạp loạn, lộ vẻ tà dâm)[48].

Dụ người đọa lạc núi tà, phạt ngươi trầm luân biển khổ! Kẻ tự phụ văn nhân tài tử, nhiều phen thốt lời gợi thú phong lưu, khiến người nữ lâm vào cảnh oán thán, bậc trượng phu thất chí, trở thành dung tục.

Tả những chuyện hò hẹn dưới trăng, bàn chuyện trong buồng the; một lời tổn thương sự hòa hợp trong trời đất, xằng bậy soạn dâm thư, muôn kiếp chịu tội trong chốn Nê Lê.

Diễn xuất vở tuồng dâm uế, tiếng hát, nụ cười, có ai nghĩ ngợi? Vẽ vời tranh ảnh dâm đãng trong chốn kín đáo, phơi bày vẻ lõa lồ, há [kẻ nào] có thể không bị vấy bẩn? Say sưa ca hát khúc nhạc diễm tình, hồn phiêu đãng, phách nay tan nát! Ngụy tạo toa thuốc tiên, bổ dương, thái âm, chính là đường lối dẫn vào tam đồ, há chẳng gây thêm oan nghiệt gấp cả trăm lần?Đã có lời giáo huấn vứt bỏ những khúc ca nước Trịnh[49], hãy nên nghe theo lời ấy.

Nghĩ những bài Tụng nước Lỗ[50], đều không chứa lời tà vạy.

Những giáo huấn ấy hãy còn, sao không dứt niệm dâm, chuyển thành chuộng đức? Không suy nghĩ hòng giữ đạo vô vi; hễ có vật, ắt sẵn pháp tắc.

Nghĩ đến lúc sẩy tay nơi vách đá cheo leo, lửa dục khó hừng! Hãy gấp quay đầu nơi bờ kia, đừng đắm chìm trong làn sóng dữ!Có thể sửa lỗi, phước vẫn có thể tự cầu, thiện càng có thể chuyển dời; chắc chắn có thể tiêu họa chẳng lường.

Kẻ áo xanh dẫn đi, Hồng học sĩ tăng thêm tuổi thọ.

Giấy vàng gởi tới, Hạng tú tài chợt đỗ đạt cao[51].


Thoát bởi đó, mà xoay chuyển cũng nhờ vào đó, báo ứng phân minh, chẳng thể trốn tránh, vẫn có thể thay đổi.

Vãn hồi trong khoảnh khắc, tội chẳng giáng xuống kẻ sám hối.

Mộng dự vào cõi thanh lương, chuyện phi lễ chớ nên theo đuổi[52].

Bóng, mền mênh mang trời đất[53], hãy chí thành thực hiện.

Trong luân thường kỷ cương, chỉ chú trọng hiền đức, chẳng quan tâm sắc đẹp[54], vui thú vợ con.

Cưới hỏi đúng lễ, ai nấy ngâm bài “đào non vu quy”[55].

Đừng ham vẻ đẹp tươi non, mơn mởn bên ngoài, màn loan đẹp mộng, cúi đầu vẻ mặt mơ hồ, sáo phượng, lời ca mới mẻ, bóng quỷ kéo lưỡi đáng gờm![56]Trong tâm răn dè như sắt, há vướng vào lưới pháp hay sao? Trên đầu chữ Sắc (色), vốn đã chứa đao (刀), sát cơ đã lộ.

Sống ham niềm hoan lạc hữu hạn, chết chịu nỗi khổ vô cùng.


Có thể nhẫn, kiên nhẫn, nhẫn nại rất mực, thần phải kính phục.

Thấy chuyện dâm, ý dâm, lời dâm, đều ngừa trời giận.

Phải cự tuyệt kẻ toan dâm bôn, ngâm câu gió mát, trăng thanh[57], càng phải nêu cao quyết liệt câu “khe sương, sông tuyết!”[58] Đối với thú vui chồng vợ, cũng chớ nên ham hố quá nhiều! Chuyện giường chiếu của người khác, há nên dễ dãi rêu rao? Kẻ khinh bạc chốn thanh lâu, thôi đừng phóng túng ba năm! Ngọc trắng không tỳ vết, do nhàn nhã, viết thành bài phú.Nhận định: Bài phú này do danh sĩ xứ Việt Trung[59] là thương nhân Bái Đình soạn.

Có một đêm, ông ta mộng thấy Văn Xương Đế Quân bảo: “Ngươi có tài soạn thơ phú, sao không soạn một bài phú giới sắc, hãy vì ta mà cảnh tỉnh người đời”.

Tỉnh giấc, ông ta liền viết ra bài này.

Lúc đặt bút viết, dường như có thần giúp sức, từng chữ đều khít khao đúng lý, từng câu đều khiến [người đọc] sáng mắt, kinh tâm.

Nguyện bậc văn nhân tài sĩ trong thiên hạ, hãy nên ngâm vịnh nhiều lượt, suy nghĩ kỹ càng!.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận