Thợ Làm Bánh Số 12 Phố Mộc Lan
Trans: Ying Ying
–
Chương 06: Andy
Trong phòng làm việc của các nhà thiết kế bầu không khí bận rộn đã trở lại, giám đốc Tư đang ngồi trước bàn làm việc giải quyết một đống công việc chất chồng trong suốt một tuần mình đi công tác, phần lớn là các báo cáo tiến độ công việc, những vấn đề khẩn cấp sẽ họp hội nghị qua video.
So với giám đốc Tư chăm chỉ làm việc thì Thiệu Thanh bên cạnh lại khá rảnh rỗi.
"Nghe lão Tần nói cậu đang dự định chuyển nhà? Muốn thuê căn hộ trong tay lão?" Lắc nhẹ ly rượu trên tay, Thiệu Thanh một mặt bát quái.
"Ừ." Tư Việt đơn giản trả lời một tiếng, không ngẩng đầu lên, ngón tay tiếp tục bận rộn trên bàn phím.
"Tại sao a, không phải khu nhà Lạc An mới sửa xong sao?"
"Andy nên đến nhà trẻ rồi, bác bảo mẫu cũng phải về nhà, sau này do tôi đưa đón, chuyển đến chỗ lão Tần rất gần nhà trẻ."
"Oh My God! Vậy là.....
sau này Andy sẽ do cậu chăm sóc? Ba mẹ cậu nói thế nào, họ không mang Andy đi cùng sao? Nếu thực sự không ổn cậu vẫn nên mời một bảo mẫu đi!" Thiệu Thanh đặt ly rượu xuống, cúi thấp người như muốn nhìn rõ nét mặt Tư Việt.
"Hai người già đã nghĩ thông suốt, bọn họ muốn đi du lịch, thời điểm khó khăn nhất Andy cũng đã vượt qua, nó sau này sẽ phát triển bình thường, nếu lại mời bảo mẫu chăm sóc....
đối với sự phát triển của đứa nhỏ cũng không tốt." Tư Việt bình tĩnh giải thích, đúng lúc gõ xong hàng chữ cuối cùng, liếc nhìn đồng hồ đeo tay, đã 17: 30.
"Tan ca thôi.
Đi đón Andy ra ngoài ăn một bữa." Thuận tay cầm lấy áo vest.
"Đi đi đi, nói với Andy Thiệu thúc thúc hôm nay sẽ đãi Andy một bàn tiệc lớn!" Thiệu Thanh để lại nửa ly rượu vang đỏ, đẩy vai Tư Việt một cái, hai người cùng bước ra cửa công ty.
Một chiếc Range Rover màu đen từ hầm xe tòa nhà Gia Phong chạy ra, đánh một vòng đẹp mắt rồi thuận lợi hòa vào dòng xe cộ trên đường.
......
Đan Huệ là khu vực tập trung người lớn tuổi sinh sống ở Hải thị, dưới căn biệt thự hai tầng trong tiểu khu Thư Dục lúc này.....
Một đứa nhỏ mặc quần yếm cao bồi màu lam nhạt, áo sơ mi ngắn tay màu trắng gạo mềm mại in hình ba tiểu chibi, đang ngồi ngay ngắn trên băng ghế dùng đôi tay nhỏ đầy thịt của mình cố gắng mang giày vào, ngồi xổm kế bên là một người phụ nữ lớn tuổi tay cầm quạt vàng trông rất có phong thái nữ văn sĩ, nhìn đứa nhỏ đô đô miệng cố gắng đi giày, nhịn không được nhẹ giọng nói: "Andy à, có lẽ phải mất một lúc nữa tiểu thúc thúc mới đến đây, cháu không cần vội mang giày, chúng ta trở lại ăn dâu tây được không?"
"Andy muốn ngồi ở đây chờ thúc thúc tới." Giọng nói trong trẻo êm ái từ cậu bé tóc nâu truyền đến, cậu đã một mình phấn đấu mang xong giày trái, bắt đầu tới giày phải.
Nữ văn sĩ kiên trì ngồi xổm bên cạnh Andy, nhìn đứa cháu nhỏ tự mình mang giày, thỉnh thoảng nhỏ giọng chỉ đạo một chút nhưng không giúp đỡ, bà tao nhã đứng lên chỉnh lại nếp áo đã hơi nhăn do vừa ngồi xổm.
"Grandma, Andy có thể kiểm tra lại vali cùng balo nhỏ được không ạ?" Cậu bé tóc nâu với gương mặt xinh xắn ngẩng đầu lên hỏi, trên gương mặt phấn nộn lộ ra vài vết hồng nhạt do vừa rồi đã quá tập trung đi giày, hai má cậu bé bầu bĩnh non mềm tựa như cánh hoa hồng.
"Đương nhiên là có thể rồi bé cưng, bà nội cùng con kiểm tra nhé!" Nữ văn sĩ vẫn nhịn không được ôm lấy Andy, hung hăng hôn lên khuôn mặt cậu bé hai cái.
Giúp đứa nhỏ để vali gấu nâu nằm ngang, chu đáo kéo mở dây khóa, bắt đầu nghe Andy nhỏ giọng lẩm bẩm.
"Chó bông nhỏ, khăn lông voi con bảo bảo cùng khăn lông voi lớn mụ mụ, cuộc phiêu lưu của thỏ Kiki, áo ngủ bảo bảo...." Mỗi một món đồ đứa nhỏ đều dùng ngón tay nhẹ nhàng chạm vào, bộ dạng rất nghiêm túc nhưng lại manh đến không chịu được.
"Bình nước hổ con....
A! Bình nước hổ con đâu mất rồi?"
Nữ văn sĩ đang khom lưng đứng bên cạnh, vừa vặn bắt gặp đôi mắt to tròn màu nâu nhạt của đứa nhỏ, bà vội vàng cầm balo gấu nâu bên cạnh qua, "Bà nội bỏ vào balo giúp con rồi!"
"Cảm ơn Grandma!" Đôi mắt to tròn màu nâu nhạt vui sướng cong cong như hai vầng trăng non.
Đồ vật đại khái đã được "kiểm kê" rõ ràng, đột nhiên ngoài cửa truyền đến tiếng xe ô tô, đứa nhỏ đang ngồi xổm bên vali nhanh chóng đứng lên, lạch bạch chạy ra cửa chính, vui vẻ kêu to: "Nhanh lên! Thúc thúc trở về rồi! Grandma nhanh mở cửa cho thúc thúc a!"
Cùng lúc đó, chuông cửa vang lên.
Tác giả có lời muốn nói: Ha ha ha ha! Andy của chúng ta đã ra sân, đứa nhỏ vui vẻ lên sân khấu!!!
–
1 chương này không có bao nhiêu word nhưng tác giả lại viết cực kỳ khó hiểu T.T Tui muốn điên luôn!!!
Vừa có thỏ lại có cháu trai moe moe ≧﹏≦
.