“Uy, thật quá đáng, chuyện này có buồn cười đến mức đó sao?” – Nhan Thứ tức giận.
“Chuyện này ngươi nói với Tu Trạch chưa?” – Khắc Khâm Luân hỏi, vẫn không nhịn được cười.
“Ta làm sao nói với hắn được.” – Nhan Thứ cả giận nói – “Nếu vạn nhất khiến hắn hoảng thì phải làm sao? Chuyện này một người lo lắng là đủ rồi. Cho hắn biết, hắn sẽ lo như ta, ta sao nhẫn tâm chứ.”
Khắc Khâm Luân nhìn y một cách kì quái: “Ngươi sợ hắn lo lắng đến vậy sao?”
Nhan Thứ thở dài một hơi: “Hắn còn chờ mong đứa nhỏ này hơn cả ta. Cho dù hắn không quan tâm bề ngoài của đứa con, ta cũng không thể không vì hắn mà suy nghĩ. Hắn là Ma quân của Ma giới, nếu sinh ra quái vật, ngươi nói xem hắn làm sao đối diện với thần dân?”
“Nhan Thứ, ngươi từng nói ngươi không hiểu tình.” – Thần sắc Khắc Khâm Luân cũng kinh ngạc – “Vậy bây giờ đã hiểu rồi sao?”
“A?”
“Ngươi vì hắn lo lắng như vậy, thậm chí phá bỏ lời thề sắt son nói sẽ không yêu nam nhân. Giờ không những gả cho một nam nhân, còn vì hắn sinh con. Lại vì sợ đứa nhỏ không bình thường mà lo lắng, sợ Tu Trạch sẽ vì đứa con mà không thể ngẩng đầu trước thần dân.” – Khắc Khâm Luân thở dài – “Là ngươi đã yêu hắn rồi.”
“Sao có thể chứ?” – Nhan Thứ khiếp sợ – “Ngươi chẳng phải đã từng nói, yêu là vô điều kiện, là không chút đố kị sao? Nhưng cái chính là, trong lòng ta vẫn có đố kị?”
“Khi đó ta nói vậy là vì ta lo ngươi vì muốn tu luyện mà làm chuyện tổn hại chính mình. Bởi vì ngươi tình cảm đạm mạc nên mới càng khát vọng được yêu, ngươi không có chút đề kháng nào với tình yêu của người khác. Tuy rằng ngươi vẫn đạm mạc như cũ, nhưng trong lòng ngươi hẳn là có tình.” – Khắc Khâm Luân thở dài – “Nếu đúng như lời ngươi nói ngươi không có tình, vậy thì tại sao lại vì chuyện hắn lo lắng mà sầu lo chứ?”
“Ý ngươi là… ta đã yêu hắn sao?” – Nhan Thứ vẫn mang vẻ khiếp sợ.
“Ngươi đối với ai cũng sẽ lo lắng như vậy sao? Chẳng lẽ nam nhân nào cũng có thể cùng ngươi hoan ái, thậm chí ngươi cũng sẽ vì hắn mà sinh con sao?” – Khắc Khâm Luân hỏi.
“Nói cái gì? Ta không đời nào để nam nhân khác làm xằng vậy đâu, cũng sẽ không vì nam nhân khác sinh con. Bởi vì đó là Tu Trạch, ta mới nguyện ý cùng hắn, vì hắn sinh con, bởi vì hắn muốn có con.” – Nhan Thứ tức giận nói – “Nói đi nói lại, ta vốn là không có thích nam nhân.”
“Đúng vậy, bởi vì đó là Tu Trạch, ngươi mới nguyện ý vì hắn làm tất cả đúng không?” – Khắc Khâm Luân trong mắt có ánh cười.
Nhan Thứ lấy tay che miệng, vừa hiểu mình nói cái gì bỗng kinh ngạc mở to hai mắt. Đúng vậy, y không thích nam nhân, lại chỉ có Tu Trạch là mặc kệ cho hắn làm gì thì làm. Thậm chí còn vì hắn mà làm ra chuyện nam nhân mang thai khó tin kia. Y chán ghét Tu Trạch hoan ái vô độ, cho nên mới bảo Tu Trạch đi tìm người khác. Nhưng thấy hắn ở cùng nữ nhân khác, y không hiểu sao lại thấy khó chịu. Y vốn cũng không phải là kẻ tự ti vì thân phận của mình, vậy mà lại vì sợ Tu Trạch biết sẽ ghét y. Chẳng lẽ… chẳng lẽ mình đã yêu hắn rồi sao? Chẳng lẽ… chẳng lẽ những suy tư của mình vốn là tình yêu sao?
Khắc Khâm Luân vỗ vỗ vai y: “Ta thật thấy khổ sở thay cho Tu Trạch.”
“Cái gì?” – Nhan Thứ ngơ ngác hỏi, trong đầu hỗn loạn.
“Bởi vì người hắn yêu lại ngốc như vậy.” – Khắc Khâm Luân cười nói – “Thực mệt mỏi, sao hắn có thể chịu đựng được lâu như vậy.”
“Ngươi nói vậy là có ý gì?” – Nhan Thứ ngây ngô hỏi lại.
“Hắn yêu ngươi như vậy, ngươi không đáp lại, trong lòng hắn nhất định là rất khó chịu.” – Khắc Khâm Luân vỗ vỗ đầu, trên mặt lộ rõ vẻ “thật không có cách với ngươi.” – “Yêu là phải từ hai phía mới cảm thấy hạnh phúc. Đơn phương yêu một người sẽ rất đau khổ. Ngốc ạ!”
“Đúng vậy không?” – Nhan Thứ lắp bắp hỏi – “Hắn… hắn ở cùng ta sẽ thấy đau khổ sao?”
“Vừa đau khổ vừa ngọt ngào, chán nản nhưng lại không buông tay được.” – Khắc Khâm Luân thở dài – “Chính bởi yêu quá sâu đậm, mới sợ hãi sẽ đánh mất ngươi, chắc là nén không nổi giận dữ đi. Nhan Thứ, ngươi thật sự đã đem quân vương Ma giới mà đùa giỡn trong lòng bàn tay rồi. Ngươi choán hết suy tư của hắn, nắm giữ buồn vui của hắn. Ngươi thật làm người khác vừa hâm mộ vừa ghen tị đó, được một người yêu đến như vậy, mà kẻ này lại là quân vương đứng đầu Ma giới.”
“Thực xin lỗi.” – Nghe Khắc Khâm Luân nói, Nhan Thứ thật sự cảm thấy mình thật sự rất sung sướng.
“Nói xin lỗi với ta làm gì. Hẳn là ngươi nên nói với Ma quân đại nhân đi mới đúng chứ.”
“Ơ?” – Nhan Thứ ngơ ngác gật đầu.
“Ai!” – Khắc Khâm Luân xoa xoa đầu Nhan Thứ. Cuối cùng hắn hiểu được vì sao Tu Trạch lại thích y đến vậy. Nhan Thứ thật là đơn thuần như tờ giấy trắng, thừa nhận sai lầm cũng đáng yêu như vậy.
“Không cần xoa đầu ta.” – Nhan Thứ nén giận nói – “Rất đau đó.”
“Không xoa, vậy ngươi sẽ hiểu sao?” – Khắc Khâm Luân mắng.
“Ta sẽ giải thích với Tu Trạch” – Nhan Thứ trả lời.
Nếu đã hiểu rõ tình cảm của mình, y cũng muốn nóng lòng giải thích với Tu Trạch. Nghĩ đến Tu Trạch vẫn âm thầm đau khổ, y liền cảm thấy vô cùng có lỗi với Tu Trạch. Đều do mình quá trì độn, không hiểu được tình cảm mình dành cho Tu Trạch. Y nhất định sẽ bồi thường hắn thật tốt. Nhưng mà chuyện y lo lắng vẫn không có cách giải quyết. Vậy nên y nhắc lại vấn đề của bản thân. Kết quả Khắc Khâm Luân lại bật cười.
“Cười nữa ta sẽ tức giận đó.” – Nhan Thứ thật sự không rõ chuyện này có gì đáng cười. Đây thực sự là vấn đề nghiêm trọng đó.
“Thật là thua cái sự khờ dại của ngươi luôn.” – Khắc Khâm Luân không nhịn nổi mà thở dài – “Thật không biết trong đầu ngươi đang nghĩ chuyện gì nữa. Cái chuyện này mà cũng có thể khiến ngươi nghĩ lâu như vậy, còn lo lắng như muốn chết nữa chứ.”
“Đúng là, đúng là ta thật sự rất lo lắng.” – Nhan Thứ cúi đầu, cắn môi dưới, nhìn như sắp khóc.
“Nếu ngươi lo lắng như vậy cứ nói với Tu Trạch đi. Hắn nhất định sẽ khiến cho ngươi hết lo ngay thôi.” – Khắc Khâm Luân nhịn cười. Nhan Thứ thật là chân thật khả ái khó bì. Nhất thời hắn thấy Tu Trạch bỗng dưng nhặt được bảo vật, bọn họ thật sự là xứng đôi. – “Nếu ngươi thật sự yêu hắn như ngươi nói, vậy không cần giấu giếm điều gì. Ta tin hắn nhất định có thể giải quyết lo lắng của ngươi.”
“Thật không?”
“Đương nhiên thật. Trừ khi ngươi vẫn là không thương hắn.”
“Ta yêu hắn chứ.” – Nhan Thứ ủy khuất nói – “Trước đây không hiểu, giờ ta đã hiểu rõ rồi.”
“Xem ra lần này ta đi một chuyến thật là không uổng mạng.” – Khắc Khâm Luân hài lòng nói.
Nhan Thứ ngơ ngác – “Ngươi có ý gì?”
“Ngươi nghĩ sao Ma quân lại cho ta tới gặp ngươi?”