“Ngươi cho rằng tại sao Ma quân lại đồng ý cho ta gặp ngươi?” – Khắc Khâm Luân lắc đầu.
“Không phải tại ta yêu cầu sao?”
“Hắn ước gì vĩnh viễn cũng không cho ngươi gặp lại ta.” – Khắc Khâm Luân hừ khẽ – “Hắn vẫn nghĩ đến chuyện ngoài hắn ra, ta là nam nhân duy nhất nhìn thấy thân thể ngươi.”
“Cái… cái gì?” – Nhan Thứ cứng đơ, mặt đỏ lên.
“Là do hắn ghen tị.” – Khắc Khâm Luân đắc ý nói – “Dáng vẻ ngươi đáng yêu như vậy, chỉ cần là nam nhân nhìn thấy ngươi sẽ không thể không động tình. Nhưng những nam nhân khác chỉ có thể nhìn ngươi, chỉ có ta là ngoại lệ. Chỉ có ta là đã chạm vào ngươi, từng thấy thân thể ngươi. Hắn không băm viên ta ra đã dùng hết lực nhẫn nại rồi. Theo ta thấy, hắn chắc là hận không thể móc hết mắt của những nam nhân nhìn ngươi ra ấy chứ.”
“Ngươi… ngươi nói cái gì?” – Mặt Nhan Thứ càng đỏ hơn.
Tu Trạch thật sự yêu mình như vậy sao? Trong lòng y dâng lên niềm vui sướng, khuôn mặt không giấu nổi nụ cười ngọt ngào.
“Được rồi, đừng làm vẻ mặt cười trộm như vậy, vui đến vậy thì cười đi, giả bộ ngoan hiền cho ai xem?” – Khắc Khâm Luân lộ vẻ chế giễu – “Nhìn ngươi muốn cười híp mắt lại rồi kìa.”
Nhan Thứ xấu hổ không nói nên lời, tức giận trừng mắt về phía Khắc Khâm Luân.
“Hắn sở dĩ muốn để ta gặp ngươi, điều kiện duy nhất là thức tỉnh tình cảm của ngươi.” – Khắc Khâm Luân nói rõ ra, chứ cứ gặp cái bộ dạng hí hửng không ngớt kia, chính mình sẽ càng ghen tị. Vì sao Nhan Thứ có thể có được một nam nhân yêu y sâu đậm như vậy, còn mình lại bị áp bức đến không thở nổi. Nghĩ đến nam nhân đáng ghét kia, hắn liền ghê tởm muốn nôn.
“Ừ, thực sự cảm ơn ngươi.”
“Phải quý trọng hạnh phúc của mình đó.” – Khắc Khâm Luân thở dài, vuốt tóc Nhan Thứ. Thật sự là đơn thuần đến mức làm người ta vừa ngưỡng mộ vừa yêu thương – “Ta lần này theo các đệ tử khác của gia tộc đến biên giới, tác chiến với lũ quỷ của địa phủ, có lẽ cả đời sẽ không quay về nữa, ngươi phải bảo trọng.”
“Khâm Luân, chuyện đó rất nguy hiểm. Ngươi không cần đi. Để ta nói với Tu Trạch hạ lệnh cho ngươi không cần đi.” – Nhan Thứ thấy ngữ điệu “một đi không về” của Khắc Khâm Luân, không khỏi lo lắng.
Khắc Khâm Luân lại có vẻ thờ ơ: “Lần này ta chủ động xin đi giết giặc, ngăn cản bọn ác quỷ ở biên giới, không cho chúng tiến vào Ma giới. Đó là sứ mạng vinh quang nhất của gia tộc chúng ta.” – Có lẽ chỉ có chết trận nơi biên ải là cách duy nhất để thoát khỏi nam nhân kia.
“Khâm Luân…” – Nhan Thứ nhìn thấy vẻ mặt thờ ơ của Khắc Khâm Luân cũng buồn bã đứng lên.
“Được rồi, ngươi đừng nhiều lời nữa. Nói gì thì nói, được gặp Nhan Thứ cũng là một niềm hạnh phúc.” – Khắc Khâm Luân lấy lại tinh thần, sờ mặt Nhan Thứ một cách hạ lưu – “Ngàn vạn lần không được phép quên ta đâu đó. Nên nhớ ta là người thứ hai cùng ngươi có quan hệ thân mật đó.”
“Không nói vậy không được sao?” – Nhan Thứ vẻ mặt chịu hết nổi nói.
“Được rồi, không đùa nữa thì thôi.” – Khắc Khâm Luân tiếc hận nói – “Nói không chừng ta đã yêu ngươi, nên lưu luyến không muốn rời đi.”
“Khắc Khâm Luân, ngươi đang nói cái gì đó…” – Nhan Thứ hờn dỗi, khuôn mặt phụng phịu.
“Ta đi đây, ngươi bảo trọng.” – Khắc Khâm Luân đứng lên, xoay người rời đi – “Đợi lâu thế chắc Tu Trạch lo lắng phát điên mất, ta cũng không muốn chọc một nam nhân ghen tuông đâu.”
Nhan Thứ cũng đứng lên, đi đến cạnh cửa. Không biết vì sao y thật sự có cảm giác mình sẽ không còn được gặp Khắc Khâm Luân nữa.
“Khâm Luân…”
Khắc Khâm Luân quay đầu nhìn y, tỏ vẻ không sao đâu rồi vẫy vẫy tay, quay đầu rời đi.
Không biết tại sao, trong mắt Nhan Thứ trào lên giọt lệ đau xót. Có lẽ vì trong lời nói của Khắc Khâm Luân tràn ngập tuyệt vọng.
“Tu Trạch…”
Tu Trạch mang vẻ mặt ghen tuông, gấp gáp chạy vào. Vừa lộ diện đã bị một người lao bổ vào, khóc oa oa, ghen tuông lập tức biến thành kinh ngạc cùng đau xót.
“Xảy ra chuyện gì?”
“Tu Trạch, vừa rồi ta thấy Khắc Khâm Luân, đột nhiên cảm thấy thật đau khổ…”
Tu Trạch cứng đờ, hai tay ôm vội lấy bả vai Nhan Thứ, để cho y tựa vào lòng, không cho y thấy vẻ mặt vừa ghen tị vừa bi thương của mình. Chẳng lẽ Nhan Thứ thích cái tên Khắc Khâm Luân kia như vậy sao?
“Nhan, ngươi thật sự thích hắn đến vậy sao?”
“Hắn là bằng hữu của ta.” – Nhan Thứ khổ sở nói – “Hắn là bằng hữu duy nhất của ta ở Ma giới.”
Bằng hữu duy nhất? Vậy ta ở trong lòng ngươi đến tột cùng là cái gì? Tu Trạch chua xót nghĩ, chẳng lẽ là bằng hữu cũng không được sao?
“Tu Trạch, thật xin lỗi.” – Nhan Thứ đột nhiên xin lỗi.
“Cái gì? Vì sao đột nhiên lại nói xin lỗi ta?”
Tu Trạch có chút hốt hoảng, Nhan Thứ định nói gì với mình vậy? Chẳng lẽ vừa rồi Khắc Khâm Luân đã nói gì đó sao? Chẳng lẽ Nhan Thứ vẫn còn yêu Khắc Khâm Luân?
“Ngươi muốn nói gì? Nói cho ngươi biết, đừng nghĩ đến chuyện rời khỏi ta, vĩnh viễn đừng nghĩ tới. Ngươi là của ta, ai cũng không thể cướp ngươi khỏi tay ta đâu.” – Ngữ khí của Tu Trạch trở nên kích động, thần sắc bối rối.
Hắn thật hối hận đã để cho Khắc Khâm Luân đến gặp Nhan Thứ. Sao trong Ma cung nhiều người như vậy, Nhan Thứ lại chỉ muốn gặp tên Khắc Khâm Luân kia? Hắn vĩnh viễn không quên cái ngày hắn ở trong tẩm cung của Khắc Khâm Luân chính mắt nhìn thấy Khắc Khâm Luân ngọt ngào ôm ấp Nhan Thứ, nói bọn họ là tình nhân. Mà Nhan Thứ lúc đó cũng không hề phản bác.
“Tu Trạch…” – Nhan Thứ sửng sốt.
Thì ra… thì ra Tu Trạch từ trước đến nay vẫn luôn bất an như vậy. Khó trách mỗi lần mình nói muốn ra đi thì thần sắc của hắn lại biến thành đáng sợ đến thế.
“Nhan, đừng nói ngươi sẽ bỏ ta.” – Tu Trạch gắt gao ôm chặt lấy y, đầu tựa vào bờ vai y, thống khổ nói – “Không được rời khỏi ta, bằng không ta sẽ không chịu nổi, ta cũng không biết lúc đó mình sẽ làm ra chuyện gì nữa. Nhan, ta thật sự không muốn tổn thương ngươi, cho nên… cho nên xin ngươi đừng nói ngươi sẽ rời bỏ ta.”
“Tu Trạch…” – Nhan Thứ thở dài, ôm chặt lấy thắt lưng hắn, vỗ vỗ bờ vai rộng của hắn trấn an, nhẹ nhàng nói – “Ta yêu ngươi.”
“Ta tuyệt đối sẽ không để ngươi rời khỏi ta, ta quyết không đồng ý…” – Tu Trạch đang nói bỗng ngây người – “Ngươi… ngươi nói cái gì?”
“Ta yêu ngươi.” – Nhan Thứ ngẩng đầu, nhìn thẳng ánh mắt của Tu Trạch.
“Cái… gì?” – Tu Trạch vẫn ngơ ngác – “Ngươi nói gì…?”
“Ta nói ta yêu ngươi.”
“A…”
“Ta chẳng nói gì hết…” – Nhan Thứ thấy bộ dạng không-tin-nổi của hắn liền giận dỗi.
“Không đúng. Ngươi rõ ràng nói ngươi yêu ta.” – Tu Trạch phục hồi tinh thần, bá đạo hôn lấy y.
“Ngươi nghe lầm đấy.” – Nhan Thứ bị hôn đến thở không nổi.
“Không, không. Ta không nghe lầm.” – Tu Trạch lay lay vai Nhan Thứ, vẻ mặt hốt hoảng – “Nhan, ngươi nói ngươi yêu ta, vừa rồi ngươi mới nói, phải vậy không? Hãy nói là ta không nghe lầm đi.”
Nhan Thứ nhìn khuôn mặt vừa hốt hoảng vừa lo sợ bị tổn thương của Tu Trạch, lại thấy không đành lòng. Chính mình sao lại cứ khiến nam nhân yêu mình phải chịu khổ sở. Y thở dài, chủ động dựa sát người Tu Trạch, nhẹ nhàng hôn lên môi hắn, thở dài nói: “Ta yêu ngươi”, rồi lại hôn nhẹ một chút nữa: “Thật xin lỗi.”
Tu Trạch kích động ôm ghì lấy y: “Đừng nói xin lỗi.” – Hôn liên tiếp lên mắt, lên tóc, lên khóe môi y – “Tất cả đều đáng giá.”
Tu Trạch nhẹ nhàng tách hai người ra, tha thiết ngắm nhìn khuôn mặt yêu kiều của Nhan Thứ. Nhan Thứ thẹn thùng cúi đầu.