Editor: Huyndyy
Trong một góc khuất của một con hẻm cũ kỹ, có một nhà hàng hoạt động mà thậm chí không có biển hiệu.
Dấu hiệu nhận biết duy nhất về nơi này là một tấm sticker "Canh giải rượu" được dán trên cánh cửa trượt bằng sắt kêu cót két, nhưng nơi này vẫn đông đúc.
Bên trong cũng bận rộn như bên ngoài, với hàng dài người đang xếp hàng.
Nhưng trong thực đơn chỉ có mỗi món canh giải rượu mười lăm ngàn won và đồ uống có cồn.
Gần tấm thực đơn trên tường, có một số áp phích phai màu và chữ ký được dán bừa bãi.
Nhưng đó không phải chữ ký của người nổi tiếng, mà là;
[Quán canh giải rượu – Thợ săn Bae Won-woo]
[Quán ăn tuyệt vời! – Hunter Yang Hye-jin]
Đó là chữ ký của các thợ săn.
Trong đám đông, một chàng trai trẻ tóc đen khéo léo di chuyển qua.
Mặc áo hoodie xám và tạp dề đen có logo của một thương hiệu soju, cậu nhanh nhẹn di chuyển qua cửa tiệm chật hẹp, thậm chí còn cầm một khay đầy bát đá nóng hổi trên cả hai tay.
“Canh giải rượu đã xong rồi đây ạ.”
“Ồ, cảm ơn cậu.”
“Ông chủ, cho thêm hai bát canh nữa!”
"Được rồi."
“À, cho thêm hai bát cơm nữa nhé.”
“Vâng, tôi sẽ mang lên ngay.”
Chàng trai ghi nhớ cái bàn bằng mắt rồi nhanh chóng đi về phía bếp.
Đúng lúc đó, một người đàn ông đầu trọc lớn tiếng gọi từ phía sau.
“Cậu gì ơi, bàn chúng tôi thêm rượu soju luôn nha?”
“Không được ạ, anh đã uống hai chai soju rồi.”
“Cậu đang nói gì vậy? Mới có 1 chai mà?”
“Ban nãy tôi có thấy anh mang chai rượu rỗng bỏ vào trong kho hệ thống rồi.
Không được đâu ạ.”
Chàng trai trẻ chỉ vào góc bên cạnh thực đơn bằng ngón trỏ.
Ghi chú vội vã viết nguệch ngoạc trên tờ giấy A4 bằng bút dạ đen cho thấy sự kiên định của người viết.
[Giới hạn mỗi bàn hai chai rượu soju.]
[※ Phòng tránh việc quá chén và gây gổ đánh nhau.
]
Chàng trai trẻ thu thập những chiếc đĩa và bát đá trống từ bàn bên cạnh và đi vào bếp.
Khi người đàn ông đầu trọc lúng túng rút chai soju rỗng từ trong kho đồ của mình ra, người đàn ông đối diện mắng anh ta, nói rằng anh ta đã biết điều này sẽ xảy ra.
“Thấy chưa, em đã bảo rồi, ở đây không được phép.
Cậu nhân viên bán thời gian kia rất nghiêm khắc về lượng rượu chúng ta uống.
Luôn luôn là hai chai.”
"Anh ta sắc sảo như diều hâu vậy.
Anh đây bỏ chai rượu vào nhanh hơn cả khi bắt quái vật rồi đấy.
Cậu ta không phải là thợ săn sao?"
Chính xác
Những người đàn ông đối diện lắc đầu.
“Cơ mà em cũng đã hỏi đội trưởng rồi, đội trưởng bảo cậu ta là người bình thường ý.”
“Gì cơ, cậu ta là thợ săn giấu nghề*? Hay là kiểu giấu không đăng ký chẳng hạn?”
*NOTE: thợ săn che giấu sức mạnh thực sự.
“Thôi nào, anh biết hình phạt dành cho thợ săn không đăng ký nghiêm khắc thế nào mà.
Và nếu cậu ta là thợ săn giấu nghề thì cậu ta phải đi đánh ngục tối, chứ không phải làm việc bán thời gian ở một quán canh giải rượu thế này.”
Lưng chàng trai trẻ giật giật trong giây lát, nhưng người đàn ông đầu trọc dường như không để ý.
Thay vào đó, anh ta gật đầu đồng ý.
“Cũng đúng, mấy đứa giấu nghề là đứa nào đứa nấy trông gian manh lắm cơ.”
“Đội trưởng bảo cậu ta mà thức tỉnh một cái là đem hốt về team mình liền.
Nếu cậu ta mạnh như vậy trước khi thức tỉnh, cậu ta ít nhất cũng phải là cấp B ấy chứ.”
Với tiếng thì thầm của những người thợ săn phía sau, chàng trai trẻ bước vào bếp đổ nước vào chậu rửa chén và cười khúc khích.
'Thế mà lại dám đem tiền bối lâu năm ra bàn tới bàn lui xem có nên chiêu mộ về đội của mình không cơ à...Tôi thức tỉnh trước mấy người đó nha.'
Chàng trai trẻ tên Cha Eui-jae có một tầm nhìn đặc biệt có thể phát hiện ra những chai rượu soju rỗng được giấu đi, và sức mạnh siêu phàm để mang theo nhiều bát đá sôi cùng một lúc.
Mặc dù là một thợ săn giấu nghề, nhưng có một lý do khiến cậu chọn định cư tại nhà hàng cũ kỹ và tồi tàn này thay vì chọn cách dễ dàng là trốn thoát ở các hầm ngục.
***
Vài tháng trước, Cha Eui-jae tỉnh dậy trong một bãi rác.
Cậu đã bất tỉnh bao lâu rồi? Cậu chớp mắt một lúc lâu trước khi các giác quan méo mó của cậu dần dần trở lại bình thường.
“Đây là đâu…Mình rõ ràng…”
Ngay khi mùi hôi thối khó chịu ập đến, mật trào ra từ dạ dày.
Mặc dù không ăn gì, cơ thể kiệt sức của cậu vẫn nhấp nhô không kiểm soát.
Thế giới quay cuồng, và cậu không còn sức để cử động dù chỉ một ngón tay.
Quái vật liên tục tràn ra từ đống đổ nát trắng xóa.
Đúng vậy, cậu nhớ mình đã chiến đấu với con basilisk ở cuối trận, và đâm vào đầu nó.
Và rồi...
Khi cuối cùng mở mắt ra, cậu nhìn thấy một lỗ đen khổng lồ ở giữa bầu trời đêm xanh thẳm.
Nó xuất hiện như thể báo hiệu ngày tận thế, nhưng giờ đây, nó đã trở thành một cảnh tượng quen thuộc đến mức người ta không thể tưởng tượng được bầu trời nếu không có nó.
Thường được gọi là Hố Đen.
Hố Đen không thể nhìn thấy trong các khe nứt.
Điều đó có nghĩa là cậu đã trở về thực tại.
Khi ý thức của cậu trở nên rõ ràng hơn và cậu đã dần nắm bắt được tình hình, điều tiếp theo xuất hiện là nhu cầu sinh lý.
“Mình đói…”
Cậu phải ăn một cái gì đó.
Cha Eui-jae dùng đống rác chất đống xung quanh để chống đỡ bản thân.
Tựa vào bức tường bẩn thỉu, cậu hít thở một lúc.
Sau đó, cậu đẩy cơ thể yếu ớt của mình về phía trước, dùng bức tường để giữ thăng bằng như một loài động vật không xương sống.
Khi cậu cố gắng bước đi, mùi thịt thoang thoảng từ đâu đó.
Bản năng khiến cậu mở to mắt và quét xung quanh.
Ở cuối con hẻm, cậu nhìn thấy một ánh sáng le lói.
Cậu tiếp tục lê mình về phía đó.
Cậu đến một nơi tồi tàn không có biển hiệu.
Qua lớp kính của cánh cửa trượt bằng sắt, một bà lão đang ngồi một mình.
Nghe thấy tiếng động, bà lão đang bóc tỏi quay lưng về phía cửa từ từ quay đầu lại.
Cha Eui-jae dựa mặt vào kính và lẩm bẩm.
“Đây có phải…chỗ bán đồ ăn không…”
Tất nhiên, trông cậu ta như một đống đổ nát, với một cơ thể hốc hác và gầy gò, gần như không thể đứng vững trên đôi chân run rẩy, vì vậy âm thanh nghe giống như, "Isht...!phải...!bán đồ ăn không…" Nhưng cậu ta không có thời gian để tự nhận thức bản thân.
Mặc dù trông giống như một người vô gia cư vừa thoát khỏi một kẻ giết người tâm thần, bà lão mở cửa cho cậu thay vì hét lên.
“Cậu đứng đó làm gì? Mau vào đi.”
Không khí ấm áp và mùi nước dùng thịt bao trùm lấy cậu khi cậu bước vào.
Cha Eui-jae nhìn xuống bà lão mở cửa với vẻ mặt vô hồn.
“Chuyện gì đã xảy ra với cậu vậy? Câu ngã xuống đất à? Cậu trở về từ hầm ngục hay gì đó à?”
“Ờ…”
Bà lão tặc lưỡi, ra hiệu cho anh ngồi bất cứ đâu rồi biến mất vào bếp.
Cha Eui-jae ngượng ngùng ngồi vào chiếc bàn ở góc xa nhất.
Một lúc sau, một bát nước dùng xương trắng và một bát cơm được đặt trước mặt cậu.
“Ăn đi.
Canh giải rượu phải một lúc nữa.”
“…”
“Nếu cậu không ăn thì vứt đi.”
Cha Eui-jae nhìn bát cơm với vẻ bối rối, cuối cùng cũng cúi đầu nhìn lại bà lão.
Không đợi cậu trả lời, bà quay lưng lại và tiếp tục bóc tỏi.
Đối mặt với thức ăn, cơn đói của cậu tăng vọt vượt xa so với trước đó.
Như thể bị ma ám, cậu nuốt trọn bát.
Khi nước dùng xương trắng chảy vào dạ dày trống rỗng của cậu, cái lạnh và cơn đói khiến cậu run rẩy bắt đầu lắng xuống.
Cha Eui-jae nghĩ rằng có lẽ ánh sáng cậu nhìn thấy trong con hẻm là lòng tốt của bà lão, và cậu múc cơm vào nước dùng.
Sau khi tạm thời thỏa mãn cơn đói, Cha Eui-jae bắt đầu chú ý đến nội thất của nhà hàng.
Có một chiếc TV CRT cũ trên kệ, những tấm áp phích soju đã phai màu, một chiếc quạt treo tường cũ kỹ và một cuốn lịch treo tường lớn từ một hiệp hội nào đó.
Đây là một quám ăn mang dấu ấn của thời gian.
Đã bao lâu rồi kể từ khi mình bước vào khe nứt? Cha Eui-jae chăm chú nhìn vào tờ lịch.
'20… là năm nào vậy?'
Cậu chớp mắt không tin nổi.
Năm trên lịch treo tường cho thấy tám năm đã trôi qua.
Cậu dụi mắt nghĩ rằng mình nhìn nhầm, nhưng những con số in trên giấy vẫn không thay đổi.
Cha Eui-jae nín thở.
Cảm giác thực tế mà cậu vừa mới lấy lại được lại đang tuột mất.
Cậu cố gắng làm dịu tâm trí đang quay cuồng của mình bằng cách nhấp thêm một ngụm nước dùng.
Ngay lúc đó, chiếc TV trên kệ bắt đầu phát một đoạn tường thuật bình tĩnh.
—…Ngày này tám năm trước, một khe nứt cấp 5 đã xuất hiện ở Biển Tây.
…Tám năm? Cha Eui-jae nhấp thêm một ngụm nước dùng.
—Khi khe nứt đột nhiên nâng cấp lên Cấp 1, chính phủ đã điều động Thợ săn J cấp S, cùng với 14 thợ săn cấp A và 30 thợ săn cấp B.
Khe nứt biến mất sau một tuần.
Thật không may, những thợ săn được cử đi đã không trở về.
Những khuôn mặt quen thuộc hiện lên trên màn hình.
Đây là những người mà đã cậu tuyệt vọng tìm kiếm giữa đống xác chết.
Cha Eui-jae cảm thấy đau nhói trong lòng nhưng vẫn lờ đi, vẫn giữ vẻ mặt bình tĩnh khi tiếp tục xem TV.
Sau khi hình ảnh của thợ săn hạng B và hạng A trôi qua, hình ảnh cuối cùng cho thấy Thợ săn hạng S J đeo mặt nạ đen che kín toàn bộ khuôn mặt.
—Cục Quản lý Thức tỉnh đã xác nhận cái chết của tất cả thợ săn tiến vào khe nứt ba tháng sau khi nó đóng lại.
Nói xong, màn hình thay đổi.
Cha Eui-jae cầm chiếc thìa rỗng đưa vào miệng.
'Tất cả đều chết rồi sao?'
Ngay cả Hunter J hạng S?
Cậu tiếp tục di chuyển bàn tay trong không khí, không nhận ra rằng mình vẫn đang múc một chiếc thìa rỗng.
Màn hình hiện lên hình ảnh một người đàn ông trung niên đang đưa ra lời kết.
[Song Jo-heon | Thợ săn cấp S | Hội trưởng Hội Samra]
—Nếu không có J, đất nước chúng ta sẽ không có tương lai.
Tám năm trước, chúng ta đã mất đi một người anh hùng ở Incheon.
J và 44 thợ săn đã dũng cảm tiến vào khe nứt.
Họ đã cho chúng ta một tương lai.
Chúng ta có nhiệm vụ phải hướng về phía trước và tiến bước.
Một người đàn ông với vẻ mặt buồn bã nói một cách nghiêm túc khi nhìn vào màn hình.
—Đây là phần kết của bộ phim tài liệu kỷ niệm 8 năm ngày xảy ra Khe nứt cấp 1 ở vùng Biển Tây, 'To J'.
Một dòng chú thích xuất hiện ở cuối màn hình: [Chương trình này được sản xuất với sự hỗ trợ của Pado Guild và Cục Quản lý Thức tỉnh], sau đó màn hình bị tắt.
Cha Eui-jae phát lại những gì cậu nghe được nhiều lần để đảm bảo rằng cậu đã nghe đúng.
—Đã xác nhận rằng tất cả thợ săn tiến vào khe nứt đều thiệt mạng.
—Tám năm trước, chúng ta đã mất đi một người anh hùng ở Incheon.
—Phim tài liệu kỷ niệm 8 năm, 'To J'.
Đây có phải là mơ không? Nếu mình nhắm mắt lại và mở mắt ra lần nữa, mình có tỉnh lại không? Tuy nhiên, cậu rõ ràng rằng đây là hiện thực.
Cái hố đen mà cậu nhìn thấy trước đó, cái bụng no căng như chiếc bát rỗng được lấp đầy, và cái thìa cậu vô tình đánh rơi kêu leng keng, tất cả đều chứng minh cho điều đó.
Cha Eui-jae không giấu được sự kinh ngạc và ôm đầu.
Tất cả thợ săn được cử đến khe nứt Biển Tây đều chết hết sao? Theo như cậu biết, điều đó hoàn toàn không đúng.
Không, không thể là sự thật.
Bởi vì Thợ săn J, Cha Eui-jae, là người sống sót duy nhất và đang ngồi đây ăn canh!