Thợ Săn Tại Dị Giới

“Không phải chứ? Làm sao lại là câu thoại này?” Nghe được tiếng nói chói tai này vang lên, Trần Vũ suýt chút nữa là hét to.

Trần Vũ trực tiếp nhảy ra khỏi xe ngựa, mà hai chị em Hương nhi, Bạch Ngạn cũng ra theo. Tiểu Phương đương nhiên là không chịu yếu thế, nhanh chóng bám sát phía sau ba người. Mạc Tiểu Tà cũng đã từ trên xe ngựa nhảy xuống, giữ chặt lấy thanh kiếm rỉ sét ở trên tay. Bạch Tiểu Thuần thì có chút sợ hãi, một tay cầm lấy tấm thuẫn che ở trước mặt, một tay cầm kiếm hơi run run.

“Người tới là ai?” Trần Minh không một chút sợ hãi, đứng trên lưng Đại Thỏ Ngọc, tay phải xách lên một cây rìu chỉ thẳng về phía trước, quát.

“Ải ải, lão tử tên là Lý Quỳ, một trong những thủ lĩnh của Phượng Hoàng lĩnh này! Các ngươi là phương buôn nơi nào, mau mau giao nộp lộ phí, chúng ta sẽ cho các ngươi an toàn thông qua!” Người tới là một gã đàn ông thô lỗ, to cao, da mặt thì ngâm đen như nhọ nồi, hai tay xách theo hai cây rìu lớn.

Nhìn thấy người tới cũng dùng rìu giống mình, Trần Minh khẽ nhíu mày, nói: “Bọn ta là người của Trần Gia thôn, có việc đi ngang qua nơi này, để đến Phượng Hoàng trấn! Kính mong người anh em cho chúng ta được thông qua!”

Người tên là Lý Quỳ kia, hơi liếc mắt nhìn mấy người trước mặt, rồi lắc đầu nói: “Không được! Nơi này lâu lắm rồi mới có người đi qua, ta không thể để cho các ngươi đi qua mà không nộp lộ phí như vậy được!”

“Vậy các ngươi cần bao nhiêu?” Trần Vũ cũng không muốn gây thêm chuyện rắc rối, nên mới đi tới chen ngang vào.

“Người là người nào?” Lý Quỳ nhìn thấy Trần Vũ bước tới, liền lớn tiếng quát.

“Đinh! Nhiệm vụ dẹp loạn sơn tặc được kích hoạt!”

Nhưng đúng vào lúc này, âm thanh của hệ thống lại đột nhiên vang lên, làm cho Trần Vũ trở nên sững sờ.

“Tiểu Nguyệt! Chuyện này là như thế nào?” Trần Vũ không khỏi có chút bất mãn gọi Tiểu Nguyệt ra.

Lúc này Tiểu Nguyệt phiêu phù ở trên Kim Sách, nhìn Trần Vũ, cười nói: “Thưa chủ nhân, vì đây không phải là nhiệm vụ bắt buộc, nên hệ thống sẽ căn cứ vào thái độ của chủ nhân mà tiến hành kích hoạt! Sau khi hoàn thành nhiệm vụ sẽ có phần thưởng, nếu như nhiệm vụ thất bại cũng không có hình phạt! Xin hỏi chủ nhân có muốn tiến hành nhiệm vụ hay không?”

“Nhiệm vụ này có yêu cầu gì khác hay không?” Nhớ lại kinh nghiệm lần trước, Trần Vũ cũng không dám tùy tiện nhận mấy nhiệm vụ như thế này. Hiện tại bên cạnh hắn không có trợ thủ nào đắc lực, mà thực lực của hắn thì đúng là chẳng đáng một xu. Nhưng dù sao, hắn bây giờ cũng không còn là một gã gà mờ mới đặt chân đến nơi này, nên hắn đã cẩn thận hơn rất nhiều.

Tiểu Nguyệt nghe Trần Vũ hỏi như thế, trên mặt liền nở một nụ cười vô cùng xán lạn, nói: “Thưa chủ nhân, nhiệm vụ này là nhiệm vụ cấp A, được tiến hành theo từng giai đoạn. Chỉ cần chủ nhân hoàn thành được một giai đoạn bất kỳ đều có thể nhận được phần thưởng của nhiệm vụ!”

Nói đến đây, vẻ mặt của nàng lại có chút tinh quái, tiếp tục nói: “Chủ nhân, phần thưởng nhiệm vụ lần này rất là phong phú nha! Ngoài phần thưởng kinh nghiệm đủ để chủ nhân đột phá lên đến Trung Cấp, chủ nhân còn nhận được các gói quà tặng khác nhau. Những gói quà tặng này đều có thể trực tiếp sử dụng, cũng có thể đổi thành điểm thương thành. Chậc chậc, hiện tại trong thương thành đang có một đợt giảm giá mạnh, chủ nhân nhất định phải nhanh tay mà vào đổi đồ nha!”

Nghe nhắc đến thương thành, hai mắt Trần Vũ liền sáng lên, nhưng rất nhanh lại trở nên ảm đạm xuống. Sau khi rời khỏi Trần Gia thôn một ngày, hệ thống đã hoàn thành quá trình nâng cấp. Ngoài một số tính năng mới như hệ thống nghề nghiệp, hệ thống sủng vật… thì tính năng quan trọng nhất của lần nâng cấp này chính là hệ thống thương thành. Ở bên trong thương thành bán rất nhiều vật phẩm mà Trần Vũ vô cùng mơ ước, như là Phù Đổng Thiên Vương Chiến Giáp, Nỏ Thần, Thuận Thiên Kiếm, Phi Long Thần Đao, Rìu Thần… Tất cả đều là Thần Khí, nhìn chỉ số biểu hiện ở trên những vật phầm này cũng đủ để làm cho Trần Vũ thèm đến nhỏ dãi, nhưng mà giá trị thấp nhất của một món Thần Khí như vậy trị giá ít nhất cũng là mấy chục triệu điểm thương thành.

Mấy chục triệu điểm thương thành? Đừng nói là hiện tại, mà cho dù sau này Trần Vũ cũng không biết cần phải hao tốn bao nhiêu thời gian, trả giá bao nhiêu công sức mới có thể đạt được. Vì theo như trong tính toán của hệ thống, viên Trung Phẩm thú hạch của Dã Trư Vương ở trên tay của Trần Vũ chỉ có thể đổi được một trăm điểm thương thành, tương đương với việc hắn phải giết chết ít nhất là mấy trăm ngàn con Dã Trư Vương như vậy mới có thể đổi được một món Thần Khí.

Nhìn tên thiếu niên trước mặt không thèm để ý đến câu hỏi của mình, Lý Quỳ liền tức giận quát lớn: “Tiểu tử, ngươi là người nào? Tại sao không chịu trả lời câu hỏi của ta?”

Tiếng rống lớn của Lý Quỳ làm cho Trần Vũ giật mình nhìn lại, hắn hơi sừng sờ nhìn người này một chút, rồi nói: “Ngươi rống cái gì a? Ta hỏi là ngươi cần bao nhiêu tiền? Chỉ cần nói ra một con số thì ta sẽ giao ra cho ngươi, được chứ?”

Lý Quý trừng lớn hai mắt: “Ngươi rất có tiền?”

“Nhiều thì không có, vài trăm đồng tiền vàng thì ta có! Thế nào, ngươi cần lấy bao nhiêu tiền?” Trần Vũ nhìn gã mặt đen trước mặt, cười cười, nói.

Đến lúc này, đừng nói là Lý Quỳ, ngay cả bọn người Trần Minh đều mở to hai mắt ra nhìn.

“Chẳng lẽ Vũ ca có rất nhiều tiền sao?” Bạch Tiểu Thuần kỳ quái quay sang hỏi Mạc Tiểu Tà.

Mạc Tiểu Tà liền trừng mắt lên nhìn lại: “Ngươi hỏi ta, ta biết hỏi ai?”

“Này, tên ngốc kia! Cho dù ngươi có tiền cũng không cần phải khoe khoang ra như vậy có được hay không?” Lúc này Tiểu Phương rất muốn xông lên đá cho Trần Vũ mấy phát, nàng chưa bao giờ thấy qua kẻ nào gặp cướp lại lớn lối kêu la lên là mình có nhiều tiền như vậy.

Hai chị em Hồ tộc cũng quay qua nhìn nhau, không biết nên nói như thế nào cho phải. Chỉ có Trần Minh là cười lên ha hả, nói: “Tốt, rất tốt! Tiểu huynh đệ quả thật là rất có phong cách!”

“Huynh!” Tiểu Phương dậm chân mấy cái, nàng thật sự là hết nói nổi hai người này.

Sau một hồi đứng ngây ra như phỗng, Lý Quỳ liền lớn tiếng cười lên ha hả, nói: “Tốt, tốt, tôt! Ngươi có bao nhiêu tiền thì cứ giao hết ra đây! Nếu không thì đừng trách cây rìu của ta không nể tình!”

Lý Quý vừa nói vừa hung hăng giơ cây rìu trên tay lên quơ quơ. Trần Vũ đã nhìn ra đẳng cấp của Lý Quỳ chỉ là Trung Cấp tầng ba, tuy đẳng cấp của hắn không bằng người này, nhưng bên cạnh hắn còn có Hương nhi và Bạch Ngạn, và còn cả Đại Thỏ Ngọc nữa. Bọn họ đều có đẳng cấp cao hơn Lý Quỳ rất nhiều.

Cho nên Trần Vũ cũng không cần sợ Lý Quỳ, hắn cười nói: “Hì hì, vị đại ca này thật sự là làm người không được nha! Trên người ta tuy có rất nhiều tiền, nhưng cũng không thể tùy tiện đem cho người khác như vậy được. Như thế này đi, bọn ta ở đây tổng cộng là có bảy người, tính luôn cả con thỏ và hai con ngựa kia nữa, tổng cộng là mười người tất cả. Vị chi mỗi người là một đồng tiền vàng, đây, ta trả cho người mười đồng tiền vàng làm tiền trà nước. Ngươi thấy thế nào?”

Trần Vũ quả thật là lấy ra mười đồng tiền vàng ném qua cho Lý Quỳ. Lý Quỳ cầm mấy đồng tiền vàng trên tay, mắt không khỏi trợn ngược: “Ngươi… ngươi nghĩ là ta đang xin tiền của các ngươi hay sao?”

Mặt Trần Vũ đột nhiên nhăn lại, có chút khó xử, nói: “Lão ca, làm người cũng không nên quá tham lam như vậy a!”

“Không được!” Vẻ mặt Lý Quỳ rất cương quyết, hắn lắc đầu nói: “Trên núi chúng ta tổng cộng có một trăm lẻ tám người, ngươi chỉ đưa mười đồng tiền vàng như thế này thì làm sao mà ta về chia đều được! Ít nhất thì ngươi cũng phải giao ra một trăm lẻ tám đồng tiền vàng mới được!”

“Một trăm lẻ tám người?” Trần Vũ hơi lẩm nhẩm một chút, liền giật mình hô lên: “Này, người vừa rồi nói ngươi tên là Lý Quỳ?”

“Phải!” Lý Quỳ gật đầu.

“Vậy có phải ở trên núi của các ngươi còn có một người tên là Tống Giang?” Trần Vũ lại hỏi.

“Ồ, sao ngươi biết được tên của đại ca!” Lý Quỳ có chút kinh ngạc, nhìn Trần Vũ nhiều thêm mấy lần.

“Không phải chứ! Đám người các người là người Lương Sơn!” Lúc này Trần Vũ dường như là muốn rống lên.

“Ngay cả điều này mà ngươi cũng biết!” Lý Quỳ có chút giật mìng, vì cái danh tự này đã rất lâu rồi bọn họ không có dùng đến, không nghĩ tới là một tên tiểu quỷ như Trần Vũ lại biết được.

“Ông trời của ta ơi! Quả nhiên là một trăm lẻ tám vị anh hùng Lương Sơn!” Vẻ mặt Trần Vũ có chút vui mừng, nhưng sau đó liền cau lại: “Không đúng, bọn ngươi làm sao lại xuất hiện ở chỗ này? Nơi này là Đại Việt Thánh Triều a!”

“Tại sao bọn ta không thể xuất hiện ở chỗ này? Chúng ta vốn là người ở đây mà!” Lý Quỳ có chút kỳ lạ nhìn Trần Vũ, hắn cảm thấy tên nhóc này hình như đầu óc xảy ra vấn đề.

Nhưng lúc này Trần Vũ cũng không trả lời Lý Quỳ, mà hắn lại rống lên: “Đi, ta muốn đi lên Lương Sơn!”

Tất cả mọi người bị câu nói này của hắn dọa cho trợn trắng hai mắt, tên này không phải là lại phát điên rồi đấy chứ?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui