Phòng cô ở đầu dãy hành lang còn hai người họ ở cuối dãy, đi một đoạn dài mới đến nơi.
Cả đoạn đường, Huỳnh Nam Phong cứ đen mặt mãi suy nghĩ tới lúc cậu đột ngột tháo mũ và vẻ mặt như người mất hồn của cô gái kia, cảm giác như tăng lên một tình địch.
Hai người sóng vai, đi chậm rãi trên nền gạch trắng tinh, Huỳnh Nam Phong nhịn cả buổi, cuối cùng không nhịn được đành nói ra:
- "Tại sao lúc đó cậu lại bỏ mũ?"
- "Tại nóng." Nguyễn Bảo Uyên đáp bình thản nhưng vào tai hắn lại nghe ra, người kia đang khó chịu.
Huỳnh Nam Phong chùn bước, nghiêng đầu hỏi cậu:
- "Cậu mệt à?"
- "Không mệt." Nguyễn Bảo Uyên hơi nâng cằm, đánh mắt nhìn hắn: "Tại sao lại sốt sắng?"
Không phải điều đó quá rõ ràng hay sao?
Huỳnh Nam Phong cảm thấy người kia có gì đó lạ lạ, vươn tay vén lọn tóc dài bay bay trong gió, thở ra một hơi:
- "Xin lỗi, tôi không nên ấu trĩ như thế.
Tôi không thích người khác nhìn cậu..."
Lúc người nọ còn dễ tính thì không sao nhưng lúc cậu tỏ ra khó chịu, hắn thật sự sợ rồi đấy.
Huỳnh Nam Phong vừa dứt lời, một bàn tay trắng nõn bỗng lao tới nắm cằm hắn, kéo cả cơ thể trùng xuống.
Hắn giật mình, trong phúc chốc, cặp mắt đã đối diện khuôn mặt trắng như tuyết.
- "Huỳnh Nam Phong, tôi không phải bạn gái cậu."
Trái tim hắn đập lệch một nhịp, cổ họng không thốt nên lời.
- "Mà kể cả có là con gái, tôi vẫn sẽ hành xử như vậy." Nguyễn Bảo Uyên cụp mắt, dí sát mặt hắn: "Tôi không thích cậu nói chuyện với người khác, nhiệt tình với người ngoài, không thích cậu giúp đỡ họ, không thích cậu không để ý tôi mà quay sang người khác dù cậu không cố ý.
Tôi cũng là đàn ông, cậu ấu trĩ chẳng lẽ tôi không được ấu trĩ?"
Động tác nắm cằm hắn ngày càng mạnh, tưởng như sắp hôn tới nơi.
Có lẽ bởi cậu hiếm khi dùng chất giọng nghiêm túc khi nói chuyện, Huỳnh Nam Phong ngu người một hồi mới sực tỉnh, mấp máy môi.
- "Tôi không..."
- "Được rồi." Huỳnh Nam Phong bỗng ngả người về phía trước, vòng tay qua eo cậu, ôm lấy thân hình cao ráo mảnh khảnh, nở nụ cười: "Lần sau sẽ không như thế nữa, cậu đừng giận."
Bị trách cử kiểu này không những không tức giận mà còn cảm thấy...vui.
Vui vì người mình yêu cũng có cảm xúc giống mình, cũng ấu trĩ, cũng trẻ con, cũng biết ghen.
Có lẽ vẻ ngoài trầm tính, hiếm khi tức giận đã khiến hình tượng người kia trong lòng hắn như bức tường thép chắn ngang thực ảo, khiến vị trí giữa hai người bị mất cân bằng.
Nguyễn Bảo Uyên luôn miệng nói đừng câu nệ gia cảnh trước đây, xem ra hắn vẫn không hoàn toàn buông bỏ được cục đá trong lòng.
Cậu nhắm mắt, vươn tay ôm lấy tấm lưng trước mặt, dụi đầu khẽ lên vai người kia, lửa giận trong lòng đã tan biến từ lâu.
Nguyễn Bảo Uyên nhỏ giọng thì thầm:
- "Không giận nữa, chúng ta về phòng."
Đoạn đường tới phòng ngủ không dài, cậu lại có cảm giác hai bàn chân như chôn trong cát, gắng lắm mới đi được nửa bước.
Hai người buông nhau ra, sóng vai trở về phòng.
Nguyễn Bảo Uyên khép hờ mắt, một cơn đau không biết từ đâu bỗng ập tới.
Đây cũng không phải lần đầu tiên, khoảng cuối tháng trước, cậu cũng từng bị như vậy, nhưng là những cơn đau nhẹ, không nặng như bây giờ.
Hình như mình hơi mệt thật.
Nguyễn Bảo Uyên loạng choạng đi sau lưng hắn, một tay đỡ lấy đầu, tầm nhìn trước mắt càng ngày càng kém.
Từng bước đi xiêu xiêu vẹo vẹo, hơi thở ngày càng nặng nhọc.
Đau đầu.
Cơ thể cậu như bị gông cùm kìm hãm, mồ hôi trên trán túa ra như mưa.
Huỳnh Nam Phong không nhận ra sự khác thường, vươn tay quẹt tấm thẻ qua ổ khoá trên cửa, cửa vừa mở, thân thể cao lớn bên cạnh bỗng mất thăng bằng đổ ập xuống.
Khung cảnh xung quanh tối đen như mực.
.
- "Bảo Uyên!"
- "Bảo Uyên!"
Sắc trời ngả màu, buông tấm rèm đính sao trời phủ lên vạn vật.
Nguyễn Bảo Uyên chau mày, vừa mở mắt, ánh sáng chói loà từ bóng đèn điện lập tức rọi thẳng vào, khiến cậu khó chịu.
Huỳnh Nam Phong đứng ngồi không yên, thấy cậu tỉnh mới thở phào nhẹ nhõm, thấp giọng hỏi:
- "Cậu còn mệt nữa không?"
Nguyễn Bảo Uyên lắc lắc đầu muốn ngồi dậy, hắn bỗng ẩy vai cậu, ép người kia nằm xuống.
- "Nghỉ ngơi thêm chút nữa đi, có lẽ cậu bị say nắng, chơi cả buổi rồi, cơ thể không chịu được."
Có cơn say nắng nào bắt đầu từ tận tháng trước không?
Nguyễn Bảo Uyên không trả lời hắn, Huỳnh Nam Phong cũng không bận tâm, lo lắng nói:
- "Tối nay không ra ngoài ăn nữa, để tôi đặt qua mạng."
- "Không cần." Nguyễn Bảo Uyên bỗng nhổm người ngồi dậy, gạt tay hắn ra: "Nghỉ ngơi một lúc là đủ rồi, buổi tối không có ánh mặt trời, bên ngoài lộng gió, tôi muốn ra hóng mát một chút."
Lần này hắn không phản đối.
Huỳnh Nam Phong chống tay ngồi bên mép giường, hỏi:
- "Muốn tắm trước hay đi ăn trước?"
Hắn cũng không nói trong lúc người kia ngất đi, mình đã rửa qua giúp cậu rồi.
- "Ăn trước đi, dù sao ra ngoài bụi bặm dính lên quần áo, đi ăn đã rồi tắm một thể."
Huỳnh Nam Phong không phản đối, đứng lên đỡ cậu dậy.
Phòng ngủ đôi này lấy loại giường Kingsize, Tô Khánh Mai và Huỳnh Chí Minh là hai vợ chồng, ngủ cùng một giường với nhau là chuyện không xa lạ gì, hắn với Nguyễn Bảo Uyên cũng ngủ cùng nhau từ đầu nên không bài xích truyện này.
Một khu như vậy có tất cả 3 phòng, phòng khách có ghế sô pha cùng đèn trùm trên đầu, bên trong là phòng ngủ, két sắt, tủ đựng đồ, một chiếc giường cỡ bự phủ ga trắng tinh.
Phía góc nhà có một cánh cửa dẫn tới nhà vệ sinh.
Từ phòng ngủ lẫn phòng khách đều thông sang ban công.
Từ ban công nhìn ra có thể thấy bể bơi dưới tầng 1 nằm phía sau khu nghỉ dưỡng.
Bê bơi trải dọc, được chia làm hai khu, một trong nhà và một ngoài trời.
Tuy là cùng một bề nhưng một nửa nó khuất sau bóng tối, từ trên cao không thấy được, một nửa nằm bên ngoài, ai ai cũng có thể nhìn thấy.
Ban công kê hai ghế tựa gần giống với ghế họ vẫn để ngoài bãi biển, giữa có một chiếc bàn nhỏ để cốc uống nước.
Giờ đã gần 7 giờ, còn hơi đâu mà bơi lội nữa.
Nguyễn Bảo Uyên vẫn búi tóc như cũ, bên ngoài khoác áo bò, sắn tay áo lên, dưới đi giày thể thao trắng đen đan xen, thoạt nhìn không khác gì người hiện đại.
Huỳnh Nam Phong đã tiêu không ít tiền mua quần áo cho cậu, vả lại tên này cũng không thiếu tiền.
Hai người sóng vai xuống sảnh, vừa mở cửa, một người vận đồng phục của khu nghỉ dưỡng cúi người chào họ, nở nụ cười nghề nghiệp.
- "Buổi tối tốt lành, xe của hai ông bà đã chờ sẵn ở cửa."
Người thanh niên ngẩng đầu lên, khẽ chau mày.
Không phải khách hàng là một đôi vợ chồng trung niên sao? Sao lại là học sinh cấp 3?
- "Vui lòng cho tôi xem thẻ phòng của hai bạn."
Huỳnh Nam Phong không hiểu gì vẫn làm theo, người đối diện híp mắt một hồi, thấy không có gì sai đành mặc kệ, dẫn hai người họ tới xe điện.
- "Tại sao lại đón chúng tôi?"
- "Trong vé của hai bạn có bao gồm một suất ăn tối được đặt trực tiếp tại khu nghỉ dưỡng, chúng tôi đến đưa bạn tới nhà hàng."
Cái này Tô Khánh Mai không nói với hai người họ.
Huỳnh Nam Phong gật gật đầu, không hỏi nữa, kéo tay cậu ngồi lên xe.
Xe điện vòng qua sảnh chính, xuyên qua một vườn hoa, bên trái là đài phun nước rực rỡ.
Chiếc xe dừng lại trước một khu vườn nhỏ, hai người vừa xuống xe, một chàng trai vận đồng phục y hệt người ban nãy vươn tay chào đón.
Có nhà hàng trong vườn hoa?
Người thanh niên dẫn bọn họ băng qua vườn hoa, tới trước cánh cửa trắng, hắn vươn tay ẩu cửa vào.
Huỳnh Nam Phong: "???"
Hắn đến đây để ăn tối chứ không phải để cầu hôn!
Trước mặt ba người họ là một lọ hoa hồng đỏ rực nằm giữa bàn, xung quanh thắp sáng bởi nến thơm.
Phía sau còn có một chai rượu vang cùng hai cái ly thủy tinh mới toanh, tất cả nằm gọn ghẽ trên tấm nhắn trải bàn trắng xoá.
Đã thế còn nằm giữa vườn hoa hồng, cái không khí sặc mùi romantic này là sao?
Có chắc người đặt vé là Tô Khánh Mai chứ không phải cô thiếu nữ tuổi đôi mươi nào đó hay không? Hai người cưới nhau gần 40 năm rồi đó! Thứ tình cảm này đúng là khiến con người ta ngưỡng mộ.
Nhưng mà hắn cần cái này làm gì?
Người phục vụ ẩy ghế mời họ, Nguyễn Bảo Uyên không khách khí ngồi một bên, đối diện hắn.
Đêm tối như mực, bởi đã gần tới hè, cái lạnh buốt của mùa xuân đã vơi đi vài phần, chỉ còn lại những cơn gió trời nhè nhẹ mà khoan khoái, lay động tán lá phát ra những tiếng xào xạc êm tai.
Trăng như ngọn hải đăng chiếu xuống mặt biển đen kịt, bởi khu vườn nằm cách xa sảnh chính rất nhiều, xung quanh không một bóng người, ánh trắng lúc này trở nên nổi bật, cùng ngọn nến lay động trong không gian như thể vật chiếu sáng duy nhất còn sót lại trên thế giới này chính là chúng.
Khu nghỉ dưỡng nằm gần biển, nếu ở trên tầng 4 hay tầng 5, từ ban công có thể nhìn ra bên ngoài.
Tiếng sóng rì rào là thanh âm duy nhất họ nghe được trong không gian vắng lặng.
Sao trời phản chiếu hình ảnh rực rỡ của nó lên vạn vật, soi sáng một vùng Hạ Long thân thương.
Tiếng dương cầm bỗng chốc vang lên, hoà ca một nốt nhạc lắng đọng, xao xuyến lòng người.
Mẹ nó! Cái khung cảnh khỉ gió gì thế này?! Có cảm giác như mai ra toà xác nhận giấy đăng kí kết hôn đến nơi rồi!
Huỳnh Nam Phong ôm đầu, tâm tình hoảng loạn, trong đầu thậm chí nghe được bản nhạc quen thuộc thường phát trong lễ cưới, hoảng hốt.
Tiết tấu này có hơi nhanh đúng không? Hai người họ mới hẹn hò gần một tháng thôi mà...
Cơ mà hình như ngay từ đầu, kịch bản đã không đúng lắm.
Người bình thường là: Gặp nhau, yêu, tỏ tình, nắm tay, ôm ấp, hôn, sống chung, ngủ chung (hoặc là đụ) rồi mới cưới.
Còn hắn là: Gặp nhau, sống chung, ngủ chung, ôm ấp, nắm tay, yêu, hôn, cưới.
Đi sai bước cmnr.
Huỳnh Nam Phong ngồi niệm thơ cho bình tĩnh lại, kết quả vừa đọc tới câu: "Đảo gọi đảo, bể lượn rồng giữa bể, Ta ngả chào vùng non nước Hạ Long!"*, bỗng tự đấm vào mặt mình
(Trích khổ hai bài "Chào Hạ Long" của Xuân Diệu)
Mày bị điên à?! Cuống quá ngồi niệm thơ cho bớt cuống?!
Nếu lúc nào cũng thế này thì điểm văn của hắn đã cao hơn.
Nguyễn Bảo Uyên không nhịn được bật cười, lắc lắc cái ly chứa chất lỏng đỏ lòm, cái mùi nồng đượm của rượu Tây ngay lập tức lan toả trong không khí, xộc thẳng lên mũi.
- "Muốn uống không?"