Lúc Đoàn Thu Mị tới nơi thấy được hai thằng nhóc vừa tròn 18 cặm cụi nấu nướng, thậm chí còn nấu ngon hơn cả bà.
Mùi thức ăn bốc lên nghi ngút, hào lẫn với tiếng cười đùa vang vọng trong bếp khiến căn nhà trở nên đầm ấm.
Lần đầu gặp cậu là Huỳnh Nam Phong nấu, lần thứ hai gặp là hai người họ chọn đồ người kia thích nhưng vẫn là Huỳnh Nam Phong nấu, lần thứ ba là cả hai cùng nấu cho bà.
Đúng là đẻ được đứa con mát lòng mát dạ.
Bà Đoàn hám vui ăn uống no nê cả buổi, vừa ăn vừa xem ti vi mới ngớ ra vấn đề chính mình tới đây.
Đoàn Thu Mị ngả lưng về phía sau, chăm chú quan sát động tác thỉnh thoảng lại gắp cho nhau của hai đứa nhóc trước mặt, đột ngột hỏi:
- "Hai đứa đang hẹn hò à?"
Thân thể Huỳnh Nam Phong cứng đờ rồi nhanh chính thả lỏng, nhẹ giọng đáp:
- "Bác Mai kể cho mẹ rồi ạ?"
Đoàn Thu Mị gật đầu, trong lòng gào thét: Cả cái gia đình này đều biết tại sao mỗi mình tôi không biết?!
- "Bao lâu rồi."
- "Tầm khoảng hơn 3 tháng ạ.
Mẹ..."
- "Mẹ không cấm con." Đoàn Thu Mị thở dài: "Con thích ai không quan trọng, tại sao không chịu nói với mẹ từ sớm?"
Huỳnh Nam Phong cười cười:
- "Con nghĩ mẹ muốn bế cháu..."
- "Mẹ già rồi còn bế cháu cái gì nữa." Đoàn Thu Mị thở dài: "Bế mình con đâu đủ chết rồi còn sức đâu mà bế cháu với chả chắt, bế con Cửu Vĩ cũng được, con mà có con thì tự đi mà bế."
- "Con không nghĩ mẹ lại thoải mái đến vậy."
- "Con nghĩ đến bây giờ mẹ mới biết? Mẹ đã tận mắt chứng kiến con lớn lên, còn cái gì mẹ không hiểu về con nữa?"
Huỳnh Nam Phong thoáng nhếch khoé môi, trong lòng như được sưởi ấm.
- "Nghĩa là bác không cấm con trai bác gả cho cháu sao?" Nguyễn Bảo Uyên nghiêng đầu nhìn bà, khuôn mặt trắng như tuyết khiến người khác không nhịn được sinh thiện cảm.
Câu này nghe sai sai mà không tìm ra nổi nó sai chỗ nào.
Đoàn Thu Mị gật đầu, cậu cong cong khoé mắt, thở ra một hơi.
Người nhà của Huỳnh Nam Phong đều là người tốt, không cực đoan, không ngăn cấm con cái, dù là cha là mẹ, là bác hay cô chú, anh em trong nhà đều quan tâm lẫn nhau, chỉ cần là gia đình, họ sẽ đùm bọc nhau vô điều kiện.
Đoàn Thu Mị thở dài nhìn hai đứa trẻ, suy cho cùng bà vẫn không thể ép chúng chia tay.
Thời gian không còn nhiều, đây có thể là cơ hội cuối cùng, không nói hôm nay hoặc không bao giờ nói một lần nào nữa.
Đoàn Thu Mị nhìn hắn, quyết tâm mở miệng:
- "Hai đứa..."
[Đội khảo cổ do ông Trần Chính Trực dẫn đầu được cử đi vào đầu năm 2021 tới làng Thiên Thụy thị xã XXX thật sự đã tìm thấy..."]
Huỳnh Nam Phong đứng dậy:
- "Để con cho nhỏ ti vi."
Đoàn Thu Mị muốn nói lại thôi, sốt ruột chờ thời cơ.
Hắn cúi thấp người cạnh ti vi toàn tìm điều khiển, bản tin trên màn hình cỡ bự liên tục hiện lên.
[Nhóm khảo cổ đào được hai bộ hài cốt dưới gốc một cây cổ thụ, các chuyên gia nhận định nó đã có từ rất lâu trước đây, rơi vào khoảng thời Lý- Trần cũng có thể lâu hơn thế nữa.]
Ti vi phát một loạt thông tin quan trọng.
Hắn nhớ hồi đi ăn thịt nướng liên hoan, Lê Thu Trà từng kể cho bọn hắn thông tin này, tiếc là lúc đó chẳng ai tập trung nghe cô nói.
Huỳnh Nam Phong nheo mắt, không nhịn được tập trung nghe tiếp.
[Điểm kì lạ của hai bộ xương là xương sườn của cả hai bên đều biến mất.
Có thể nó là một nghi lễ tế cổ của dân tộc thiểu số ở phương Bắc, tuy nhiên sau khi xét nghiệm, thông tin lại khiến các nhà khảo cổ cùng các nhà sử học vô cùng bất ngờ.]
Ngay sau đó là hình ngôi làng hiện lên với gốc cây và hình ảnh hai bộ xương cũ kĩ chôn cất ngay ngắn phía dưới.
[Bộ xương bên trái chưa xác định danh tính nhưng bộ xương bên phải lại mở ra một góc trong lịch sử Việt Nam.
Một người thầy bí ẩn mất tích vào những năm 1020 đột nhiên được tìm thấy trong tình trạng các phần xương hoàn toàn nguyên vẹn, ngoại trừ xương sườn đã mất, động tác đang ôm lấy bộ xương nằm cạnh.
Qua gần 3 tháng nghiên cứu, các nhà sử học xác nhận, người này chính là Hạ Lộc phu tử, một vị hiền nhân nổi tiếng một thời, về sự biến m...]
Hạ Lộc phu tử?
Huỳnh Nam Phong đã nghe cái tên này ở đâu đó rồi, tiếc là hắn không thể nhớ nổi.
[Thầy ơi.]
Hắn cắn răng, tiếng gọi trong như suối đầu nguồn vang lên, nỉ non.
[Thầy ơi.]
- "Thầy ơi..."
Huỳnh Nam Phong vô thức ngoảnh đầu, hắn thấy được Nguyễn Bảo Uyên bỗng vươn tay ôm đầu, thở hồn hển.
Cậu đang khóc.
- "Sao vậy?!"
Huỳnh Nam Phong lao tới, lay lay vai cậu.
Thân thể Nguyễn Bảo Uyên bỗng mềm nhũn, hai chân loạng choạng, ngã phịch xuống đất, nước mắt tèm nhem thấm ướt cổ tay áo.
- "Thầy ơi..."
Nguyễn Bảo Uyên thở dốc.
Thầy ơi?
Huỳnh Nam Phong choáng váng, Đoàn Thu Mị cũng đứng dậy, sững sờ nhìn hai người họ.
- "Tại sao cậu lại khóc?"
- "Tôi không biết..." Nguyễn Bảo Uyên nỉ non: "Tôi không hiểu..."
Một cơn đau đầu ập tới dữ dội như muốn xé toác da đầu cậu chui ra ngoài.
Nguyễn Bảo Uyên thét lên một tiếng, nằm co quắp dưới sàn.
Đau.
Đau chết mất.
Huỳnh Nam Phong cuống quít ôm cậu vào lòng, ngoảnh đầu muốn tìm điện thoại gọi cấp cứu, mồ hôi trên trán túa ra như mưa.
Rốt cuộc cậu ta bị bệnh gì?
Nguyễn Bảo Uyên chôn mình trong lòng hắn, thở hổn hển.
Tầm nhìn trước mắt càng lúc càng mờ, trong phút chốc, cậu cảm giác mình không thở nổi, dường như có một cái gì đó không mời mà tới như muốn bóp chết cậu.
Mồ hôi cùng nước mắt nhễ nhại, thấm ướt một mảng áo thun.
Khung cảnh trước mắt chìm trong bóng tối.
Nguyễn Bảo Uyên cắn răng, ép bản thân không được ngủ.
Cậu cảm giác cái chết đang cận kề, 17 năm khoẻ mạnh, đùng một cái ngạt thở tại chỗ, có logic không?
Nguyễn Bảo Uyên nắm áo sơ mi hắn, cả thân thể run bần bật.
Tôi không muốn chết, tôi còn muốn sống tiếp, còn muốn ở cạnh cậu cả đời.
- "Công tử, ngài sẽ không chết."
Cơn đau đầu bỗng tan biến dần.
Huỳnh Nam Phong đặt cậu xuống, tâm tình cũng căng thẳng không kém.
Cậu thở dốc không thôi, gượng mở mắt quan sát chung quanh.
Hoa sen?
Đoàn Thu Mị dường như hiểu cậu vừa nghĩ gì, cung kính đáp:
- "Công tử, đây không phải hoa sen thông thường, nó là hoa Thổ Sen, mùi hương rất dễ chịu đúng không?"
- "Ngươi nói phải..." Nguyễn Bảo Uyên vô thức đáp.
Khoan đã, bà vừa gọi cậu là gì cơ?
Huỳnh Nam Phong trố mắt, bao nhiêu từ ngữ muốn nói ra bỗng nghẹn lại trong cổ họng, sững sờ.
Trước mặt hắn, hoa Thổ Sen nở rộ.
Cánh hoa mỏng như cánh bướm xoè rộng tứ phương, tỏa ra mùi hương nhàn nhạt khoan khoái.
Cái màu hồng phấn nhàn nhạt vui mắt, giản dị mà hoa lệ.
Cây hoa như phát sáng, phát ra thứ ánh sáng kì diệu khiến lòng người trấn tĩnh, xua đi mọi nỗi lo âu, cực nhọc.
- "Mẹ là ai?"
Đoàn Thu Mị ngẩng đầu, ôn hoà nhìn hắn.
- "Không phải, con không nên hỏi thế." Huỳnh Nam Phong lắc lắc đầu, trong lòng hoảng loạn: "Rốt cuộc mẹ đã bao nhiêu tuổi rồi?"
- "45, vẫn là mẹ con như ngày xưa." Đoàn Thu Mị quỳ xuống, nhẹ nhàng trả lời hắn.
Huỳnh Nam Phong muốn hỏi tiếp nhưng không biết nên bắt nguồn từ đâu, bà bỗng nhẹ giọng hỏi:
- "Con còn nhớ tên gốc của hoa Thổ Sen là gì không?"
Tên gốc?
Mẹ hắn lúc nào cũng gọi nó là Thổ Sen, tên thật có khi cũng quên mất tiêu.
Huỳnh Nam Phong căng não nhớ lại, sắc mặt bỗng trắng bệch.
Hoa Nhất Thiên Niên, hoa 1000 năm.
Từng mảnh ghép đã thu thập đầy đủ, chỉ chờ hắn tới ghép lại.
Loài hoa quý sinh ra từ thân thể một cặp đôi, hai bộ xương người không có xương sườn, tất cả những người phụ nữ trong giấc mơ dù ở thời đại nào cũng ôm một cây hoa trên tay, Triêu đại nhân và Nguyễn công tử trong quyển sổ, Nguyễn Khải tự Bảo Uyên, lời nguyền ba đời, giấc mơ về đứa trẻ tận mắt nhìn thấy mẹ mình qua đời, giấc mơ về bé gái và em trai bị chia cắt, hoa Thổ Sen nở rộ, những cơn đau đầu...tất cả đều quy về con số 1000, Nguyễn Bảo Uyên đến từ 1000 năm trước, Hạ Lộc phu tử và nhị công tử họ Nguyễn biến mất...
Một cơn lạnh buốt chạy dọc từ sống lưng thẳng lên đỉnh đầu, khiến hắn không rét mà run.
Nhưng rốt cuộc mảnh nào mới là mảnh đầu tiên? Sắp xếp lại được cái gì?
Đoàn Thu Mị thấy hắn rối bời bỗng mỉm cười, hỏi:
- "Con có đoán ra được vì sao công tử khóc không?"
- "Vì bộ xương bên trái chính là xương của cậu ấy."
Không khí nháy mắt rơi vào hầm băng.
Nguyễn Bảo Uyên há miệng, sắc mặt khẽ tái lại, vẫn yên yên ổn ổn nằm trong ngực hắn.
- "Cũng đúng một phần." Đoàn Thu Mị nhìn ti vi: "Công tử không khóc vì bản thân mà là nhìn thấy người mình yêu qua đời, làm gì có ai không khóc cho được."
Huỳnh Nam Phong tựa hồ không ngạc nhiên, hỏi bà:
- "Cậu ấy phải trở về đúng không? Bằng một cách nào đó, cánh cửa sẽ mở ra, cậu ấy sẽ trở về, bỏ lại con và yêu đương với người thầy đã dạy cậu ấy, phải không...?"
Nguyễn Bảo Uyên muốn phản bác lại phát hiện Đoàn Thu Mị đang mỉm cười bèn lặng lẽ nuốt lại câu hỏi.
- "Con đang ghen sao?"
- "Làm sao mà không ghen cho được? Con yêu cậu ấy, cuối cùng cậu ấy yêu người khác, ở một thời đại mà con chỉ có thể nhìn thấy trong sách sử, làm sao không buồn cho được."
Tôi thật lòng yêu cậu mà, tại sao cậu lại thất hứa?
- "Công tử chưa bao giờ thất hứa với con." Đoàn Thu Mị bỗng nghiêng đầu cười: "Dù là 1000 năm trước hay 1000 năm sau, công tử cũng chỉ yêu mình con.
Nam Phong, con và Hạ Lộc phu tử là cùng một người."