Hỏi câu này xong, Nhiếp Chấn Hoành cảm thấy hòn đá tảng trong lòng mình cuối cùng cũng rơi xuống.
Nhưng đồng thời, chuyện này cũng khiến anh vô cùng căng thẳng.
Nếu không có sự xuất hiện của Đỗ Tử Vân, có lẽ Nhiếp Chấn Hoành sẽ không thổ lộ rõ ràng nhanh thế này.
Mấy năm nay anh quen thói được chăng hay chớ, luôn cảm thấy rầy rà cũng chẳng làm sao.
Cái gì nên là của mình thì sớm muộn gì cũng là của mình, cái gì không thuộc về mình thì dẫu bấu víu thế nào cũng sẽ vuột khỏi tay mình.
Nhưng khi thứ anh đối mặt không phải là một sự kiện hay đồ vật, mà là một người sống sờ sờ, thì Nhiếp Chấn Hoành lại không bình tĩnh nổi.
Nhất là khi người ấy lại là người anh khao khát, đối tượng mà anh muốn ở bên suốt cuộc đời.
Thật ra Nhiếp Chấn Hoành cũng rất biết ơn cô bé họ Đỗ kia.
Nếu không có cô bé, thì anh sẽ không thể hiểu rõ lòng mình sớm như thế.
Sau khi chân què, động lực trong lòng anh cũng mất, anh mở tiệm sửa giày này, bảo là kiếm tiền bằng tay nghề cũng đúng, mà nói chỉ để sống qua ngày cũng chẳng sai.
Anh cho rằng cuộc sống sau này của mình sẽ mãi là như thế.
Hút thuốc, sửa giày, phơi nắng, tích tiền lấy vốn liếng mua quan tài.
Một thằng què như anh, chẳng ai báu bở, cũng chẳng báu bở gì ai.
Nhưng Nhiếp Chấn Hoành không ngờ được rằng, một ngày nọ, một cậu họa sĩ lại đột nhiên xâm nhập vào thế giới của anh.
Cậu họa sĩ đến lẻ loi, chẳng có gì ngoài cây cọ vẽ.
Nhưng chỉ dựa vào cây cọ vẽ ấy, cậu đã ngây ngô cố chấp vẽ đủ sắc màu tươi sáng rực rỡ lên thế giới trắng đen của anh.
Những người qua đường bỗng trở nên sống động.
Hàng xóm láng giềng xung quanh chợt chan chứa tình người.
Thế giới của anh như đang từ hình 2D phẳng lặng cứng nhắc, bỗng hóa thành 3D lập thể.
Cậu họa sĩ sử dụng bút pháp vừa ngốc nghếch vừa ngây thơ chất phác của mình, đưa từng nét cọ, họa nên rường cột nóc nhà, tô điểm những màu sắc ấm áp đáng yêu cho đời anh.
Có lẽ nét vẽ còn hơi vụng về, thành quả cũng ngớ ngẩn ngây thơ, nhưng lại hoàn toàn xuất phát từ tấm lòng, chứa đựng sức mạnh mà không ai có thể đánh bại được.
Chính sức mạnh ấy, đã vực Nhiếp Chấn Hoành dậy từ tháng ngày nhàm chán đầu tắt mặt tối, để anh có cơ hội ngước lên ngắm những mảnh ghép giản dị mà lại thú vị xung quanh.
Một chú ve con đậu trên vai anh.
Giúp anh thấy lại rừng cây và ánh dương lần nữa.
Ve con không hay cất lời, nhưng luôn rầm rì rung động trái tim anh.
Trong đời mình, Nhiếp Chấn Hoành chưa bao giờ thích một ai đến thế, thương một ai như vậy, muốn bảo vệ ai nhường ấy.
Dường như mỗi ngày gặp nhau chừng đó hẵng còn chưa đủ.
Những khi không thấy nhau, anh luôn mong nhớ, lo lắng không biết bé con ở ngoài kia có được an lành hay không.
Nhiếp Chấn Hoành nhớ lại một câu cực kỳ triết lý mà mẹ anh từng nói ——
Chuyện thích một ai đấy, sớm muộn gì cũng không che giấu nổi.
Một khi đôi mắt, đôi tai, khối óc, tất cả đều hướng về người ấy, thì phải thành thật thừa nhận thôi.
Giờ Nhiếp Chấn Hoành thừa nhận rồi.
Mặc kệ cậu nhóc có hiểu được hay chăng, có thích anh hay không, chỉ cần anh thương mến cậu là được rồi.
“Yêu… đương ạ?”
Người trước mặt quét mắt qua lại giữa anh với màn hình TV mấy lần, rồi mới rốt cuộc mở miệng.
“Kiểu cãi nhau, đánh nhau thế này á?”
Ánh mắt Lâm Tri thơ dại, như thể đang hỏi một câu hỏi khó hiểu rất đỗi bình thường.
Nhiếp Chấn Hoành sửng sốt, sau đó dở khóc dở cười lau mặt.
Anh chợt nhận ra hôm nay mình chọn thời cơ không được ổn lắm.
Cặp vợ chồng trong bản tin ấy, cũng chẳng phải là tấm gương tốt.
“Không cãi nhau, mà là kiểu hai người ở bên nhau, thật vui vẻ mà thôi.”
Anh dịu giọng giải thích, “Vả lại không thể có chuyện đánh nhau được.
Anh mà dám làm gì, thì anh tự chặt tay mình trước.”
Giải thích xong, anh mới chợt phát hiện mình đã lỡ mồm.
Nhưng may thay nhóc tồ trước mặt anh vẫn đang tập trung vào câu hỏi vừa nãy.
Cậu nói, “Nhưng mà… mẹ em với bố em cũng yêu nhau rồi mới kết hôn đó.”
Nhiếp Chấn Hoành nhớ tới vết sẹo trên eo cậu nhóc, mắt buồn hẳn đi.
“Tri Tri.”
Anh cho nhỏ tiếng TV lại, kéo Lâm Tri ngồi xuống sofa.
Hai người tìm xong tư thế dựa lưng thoải mái, anh mới mở miệng nói, “Mẹ em ly hôn với bố em rồi đúng không?”
Nếu anh nhớ không lầm, thì cậu nhóc từng đề cập đến chuyện này một lần.
“Dạ.
Mẹ nuôi em một mình, vất vả lắm.”
Lâm Tri gật đầu.
“Có lẽ vất vả thật, nhưng chắc chắn bà ấy đã rất vui.
Vì mẹ em thương em nhiều lắm mà.”
Nhiếp Chấn Hoành nâng tay, vừa nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc mềm mại của cậu thanh niên, vừa phân tách lý lẽ thành những lời đơn giản dễ hiểu nhất, giảng cho Lâm Tri nghe, “Thích một người, yêu một người, thì làm gì cũng sẽ thấy vô cùng hạnh phúc.
“Ngày trước bố mẹ em sinh em ra đời vì họ thích nhau, vì họ yêu nhau.
Tri Tri, em được sinh ra trong phước lành.”
“Nhưng mà… em ngu lắm, em còn bị bệnh… bố không thích em…”
Lâm Tri cụp mắt, lại bắt đầu vô thức lần tìm móc khóa trong túi quần.
“Em đã quên anh từng nói gì với em rồi sao?”
Nhiếp Chấn Hoành cố tình hạ giọng xuống thật trầm, nắm lấy bàn tay của người trước mặt, “Anh đã nói là em rất tuyệt vời, em tuyệt vời thật đấy.”
Siết tay cậu thanh niên trong lòng bàn tay mình, Nhiếp Chấn Hoành không cho phép cậu trốn tránh, tiếp tục nói, “Có kẻ bị che mắt bởi những thứ khác, nên mới không nhận ra điểm tốt đẹp của em, nhưng điều ấy không có nghĩa là em không tốt, Tri Tri à.
“Em là chính em, em biết vẽ nhưng bức tranh đẹp tươi, biết giúp anh Hoành quét tước cửa hàng, biết giúp chị Trương làm vằn thắn, còn biết bênh vực người xa lạ…
“Tri Tri, em tuyệt lắm, mẹ em nhất định sẽ tự hào vì em.”
Nhiếp Chấn Hoành chưa từng gặp bố Lâm Tri bao giờ, nhưng điều ấy không cản trở anh có ác cảm với gã đàn ông ấy, “Mẹ em lựa chọn không ở bên bố em nữa, là có cái lý của bà ấy.
Khi hai người đã không thích nhau, không thể sống chung với nhau nữa, thì họ mới ly hôn.
“Nhưng Tri Tri à, không phải ai cũng xấu xa như bố em đâu.
“Còn có rất nhiều người thương em.
“Chị Trương, anh Vương, Lão Chu, bà Cam, Khả Khả, Tri Nhạc, tổng biên tập Hà, chị Ba…” Nhiếp Chấn Hoành xòe ngón tay đếm những láng giềng xung quanh cho cậu nhóc, “Làm gì có ai lại không khen em đâu?”
Tuy ban đầu cũng có những ánh mắt tò mò xoi mói, nhưng sau khi làm quen với cậu, phần lớn mọi người đều không để bụng đến điểm khác thường của Lâm Tri nữa.
Họ chỉ bảo là tụi trẻ có cá tính riêng, lời nói cũng trở nên thoải mái và bao dung hơn nhiều.
Đây có lẽ là thiên tính của người Dung Thành, cũng có thể là do dân cư bình thường thì hay bình thản và dễ hài lòng hơn.
Sống ở đời, người ta đã có lắm thứ để nhọc lòng lắm rồi, còn hơi sức đâu mà quan tâm nhiều chuyện vậy nữa?
Dù cơ thể hay tâm trí của người khác thật sự có khiếm khuyết gì, thì họ cũng có động gì tới cái ăn cái mặc nhà mình đâu, sao phải ghét bỏ hắt hủi?
“Vậy em nhìn anh đi, anh còn bị què đây này.”
Nhiếp Chấn Hoành cảm giác được nắm đấm trong lòng bàn tay mình không còn siết quá chặt nữa, thì quyết định lôi cả vết thương của mình ra, để cậu nhóc chú ý qua chuyện khác, “Đi chẳng nhanh nổi, gặp đám cháy có khi không chạy kịp mất.”
Anh xắn ống quần lên, lần đầu tiên chủ động khoe vết sẹo với Lâm Tri.
“Bác sĩ bảo, có lẽ căn bệnh này của anh chữa cả đời cũng không khỏi, cứ què quặt vậy thôi.
Anh chỉ có thể ngồi sửa giày trong tiệm tối ngày, chẳng làm nổi việc gì lớn.
“Anh thế này, vừa ngu ngốc, vừa què quặt.
Em có chê anh không?”
Nhiếp Chấn Hoành nói rất nhẹ nhàng bình thản, nhưng thật ra lòng anh vẫn cất giấu một thoáng tự ti.
Sự thiếu tự tin này xuất hiện từ khi anh nhận ra mình thích cậu nhóc, đấy là cảm giác lo được lo mất của đàn ông trong ái tình.
Nếu là trước kia, thời anh còn khỏe mạnh, chạy được nhảy được, biết đâu Nhiếp Chấn Hoành đã rước Lâm Tri về dinh từ lâu.
Nhưng giờ đây, anh cảm thấy mình chẳng có chút vốn liếng nào để theo đuổi người ta.
Anh chỉ là một thằng già làm việc tay chân tầm thường, còn què quặt nữa, ai lại thích anh cho nổi? Huống chi người trước mặt lại là một cậu nhóc mới đáng yêu và ngoan ngoãn làm sao.
Nhiếp Chấn Hoành nghiêm túc cảm thấy mình hơi không xứng với người ta.
Nhưng vào thời khắc này, anh vẫn hỏi câu ấy.
Bởi vì Nhiếp Chấn Hoành biết, người con trai luôn thẳng thừng này, sẽ cho anh đáp án chân thành nhất.
Nắm tay trong lòng bàn tay anh cử động.
Nhiếp Chấn Hoành có cảm giác như một mầm cây nhỏ đang mọc lên trong tay anh, len qua kẽ ngón tay anh, sau đó cuốn lấy đốt ngón tay anh.
“Không chê ạ!”
Lâm Tri nắm ngón tay Nhiếp Chấn Hoành rất chặt, nói thật nghiêm túc, “Em cõng anh chạy!”
Lại râu ông nọ cắm cằm bà kia.
Nhưng Nhiếp Chấn Hoành hiểu ra ngay chỉ trong thoáng chốc.
“Anh nặng thế này, có khi em không cõng nổi đâu…” Trái tim anh bỏng cháy, khóe môi không khỏi nhếch lên, “Lỡ mà cháy thật, thì em nên chạy thật nhanh, rồi tìm người cứu anh là được.”
“Cõng được mà!”
Lâm Tri lại không nghe anh, vội vàng nói ngay, “Cõng được mà!”
Hình như cậu muốn chứng minh lời mình nói là đúng, nên đứng phắt dậy khỏi sofa, túm hai cánh tay Nhiếp Chấn Hoành đặt lên vai mình, sau đấy định cõng người đàn ông lên.
“Ấy ấy!”
Nhiếp Chấn Hoành quả thực ở trong thế bị động, nửa người lơ lửng trên không vì bị cậu kéo.
Hai người sắp ngã lăn ra đất cùng lúc, nhưng may sao vóc dáng anh rất cao, khả năng giữ thăng bằng lại tốt, anh đè cẳng chân lên sofa, chí ít cũng không khiến Lâm Tri phải cõng mình.
Đến khi bình tĩnh lại, anh dồn lực vào phần eo bụng, ngả người ra sau, bấy giờ mới kéo được cậu thanh niên vẫn còn định túm anh đi lên trước về.
Hai người cùng ngã ra sofa.
“Đồ ngốc ạ!”
Nhiếp Chấn Hoành phải hít vào mấy hơi thật sâu, rồi mới cất tiếng được, “Anh chỉ nói bừa thế thôi mà em tính cõng anh thật hả? Nhỡ anh đè gãy eo em thì sao!”
Dọa anh một vố hú hồn hú vía.
Lâm Tri lại lờ anh đi, hẵng còn bực bội mím môi, “Không gãy đâu.”
Cậu còn nhấn mạnh, “Cõng được mà.”
Trước kia cậu có thể cõng mẹ chạy từ nhà đến bệnh viện, giờ cậu nhất định cũng cõng được anh Hoành.
Về sau cũng cõng được!
“Rồi rồi rồi, em cõng được, cõng được.”
Nhiếp Chấn Hoành biết cậu nhóc hơi cố chấp trong mấy việc này, nên cũng chẳng tranh cãi với cậu nữa.
Dù sao anh đã có câu trả lời mà mình muốn rồi.
Không, câu trả lời ấy còn tốt đẹp và chân thành hơn những gì mà anh mong đợi.
Vào giờ phút này, hai người đang tựa trên sofa, kề sát vào nhau.
Nhiếp Chấn Hoành không kìm được lòng mình mà ôm vai cậu thanh niên, tựa trán mình lên trán cậu.
“Vậy sau này có cháy thật, thì anh xin nhờ Tri Tri cứu anh nhé?”
“Vâng!”
Đáp lại anh, là một cái gật đầu thật mạnh của cậu nhóc.
Theo cái gật này, đầu Lâm Tri lắc nhẹ, môi Nhiếp Chấn Hoành cũng tự nhiên lướt qua chóp mũi xinh xẻo của cậu nhóc.
Lâm Tri không cảm thấy gì cả, nhưng trái tim Nhiếp Chấn Hoành lại xốn xang.
“Đừng nhúc nhích.”
Anh cất giọng khàn khàn.
Lâm Tri quả nhiên ngoan ngoãn bất động, chỉ nhìn anh bằng ánh mắt khó hiểu.
Nhiếp Chấn Hoành hít sâu mấy lần, cái tay đang ôm lưng cậu thanh niên chậm rãi di lên trên, ấn gáy Lâm Tri.
Sau đó anh khẽ hếch cằm, cánh môi khô ráo cẩn trọng đặt một cái hôn lên vùng giữa mày của cậu nhóc.
“Có ghét anh làm thế này không?”
Nhiếp Chấn Hoành thử hỏi dò.
Lâm Tri chớp chớp mắt, lắc đầu.
“Vậy… thế này thì sao?”
Dấu môi chạm lên chóp mũi.
Lâm Tri tiếp tục lắc đầu.
Nhiếp Chấn Hoành lần xuống tiếp, chậm chạp từ tốn, mỗi một cử động đều êm ru hơn bao giờ hết.
Mãi lâu sau, hoặc mới chỉ qua vài nhịp thở, môi anh kề đến gần miệng Lâm Tri, nhẹ nhàng hôn lên khóe môi cậu nhóc.
Tựa như đang hôn một đám mây mềm mại.
“… Thế này thì sao?”
Trái tim anh nảy thình thịch mất kiểm soát, chờ đợi một câu trả lời mà anh đang mong ngóng.
Nhưng mà, người trước mặt bỗng nhiên chun mũi lại.
Giây tiếp theo, Nhiếp Chấn Hoành thấy Lâm Tri bịt chặt miệng mình.
Trái tim Nhiếp Chấn Hoành ngã từ trên mây về mặt đất chỉ trong tức khắc.
Mặt anh hơi tái đi, anh lẩm bẩm như tự an ủi chính mình, “Không sao, không thích cũng không sao, chúng ta cứ từ từ…”
Nhưng sau đấy, câu nói lúng búng thoát ra từ cái miệng đang bị che kín của cậu nhóc, lại lập tức khiến anh dở khóc dở cười.
Bởi vì Lâm Tri rầu rĩ nói, “Ăn tỏi…
“Không được thơm nhau.”
Bấy giờ Nhiếp Chấn Hoành mới chợt nhớ ra, món trộn mà Đỗ Tử Vân mang sang hôm nay có rất nhiều tỏi, quả thực cái mùi không được dễ chịu cho lắm.
Mặt anh chuyển từ trắng qua đen chỉ trong khoảnh khắc, anh hối hận vì đã không xua cô bé họ Đỗ kia ra xa từ sớm——
Đi rồi mà còn không quên đào hố chôn anh!
Nhưng Nhiếp Chấn Hoành còn chưa kịp nghĩ ra cách để hóa giải bầu không khí xấu hổ hiện tại, thì những tiếng rốp rốp giòn tan như kẹo va vào nhau đã vang lên bên tai anh.
Anh ngước mắt lên nhìn, hóa ra cậu nhóc đang lấy kẹo bạc hà trên bàn nước.
“Anh Hoành ăn này!”
Lâm Tri mở nắp lọ kẹo tự ăn một viên trước, rồi lấy thêm viên nữa, đưa sát miệng Nhiếp Chấn Hoành.
Lần này thì Nhiếp Chấn Hoành ngây ra thật.
Lòng anh đã loáng thoáng đoán được hành động tiếp theo của cậu nhóc, nhưng anh lại không dám tin, cũng không dám hy vọng xa vời.
Đến khi anh há miệng ăn viên kẹo, hương bạc hà the mát lan tỏa khắp khoang miệng, thì bỗng thấy người trước mặt chu môi lên rất đỗi tự nhiên.
“Nè.”
Bé con của anh nhìn anh với đôi mắt sáng lấp lánh.
“Thơm đi.”.