Trong hương bạc hà, môi hai người rốt cuộc cũng chạm vào nhau.
Nhiếp Chấn Hoành không dám hôn quá mạnh, chỉ chạm hờ lên môi cậu thanh niên.
Như thể chỉ cần cảm nhận được Lâm Tri kháng cự một tẹo thôi, là anh sẽ lập tức lùi lại ngay.
Nhưng sự thật lại là, người trước mặt chẳng hề sợ sệt chút nào, còn chủ động nhoài về phía anh, hương bạc hà thơm tho ngay gần chóp mũi.
Sau đó, Nhiếp Chấn Hoành cảm thấy môi mình bị chạm vào.
Nghe đánh “chụt”.
Tiếng động nho nhỏ, hôn khẽ lên đôi môi anh, màng nhĩ anh, trái tim anh.
“Tri Tri…”
Nhiếp Chấn Hoành đỡ bả vai cậu thanh niên, ánh mắt hơi kích động, rồi lại hỏi với vẻ phức tạp, “Em có biết chuyện này có nghĩa là gì không?”
“Dạ, thích mới thơm á.”
Lâm Tri chớp chớp mắt, vui vẻ nói, “Anh Hoành thích em, nên mới muốn thơm em!”
Trái tim Nhiếp Chấn Hoành như được bọc trong đường mật, mặt anh tươi roi rói, giọng điệu chứa chan tình nồng ý mật.
“Đúng vậy, anh thích Tri Tri, thích lắm.”
“Em cũng thích anh Hoành!”
Đôi lúm đồng tiền lại hiện lên hai bên má Lâm Tri, gương mặt lạnh lùng cũng trở nên sinh động.
Cậu lại xích tới gần thơm lên mặt Nhiếp Chấn Hoành, “Thơm lại nè.”
Theo những động tác vừa chủ động vừa thẳng thắn của Lâm Tri, lòng Nhiếp Chấn Hoành loáng thoáng thấy có gì không ổn lắm.
Tình hình tiến triển… hơi khác với tưởng tượng của anh.
“Làm sao Tri Tri lại biết thích thì sẽ muốn hôn nhau?” Anh không khỏi mở miệng hỏi.
“Mẹ dạy em ạ.”
Lâm Tri nhấp viên kẹo bạc hà, nói rất đỗi ngây thơ, “Mẹ bảo, phải thích ơi là thích, thích không chịu được nữa, thì mới thơm nhau á.”
Dứt câu này, cậu còn không quên bồi thêm một câu, “Mẹ cũng hay thơm em ạ!”
Nhiếp Chấn Hoành: “…”.
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1.
Đau Đến Mấy Vẫn Yêu
2.
Có Một Dị Tộc Giữa Các Cậu
3.
Người Tình Trong Gương
4.
Thợ Sửa Giày
=====================================
Quả nhiên, anh biết ngay mà.
Bé con vẫn chưa thủng vấn đề đâu.
Anh đỡ trán, bật cười khẽ một lát, rồi mới ôm người trước mặt vào lòng, kiên nhẫn hỏi, “Vậy Tri Tri đã từng thơm ai nữa chưa?”
Lâm Tri lắc đầu.
Mẹ bảo, không được thơm người khác bừa bãi đâu.
Nhiếp Chấn Hoành lại thấy xuyến xao sung sướng ngay, “Nên chỉ thơm mỗi mẹ với anh thôi à?”
“Dạ!”
Được câu này, Nhiếp Chấn Hoành như cởi tấm lòng.
Anh cảm thấy, đây là câu nói ngọt ngào nhất êm tai nhất mà anh nghe được từ Lâm Tri trong giai đoạn này.
Vì trong lòng bé con, anh đã ở cái tầm khác hẳn những kẻ còn lại.
Vậy là đủ rồi.
Nếu cứ tiếp tục thế này, anh tin rằng mình có thể trở thành người duy nhất, quan trọng nhất, người mà ve con thích nhất trong cuộc đời cậu.
“Vậy sau này, Tri Tri cũng không được hôn người khác bừa bãi đâu đấy.”
Nhiếp Chấn Hoành đã chuẩn bị sẵn sàng để “kháng chiến trường kỳ”, tính chuyện từ giờ mình phải bắt đầu dạy ít kiến thức cho bé con, “Đương nhiên, càng không thể để người khác hôn em bừa bãi.”
“Vâng…” Bé Lâm hiếu học nghiêm túc hỏi, “Bừa bãi là sao ạ?”
“Cái này hở…”
Nhiếp Chấn Hoành có cảm giác mình như chú già dạy hư trẻ con, nhưng vẫn mặt dày nghiêm trang giảng giải cho Lâm Tri, “Ngoài anh ra, thì đều là bừa bãi cả.”
“Vậy ạ.”
Lâm Tri đã quen nghe lời người đàn ông, gật đầu tỏ vẻ mình nhớ rồi.
Lúc này, bản tin trên TV đã chuyển qua câu chuyện khác, Lâm Tri quay qua xem một lát, nhưng đầu lại hơi váng vất, như hồi nhỏ liếm trộm chén rượu của bố, không nghe rõ được tiếng trong TV.
Cậu lại quay đầu về.
Tối nay trăng ngoài kia rất tròn, rất sáng.
Lúc Lâm Tri ngắm anh Hoành, cậu phát hiện ánh trăng đã hóa thành màu hồng tự lúc nào, xuyên qua ô cửa sổ lưới, bao bọc người đàn ông trước mặt cậu, tựa như những đóa hoa đào đang nở rộ vậy.
Suy nghĩ của Lâm Tri không khỏi bay tới những nơi kỳ quái.
Cậu nghĩ bụng, loại bia mà anh Hoành uống tối nay, chẳng lẽ là vị hoa đào ư?
Cậu được anh hôn, liệu về sau có kết ra trái đào không? Hạt đào có mọc ra thành cây đào mới được không nhỉ?
Nhắc mới nhớ, mấy hôm rồi cậu chưa được ăn đào.
Liếm đôi môi khô ráo và nong nóng, Lâm Tri lại kéo suy nghĩ về.
Cậu nhớ tới đề tài mà ban nãy hai người còn chưa thảo luận xong, “Vậy là…”
Cậu ngẩng đầu lên, nhìn người đàn ông như đang chìm trong mùa Xuân trước mặt mình, ánh mắt cậu trong vắt mà lại ngập tràn nỗi tò mò.
“Mình đang yêu nhau ạ?”
Kiểu ở bên nhau mãi không khi nào rời xa như mẹ nói ấy.
Nhiếp Chấn Hoành: “!”
Anh cảm thấy có lẽ đêm nay trái tim mình sẽ tan tành vì bị bỡn cợt mất, nỗi xốn xang trong lòng cứ làm loạn lên mãi —— rốt cuộc bé con nhà anh có hiểu vấn đề không vậy?!
“Khụ.”
Dù không thể biết rốt cuộc Lâm Tri có hiểu được hàm nghĩa của chuyện này hay không, nhưng Nhiếp Chấn Hoành vẫn không muốn nói chuyện kiểu mơ hồ lấy lệ với người trong lòng mình.
Anh hít một hơi thật sâu, tâm trí phấn chấn hẳn lên nhờ hương bạc hà mát lạnh sảng khoái, nỗi niềm niên thiếu kích động cũng rục rịch theo.
“Đúng vậy, Tri Tri.
“Anh muốn trở thành người yêu của em.
“Anh muốn đối tốt với em, muốn chăm sóc em, muốn ngắm em vẽ tranh, muốn làm nhiều chuyện vui vẻ cùng em.
“Muốn được hôn em, ôm em mọi lúc mọi nơi, không để ai bắt nạt em, muốn ở bên em mãi mãi.”
Nhiếp Chấn Hoành nhìn vào đôi mắt Lâm Tri, bộc lộ thẳng thừng những suy nghĩ đã mọc rễ nảy mầm trong lòng mình từ lâu qua từng câu từng chữ.
Không có những lời phù phiếm màu mè, cũng chẳng có những câu âu yếm cảm động.
Chỉ có một trái tim chân thành giản đơn.
Bởi vì Nhiếp Chấn Hoành biết.
Tri Tri của anh cũng mang một trái tim chân tình ngây thơ.
Nếu anh muốn tới gần thế giới của cậu, cắm rễ ở nơi đó, thì đầu tiên phải mở thế giới của mình ra cho bé con xem đã.
Dù sao giờ đây anh cũng chẳng dư dả gì, chỉ có trái tim này là đáng lấy ra, vẫn còn chút giá trị.
“Cho nên Tri Tri à…”
Nhiếp Chấn Hoành nhẹ nhàng dịch tay đến bên má cậu thanh niên, ôm mặt cậu, như ôm ấp một quả cây mới mọc trên cành.
“Em có bằng lòng không?”
Đêm Hè dần xua đi cái nóng ban ngày.
Gió đêm chậm rãi luồn từ ô cửa sổ lưới mở hé vào phòng khách, mang theo mùi khói bếp đặc trưng của khu tập thể cũ và hương cỏ xanh từ cây cối ven đường, khiến trái tim vốn đang hơi căng thẳng của Nhiếp Chấn Hoành dần dịu lại và bình tĩnh hơn.
Anh nhìn cậu thanh niên ngoan ngoan sạch sẽ trước mặt mình đăm đăm, nghĩ thầm, dù câu trả lời là thế nào, có lẽ anh cũng không thất vọng.
Dù gì, gặp được người này, đã là niềm vui bất ngờ lớn nhất trong đời anh.
Lâm Tri thì quả thực không làm anh thất vọng.
Bởi vì sau khi nghe hết những gì anh nói, bé con chẳng có vẻ gì là phản đối, ngược lại còn vẹo đầu, yên tâm kề má mình lên bàn tay anh.
Tựa như một chú hamster cực kỳ tin tưởng chủ mình, cậu mở to đôi mắt đen láy hỏi.
“Chẳng phải anh vẫn luôn đối xử với em như thế sao?”
Lâm Tri hơi hoang mang, cũng thấy hơi khó hiểu.
Cậu ngẫm lại lời anh Hoành vừa nói, và cả lời mẹ dạy ngày xưa trong đầu.
Cho đến khi bàn tay đang áp lên má mình hơi cứng lại, cậu mới như chợt lanh trí hiểu ra, ngước mặt lên từ lòng bàn tay Nhiếp Chấn Hoành, nói.
“Cho nên ——
“Chúng mình yêu nhau đó giờ ạ?!”
Mẹ bảo, bạn trai bạn gái sẽ nắm tay nhau, cùng ăn, cùng chơi những trò rất thú vị, sẽ muốn san sẻ tất cả dẫu vui hay buồn với người kia, sẽ chẳng bao giờ xa cách nữa.
Anh Hoành nói, yêu đương là hai người ở bên nhau, không đánh không cãi nhau, làm gì cũng rất vui.
Chẳng phải trước giờ cậu và anh Hoành luôn như thế hay sao?
Anh Hoành nấu cơm cho cậu, dẫn cậu đi tản bộ, nắm tay cậu, còn thơm cậu nữa.
Anh ý ngồi xem cậu vẽ tranh, giúp cậu kiếm tiền, ngày nào cậu cũng vui vẻ vô cùng.
Hóa ra… đây là yêu đương à!
Lâm Tri hiểu ra, lại dán mặt vào bàn tay của người đàn ông, vui vẻ cọ cọ.
Cậu muốn nói với mẹ, cậu đã tìm được cây đại thụ của mình rồi!.