Thổ Thần Muốn Thăng Chức

Bây giờ trở về hiện tại.

Chẳng là Tang Chỉ té xỉu không bao lâu
thì đám người Minh Tao ca ca đã chạy tới. Mọi người tay chân luống cuống đem tiểu hồ ly đưa trở về Thanh Ngô cung, sau khi Bích Nữ cẩn thận kiểm tra kỹ càng lại nói: “Đang ngủ.”

“Đang ngủ?” Khế Nhạc chắt
lưỡi, “Bích Nữ đại nhân có lầm hay không vậy? Lúc vừa rồi chúng ta đem
công chúa Tang Chỉ từ trong sơn động đưa ra ngoài, nàng gần như…” Cây
đào tinh dừng một chút, xem sắc mặt phượng hoàng xấu xa coi như không có gì trở ngại mới nói nhỏ: “Gần như chỉ còn lại có nửa cái mạng.”

Thất Thủy gãi đầu nói, “Không có bị thương cũng không có trúng độc, mạch
tượng vững vàng, thật sự là đang ngủ chứ không phải té xỉu.”

Tuấn Thúc nghe vậy nhíu mi lại, cảm thấy sự việc kỳ lạ lại xảy ra liên tục.
Vừa rồi ở trong huyệt động, tiểu hồ ly đau đến chết đi sống lại, tứ chi
đều run rẩy. Bản thân hắn thật vất vả mới làm cho nàng ổn định, vậy mà
lúc này Bích Nữ lại có thể nói ra một hai từ chắc nịch, chỉ là… Đang
ngủ?

Phượng hoàng xấu xa thắc mắc nhìn thẳng Bích Nữ, Bích Nữ ở
trên tường bất đắc dĩ nhún nhún vai, “Tiểu phượng hoàng, ngươi nghĩ ta
đang nói giỡn với ngươi hay sao? Bộ dáng đứa nhỏ kia quả thực không có
nửa điểm không khỏe, theo kinh nghiệm chẩn đoán nhiều năm qua của ta mà
nói, thật ra là do sức lực cạn kiệt dẫn đến mệt mỏi ngủ lịm đi mà thôi.”

“Thể lực cạn kiệt… cực kỳ mệt mỏi…” Minh Tao ca ca Tuấn Ngạn vừa sờ cằm, vừa tưởng tượng bức tranh YY trong lời nói của Bích Nữ, vừa dùng khủy tay
huých Tuấn Thúc một cái đầy ám muội, “Tiểu đệ, sẽ không phải là ngươi
cái vụ kia ~~ ai nha nha, làm cho ta ngượng ngùng quá đi, chả trách vừa
rồi ta đột nhiên mặt đỏ tim đập, cả người đều phát run lên. Ai cũng nói
sinh đôi thì có tâm linh tương thông, ngươi cùng tiểu hồ ly ở trong
huyệt động… Ai nha nha, thật đáng ghét quá nha, phát triển quá nhanh —— “

Toàn bộ những người ở trong phòng đều im lặng không nói một tiếng nào, nhìn
trời lại nhìn trời, đếm con kiến lại đếm con kiến, chỉ có thể giả bộ
rằng cái gì cũng chưa nghe thấy, chỉ còn lại có Tuấn Ngạn còn đang đắm
chìm trong thế giới mơ màng của mình, miệng mồm cứ lẩm nha lẩm nhẩm
chuyện bát quái coi bộ rất khoái trá. Cuối cùng, đến khi phượng hoàng
xấu xa chậm rãi giương mắt lên, chậm rãi liếc mắt nhìn lão ca một cái.

Đôi mắt sâu thâm thúy khó dò, vui buồn tức giận đều không thể hiện rõ,
nhưng mà một cái liếc mắt như vậy cũng đủ để cho Minh Tao ca ca không
dám hó hé thêm tiếng nào nữa. Tuấn Ngạn tay túm túm góc áo, giả bộ đáng
thương khổ sở nói, “Ngươi nhìn người ta như vậy làm người ta thẹn thùng
sợ hãi quá đi.”

Phượng hoàng xấu xa chỉ làm như chưa có nghe gì, đôi mắt lãnh đạm nhìn xung quanh phòng một vòng, nhẹ nhàng bâng quơ
nói, “Ngươi đem Ly Vẫn để ở đâu vậy?” Ngụ ý câu nói thực rõ ràng, chính
là trước tiên phải đem chuyện trước mắt giải quyết xong, sau đó mới “dạy dỗ” người tự cho là mình thông minh nhúng tay vào chuyện của ta và tiểu hồ ly.

“Ách ~~” Tuấn Ngạn sờ cằm nhìn trời, “Ta đang nghĩ lại
a, sau khi ngươi cùng tiểu hồ ly đi rồi, chúng ta liền đến núi Thúy
Bình, vốn là cảm thấy nhàm chán nên muốn đi bắt vài tiểu ma vật về để
hỏi một chút xem Ma tộc bọn hắn gần đây lén lút ở xung quanh núi Thúy
Bình sơn rốt cuộc muốn làm gì, kết quả là —— “

Tuấn Thúc nghiến răng kèn kẹt, hai tay nắm chặt nói: “Nói trọng điểm!”

“Trọng điểm?” Tuấn Ngạn vô tội chọc ngón tay “Trọng điểm chính là… lúc chúng
ta đến núi Thúy Bình không cẩn thận gặp phải Yêu vương.”

“Yêu
vương?” Lần này tới phiên cây đào tinh Khế Nhạc lại nghẹn họng nhìn trân trối, “Chính là Yêu vương thống lĩnh tộc yêu hồ?” Trong truyền thuyết
Yêu vương chính là Hồ vương của tộc yêu hồ, vừa ngạo mạn lại hung ác,
không những xem thường nhân loại thấp kém mà ngay cả tiên giới trên này
cũng chẳng xem vào trong mắt.

Mấy trăm năm trước, Yêu vương đã
sớm được vinh dự đứng đầu trong tiên hồ, nhưng hắn khinh thường cái thứ
gọi là quan giai của tiên giới nên đánh sứ giả của tiên tộc được cử đến
yêu giới một trận thừa chết thiếu sống rồi mới trả người này trở về
thiên cung. Mặc dù Ngọc Đế buồn phiền về tính tự cao tự đại của Yêu
Vương nhưng lại sợ thế lực của tộc yêu hồ nên đề nghị Yêu Vương đem nhóm yêu hồ trở về yêu giới an cư một vùng, cũng mang ý tứ rằng không nên
xâm phạm hai giới nhân, tiên, an an tĩnh tĩnh như thế mới liếc mắt một
cái mà thời gian đã vụt trôi qua.

Khế Nhạc gãi đầu, “Nhưng nghe nói Yêu vương luôn luôn ở tại yêu giới, sao giờ lại cũng đến núi Thúy Bình?”

Tuấn Ngạn thấy sắc mặt đệ đệ càng ngày càng khó coi, tóm lại cũng có chút
vui quá hóa buồn, “Ách ~ chuyện ấy… Trời đất chứng giám, ta thật sự thật sự chỉ là muốn cùng Ly Vẫn tới đó vì dân trừ hại, nhưng ai mà ngờ Ma
tộc bị đánh chạy tan tác rồi, đổi lại lại rước lấy sự chú ý của hồ ly
yêu giới kia.”

Phượng hoàng xấu xa cúi đầu, tay nắm chặt đến nỗi móng đâm vào thịt, hận không thể một quyền đánh bay ca ca sinh đôi của
mình. Bởi vì đầu óc của mình lúc đó nóng sốt đến hồ đồ nên mới có thể
gửi thư nhờ hắn đến hỗ trợ điều tra chuyện Ma tộc, hiện tại chẳng những
lợn lành chữa thành lợn què mà ngược lại còn làm cho sự tình càng ngày
càng trở nên phức tạp hơn.

“Vậy bây giờ Ly Vẫn đang ở đâu? Có
phải bị thương hay không?!” Tuấn Thúc trán nổi gân xanh, đã không còn có biện pháp để bảo trì phong độ.

Tuấn Ngạn đem thân hình thu nhỏ
lại, thu nhỏ lại, lại thu nhỏ lại, sau đó mới run rẩy nói: “Thả lại
trong miếu thổ địa rồi, Tuấn Thúc, ngươi đừng tức giận mà ~ thật sự bị
thương không nghiêm trọng lắm đâu, ta đã nhờ Bích Nữ tỷ tỷ xem qua.”

Bích Nữ ở một bên giúp đỡ ừ một tiếng, thích thú nói: “Thật sự nha, không
nghiêm trọng chút nào. Ngoại trừ bị gãy hai xương, trên đùi bị mất có
một miếng thịt, cánh tay bị lặc lìa, thật sự không nặng. Ừm ~ đại khái
nằm khoảng trăm ngày thì tốt rồi. À, đúng rồi, độc trên người hắn Thất
Thủy cũng đã giải rồi, không có việc gì, không có việc gì.”

Đỉnh đầu Tuấn Ngạn liền xuất hiện ba đường hắc tuyến, hoàn toàn không ngờ
Bích Nữ thẳng thắn bán đứng mình như vậy, đứng yên ở tại chỗ trực giác
lại có cảm giác lạnh cả sống lưng, tiếp tục chọc chọc ngón tay kêu rên:
“Tuấn Thúc… Đệ đệ tốt…”

“Tuấn Ngạn.” Minh Tao ca ca nói chưa
xong đã được lúm đồng tiền trên mặt Tuấn Thúc chào đón, thấy thế lúc này Tuấn Ngạn càng đổ mồ hôi lạnh đầy thân, theo tính cách lạnh lùng của đệ đệ, mỗi lần không vui đều hiện lên trên mặt, cho nên hiện tại hắn cười
đến vui vẻ như vậy ——

Tuấn Ngạn lau mồ hôi lạnh trên đầu, nức nở nói: “Ta sai lầm rồi, ta thật sự sai lầm rồi.”

Phượng hoàng xấu xa khoát tay, vẫn cười một cách bất cần đời như trước, “Ta
nghe nói ngươi có một viên minh châu của Đông Hải, hẳn là nghiền thành
bột làm thuốc sẽ rất mau khỏi, ngươi tự tay giao ra đây đi.”

Nghe xong, sắc mặt Tuấn Ngạn liền đại biến, “Không phải chứ? Đó là vật do
Thanh Dục muội muội tặng cho ta làm đính ước…” Hai chữ “tín vật” còn
chưa kịp nói ra, Tuấn Ngạn đã thấy Tuấn Thúc nghiêm mặt đầy sát khí,
quanh thân bị một vầng ánh sáng màu đỏ vây lấy, bàn ghế bên người đều bị đánh văng ra.

Trước tình cảnh này, Tuấn Ngạn sợ giật mình, lúc
này mới chịu thỏa hiệp cầu xin tha thứ. Không khí đang ồn ào náo nhiệt,
tiểu hồ ly ở bên này lại ú ớ bắt đầu ngồi dậy, há mồm thật to hét lên sợ hãi, sau đó mới có một màn Tang Chỉ sau khi tỉnh lại nhìn thấy được.

Cho đến khi tiểu hồ ly thực sự khôi phục thanh tỉnh mới đem toàn bộ sự việc trong giấc mộng nói cho mọi người, đương nhiên sẽ lược bỏ đoạn Tuấn
Thúc giả mạo tỏ tình với mình. Dứt lời, mọi người trong phòng đều im
lặng. Ngay cả Minh Tao ca ca vốn dĩ bình thường mồm miệng chân tay như
tép nhảy cũng im miệng trầm mặc.

Tuấn Thúc sờ cằm, bàn manh mối
với lão ca, “Việc này ngươi thấy thế nào? Yêu vật giả trang thành ta có
phải là yêu quái yếm mộng?”

Minh Tao ca ca lắc đầu, “Yêu quái
yếm mộng thường hấp thụ thần thức mà sống, nếu người mà tiểu hồ ly gặp
thật sự là yêu quái yếm mộng thì thứ nhất là chúng ta không có khả năng
không phát hiện được, thứ hai chuyện trước đó tim tiểu hồ ly bỗng nhiên
đập nhanh cũng giải thích không thông, thứ ba cũng không có lý do gì yêu quái yếm mộng lại nhờ người khác cởi dây thừng gì đó trên người. Tình
trạng này giống như…”

Bích Nữ nói tiếp lời của Tuấn Ngạn, “Giống như vô tình mắc vào kết giới gì đó muốn Tang Chỉ giúp hắn cởi bỏ phong ấn.”

Một câu liền đánh thức mọi người khỏi cơn hoang mang suy nghĩ!

Tang Chỉ nghe vậy liền hoảng hốt giật mình, “Đúng vậy, lúc ta vạch trần quỷ
kế của yêu vật kia, hắn liền thẹn quá hóa giận có ý muốn giết ta nhưng
vẫn không cởi bỏ được dây thừng trói như trước.”

Cây đào tinh nghe xong lời này liền sờ cằm, lẩm bẩm: “Phong ấn… Chẳng lẽ có liên quan đến phong ấn Bình Nhạc trấn?”

Tuấn Thúc gõ gõ cây quạt, suy tư thật lâu sau mới rốt cục nói: “Có lẽ, cũng
là thời điểm nên cởi bỏ bí mật nhiều năm về phong ấn ở Bình Nhạc trấn.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui