Ngày hôm đó là thứ Sáu, sinh nhật của Cố Tân Bạch.
Sau khi hoàn thành tất cả các việc một ngày sinh nhật nên làm, hai người bắt taxi trở lại trường.
9 giờ tối, đường phố vẫn còn náo nhiệt.
Sau khi xuống xe, Nhiễm Dao hơi ngẩn ra một lúc, không biết nên về ký túc xá trước hay đi chơi thêm chút nữa __
Lúc này có chút xấu hổ.
Vẫn là Cố Tân Bạch lên tiếng trước: "Bây giờ còn sớm, hơn nửa tiếng nữa mới tới giờ tắt đèn."
"Vâng," Cô nhún vai, bước theo anh: "Chúng ta đi dạo ở đâu đó đi?"
Anh cười nhẹ: "Được, em muốn đi chỗ nào?"
"Nghe theo anh, vì hôm nay là sinh nhật anh mà."
Nhiễm Dao sợ Cố Tân Bạch còn ước nguyện nào chưa thành hiện thực, ngước mắt hỏi: "Anh có điều gì . . . .rất muốn làm không?"
"Em sẽ chiều theo anh sao?"
Cô thấy câu hỏi này thật kỳ lạ: "Ừ."
"Muốn làm gì cũng được?"
Nhiễm Dao mơ hồ thấy sự tình đang lao nhanh trên con đường nguy hiểm, cô vấp chân lảo đảo hai bước, ngã vào một thân cây, rồi được anh đang nín cười đỡ lấy.
Bóng đêm mờ mịt, càng tới gần ký túc xá, càng có nhiều cặp đôi đang thân mật, đủ loại âm thanh truyền đến, làm cô nóng bừng cả tai.
Ngón tay thiếu niên khẽ xoa eo cô, anh cúi đầu lại gần, ánh mắt tối sầm, giọng nói hơi khàn: "Vậy anh muốn hôn em. . .có được không?"
Cô chống tay vào vai anh, khẽ giãy giụa, nhưng Cố Tân Bạch đã hôn từ chóp mũi xuống.
Hơi thở ướt át, đôi môi hơi lạnh, gió đêm lạnh lẽo thôi qua cành cây khẳng khiu, trăng khuyết trên cao như hoa dịu dàng, anh nhắm mắt, hàng mì rất dài.
Nhiễm Dao cảm thấy mình giống như một chiếc băng cát-set tua chậm, cho đến khi cô nghe thấy tiếng gọi tên dịu dàng của anh.
"Dao Dao."
Cô đáp lại bằng một giọng mềm mại: ". . . .Ư?"
Cố Tân Bạch như đang dỗ cô, nhẹ giọng nói: "Nhắm mắt lại."
"Em nhìn anh như thế, anh không phát huy tốt được."
". . . . . ."