Nhan Kiều không ngờ mình sẽ gặp lại Thẩm Cảnh Trạch.
Cuối tháng 4 thời tiết ấm lên, luận án nghiên cứu sinh vừa được thầy hướng dẫn khen, tâm trạng của Nhan Kiều khá tốt, đi ngang qua cửa hàng tiện lợi, cô tính mua mấy chai nước có ga về chung cư uống.
Nhưng vừa mới thanh toán xong, đã nhận được tin nhắn của cô bạn cùng phòng: "Tới quán Mint Dining phòng 1107 ăn một bữa, có soái ca."
Mới hơn 12 giờ, đúng lúc cô vẫn chưa ăn trưa.
Nhan Kiều đi theo GPS tới quán, vừa mới đẩy cửa phòng ăn vào đã nghe thấy một tràng cười.
Bên trong có khoảng ba bốn người đàn ông đang ngồi, hầu hết đang hút thuốc, chỉ có một người là không, người đó lười biếng nghiêng người dựa vào ghế, nghe thấy tiếng mở cửa thì miễn cưỡng ngước mắt lên nhìn cô.
Chỉ một cái nhìn, nhưng túi trên tay cô bất giác rơi "rầm" một tiếng xuống sàn.
"Ồ, phản ứng lớn vậy?" Có người cười cười húych vào vai anh: "Chuyện gì thế Trạch ca, tình cũ hả?"
Nhan Kiều cúi xuống nhặt mấy chai nước rơi, tiếng chai thủy tinh va chạm lẫn nhau, giòn tan, lanh lảnh.
Chưa từng yêu. Trái tim cô thoáng thắt lại.
Chỉ là cô từng lên giường với anh.
/
Quay lại một tháng trước, tại Manhattan, New York.
Lúc đấy tình huống khá đặc biệt, cô cùng tên tra nam đã nhập nhằng ba nam đi du lịch, nếu phải nói thì tên tra nam đó cũng coi như khá chu đáo dịu dàng với cô, chỉ là gã mãi không chịu xác định quan hệ.
Vốn tưởng rằng khi chuyến du lịch này kết thúc, cô có thể có một người bạn trai.
Ai biết vừa mới xuống máy bay đã gặp mưa to, tên tra nam đó nhận được một cú điện thoại, nghe nói nữ thần của gã cũng tới Manhattan. Càng trùng hợp hơn là, nữ thần vừa mới thất tình, đang bị ướt thành con gà rớt vào nồi canh, rất cần sự an ủi tinh thần.
Thế là gã cặn bã đó đưa cho cô một chiếc ô rồi nói: "Kiều Kiều, bây giờ có người cần sự giúp đỡ hơn em, em tự bắt taxi tìm một khách sạn nào đó đi, anh xong việc sẽ tới tìm em."
Nói xong cứ thế rời đi.
Để lại Nhan Kiều một mình, tại một quốc gia xa lạ, thậm chí đến việc đặt phòng khách sạn cho cô trước gã cũng không làm, mà muốn cô tự "tìm khách sạn nào đó."
. . . . .Rốt cuộc hôm nay là ngày quái quỷ gì vậy.
Rõ ràng là ngày lành, nhưng thất tình đâu chỉ có một người.
Cô bạn cùng phòng của cô chửi ầm lên trong điện thoại: "Cậu vừa đẹp lại có tiền, gã là cái thá gì? Đá gã đi, gã vốn dĩ cũng đâu xứng với cậu."
Nhan Kiều: "Vậy bây giờ tớ nên về nước?"
"Đi cũng đã đi rồi, không thì cậu ở đó paylak mấy ngày cho đỡ tốn công?" Cô bạn cùng phòng nói: "Nếu không cua được một anh chàng phú nhị đại* đẹp trai hơn gã kia nghìn lần thì đừng về gặp tớ!"
*Phú nhị đại: Con nhà giàu đời thứ hai.
Trên đường tìm khách sạn, gió lộng thổi vào cổ áo, Nhan Kiều chợt nghĩ tới một bài post trên Weibo.
Bạn có thể vì tiền của gã, vì gã đẹp trai,
Nhưng nếu muốn một gã tra nam đối tốt với bạn, thì bạn đang chết ngàn lần rồi.
Bạn cùng phòng của cô nói đúng, cô chưa chơi đủ, tại sao phải về nước?
Rất nhanh cô đã phục hồi lại tâm trạng, đặt một phòng ở khách sạn năm sao, dễ chịu thoải mái ngâm mình trong bồn tắm rải đầy hoa hồng, rồi chuẩn bị xuống tầng dưới khách sạn để ăn tối.
Tầng một của khách sạn có một nhà hàng âm nhạc, có người đang hát trên sân khấu nhỏ.
Tháng 4 là lúc du lịch vắng khách, nhà hàng không có quá nhiều người, cô gọi một ly đồ uống khá đẹp, không ngờ đó lại là rượu, nhưng lúc nhận ra thì cô đã uống hơn nửa, đầu óc có chút choáng váng, nên cô định đi rửa mặt cho tỉnh táo.
WC nằm ở phía sau quầy bar, Nhan Kiều rửa mặt xong, tình cờ gặp nam ca sĩ vừa lúc đang trong giờ nghỉ giải lao.
Hóa ra ca sĩ cũng là người Trung, trong môi trường chẳng quen biết ai thế này, cô chợt cảm thấy thân thiết hơn rất nhiều.
Nhan Kiều dựa vào bàn dài, hỏi anh: "Chút nữa anh còn hát sao? Có thể hát bài "Trời đầy mây" của Mạc Văn Úy không?"
Ánh đèn nơi này rất sáng, cô có thể nhìn thấy anh rất rõ. Nhan Kiều nhìn thẳng vào anh, bình tĩnh thầm nhận xét, gương mặt này thật sự quá đẹp, từ cốt cách đến ngoại hình đều có không gì để bắt bẻ, mỗi milimet đều chọt đúng mẫu người cô thích.
Người đàn ông đó cũng dung túng mặc cô nhìn anh hồi lâu, bình tĩnh đứng đó giống như đang chờ đợi điều gì đó, nhưng cô mãi không lên tiếng.
Vì thế ánh mắt anh dần dần đan xen ít cảm xúc khó hiểu trong đó, nhưng không biết anh đang thấy kỳ lạ chỗ nào.
Nhan Kiều chợt nhớ tới, tiền boa rất phổ biến ở nước ngoài.
Vì thế cô rút ra một trăm đô la: "Không có tiền lẻ, thế này được không?"
Mãi đến sau này Thẩm Cảnh Trạch mới nói với cô, lúc ấy cô chớp đôi mắt mơ màng long lanh, giống như đang quyến rũ anh vậy.
Tiền anh tịch thu, rồi lại đặt lại vào bàn tay cô, nhưng cô không thấy được, Nhan Kiều nằm ườn ra bàn, gác cằm lên tay, say mê nghe tiếng hát quê hương vang lên nơi đất khách:
"Sự khởi đầu luôn là giây phút tuyệt vời nhất
Ai cũng nghĩ rằng lửa nồng vĩnh viễn không tắt."
Dường như cô vẫn say, nghe hắn hát một đoạn, Nhan Kiều lại rút ra tiếp 100 đô la: "Lấy tất cả điều anh muốn đi, có thể hát bài này không?"
Suy nghĩ một lúc, cô lại lấy thêm 100 đô: "Cả bài What Kind Of Man* nữa."
*What Kind Of Man (Loại đàn ông gì vậy?) của Châu Kiệt Luân.
Anh cụp mắt xuống, hình như có chút thở dài: "Thất tình sao?"
"Đàn ông chẳng có ai tốt cả." Cô trả lời như vậy, gấp hai tờ tiền lại, hàng mi rũ xuống.
Cô thả lỏng người, có lẽ vì đè nén quá lâu nên khi gặp được đồng hương, ngoại hình người đàn ông này còn rất đẹp, mặc áo sơ mi cô thích, cởi hai cúc áo trên cùng.
Nên có lẽ chỗ tiền này, nên nhét vào cổ áo anh đi.
Nhan Kiều tựa như đang ve vãn, nhưng ngón tay chỉ mới khẽ chạm đến chút da thịt trên lòng ngực anh, người đàn ông đó đã rất nhanh bắt lấy bàn tay cô, cúi đầu sát gần mặt Nhan Kiều, trầm giọng: "Em xem tôi là cái gì?"
Sau đó, hết thảy đều thuận theo tự nhiên.
Cô vốn tưởng hai người đang vào phòng của cô, nhưng hình như không phải, trong phòng anh thoang thoảng mùi đàn hương, cực kỳ gợi cảm.
Nhìn trần nhà phòng anh, cô chớp mắt, trong mắt long lanh hơi nước.
. . . . .Nếu nói không đau khổ là nói dối.
Cô cũng là người, cũng sẽ cảm thấy tủi thân, thấy không đáng giá, thấy không cam lòng.
Cũng muốn trả đũa, muốn chứng minh cô cũng không thua, chỉ cần cô muốn, lúc nào cũng có thể tìm được người tốt hơn.
Có lẽ người đàn ông nhận ra cô đang phân tâm, nên cúi xuống cắn lên bả vai cô, cô bị đau đến khẽ rên một tiếng, nghe được giọng nói hơi khàn của anh: "Tập trung nào."
/
Nên hình dung kết quả sau một đêm phong lưu thế nào?
Chạy trối chết? Anh tình tôi nguyện? Đến giờ liền đi? Không ai nợ ai?
Tóm lại ngày hôm sau tỉnh dậy, cô rời đi, dù sao ở lại cũng chẳng có ý nghĩa gì, sau hôm đó mỗi ngày cô đều đổi một khách sạn, cho đến khi chuyến du lịch này xứng với giá vé, Nhan Kiều mới về nước.
/
Tất nhiên sau đó cô không gặp lại anh nữa, một lần gặp gỡ tựa hai đường thẳng cắt qua nhau, vốn dĩ không có lần tiếp theo.
Nhưng giờ là tình huống quái quỷ gì đây?
Hàng vạn suy nghĩ lướt nhanh trong đầu Nhan Kiều, tay cầm chai nước không chắc, nên chai nước lại rơi xuống, còn nhanh như chớp lăn đến cạnh chân anh.
Ngón tay người đàn ông thon dài, chỗ lõm trong xương cổ tay rõ ràng mạnh mẽ, anh hơi cúi người xuống nhặt chai nước lên, đưa cho cô.
Cô muốn nói cảm ơn, nhưng không sao mở miệng được.
Không ai trong hai người họ trả lời cho câu hỏi "tình cũ" kia, nhưng ai cũng nhận ra, hai người họ ___
Chắc chắn có gì đó mờ ám.
/
Trước khi các món ăn được dọn lên, mọi người đều nhiệt tình đứng dậy đi uống bia, Nhan Kiều không uống, nên cô ngồi yên tại chỗ.
Cô không ngờ rằng người đàn ông đối diện cũng không động đậy.
Cô bạn cùng phòng của cô cũng đi nốt: "Vậy hai người uống đồ uống khác đi, Kiều Kiều, không phải cậu mới mua rất nhiều đồ uống à, siêu sao Thẩm anh nhìn xem, nếu thích đồ gì thì cứ lấy tự nhiên nhé!"
Hóa ra anh họ Thẩm. Nhan Kiều nghĩ.
Chẳng mấy chốc trong phòng chỉ còn lại hai người họ, bầu không khí có chút vi diệu.
Khoan, cũng có thể chỉ có cô thấy vi diệu, còn người đàn ông kia có vẻ rất nghe lời, kéo túi đựng đồ uống của cô lại gần, đang chọn một trong số các chai.
Ngay sau đó, một chai thủy tinh soda dứa đã được đặt trước mặt cô.
Cô muốn hỏi sao anh biết tôi thích loại này, nhưng nghĩ lại thì thấy hơi ngu ngốc, đây là đồ uống cô tự mua, thì bên trong chứa toàn đồ cô muốn uống là chuyện tất nhiên.
Nhan Kiều đang muốn lên tiếng, nhưng còn chưa nói nên lời, thì Thẩm Cảnh Trạch đã mở miệng trước, nói câu đầu tiên kể từ khi cô bước vào phòng riêng.
"Em rất lợi hại," Người đàn ông thản nhiên nhướng mi: "Ngủ xong liền chạy?"
". . . . . ."
Nếu không thì làm thế nào, chẳng lẽ còn phải khom lưng cảm ơn anh đã "vất vả" hả?
Nhan Kiều thật sự không biết trả lời thế nào, cô mất tự nhiên sờ gáy, lại nghe anh hỏi: "Chai đồ uống này, nhìn quen không?"
Cô nhìn chai soda màu vàng trước mặt, chai thủy tinh trong suốt lộ nước soda vàng óng bên trong, nhất thời cô có chút thất thần, nghe anh tiếp tục nói một cách bình tĩnh: "Manhattan, tôi vừa tỉnh dậy đã thấy trên đầu giường đặt cái này."
À, ngày đó trước khi dời đi, cô phát hiện ở trong túi có chai nước có ga, cũng không biết nên để lại cho anh thứ gì, nên ma xui quỷ khiến đặt chai nước đó ở trên bàn.
. . . .Coi như là sự quan tâm ở một nơi vượt đại dương mới tới đi, khi đó cô đã nghĩ như vậy.
"Có phải tôi nên cảm ơn em?" Người đàn ông cười vô cảm nhưng nghe thế nào cũng thấy có vài phần nghiến răng nghiến lợi ở trong đó: "Cảm ơn em sau khi lên giường với tôi thì không cánh mà bay, để lại cho tôi một chai nước có ga sản xuất ở nội địa khiến tôi nhớ về quê nhà?"
Chỉ mấy câu ngắn ngủi, đã khiến cô nghẹn lời, không thể thốt lên lấy một câu.