“Chuyện nào cũng có cái giá tương ứng.” Sự bình tĩnh của Tần Ly làm người ta phải cảm thấy sợ hãi: “Cho dù các con là con của mẹ, mẹ cũng không tài nào tha thứ nổi.
Vì sao Nhạc Nhạc và Thời Không lại chết, mẹ tin rằng các con cũng hiểu như mẹ vậy.
Nếu như các con nhất quyết phải làm như thế thì mẹ chỉ có thể từ bỏ các con mà thôi.”
Cho dù đang nói những lời tuyệt tình như vậy, nhưng gương mặt Tần Ly vẫn rất bình tĩnh.
Đan Nhật Tông nhìn bà, cảm giác đau lòng chậm rãi lan tỏa theo máu.
Thoạt đầu vì mối quan hệ huyết thống mà bị ép chia tay với ông ta, bà cũng tuyệt tình như vậy, nhưng chỉ có ông biết, Tần Ly còn đau lòng hơn cả Đan Kình Hạo và Kỷ Thấm.
Nếu như Đan Kình Hạo và Kỷ Thấm nhất quyết phải bước lên con đường này, vậy thì ông và Tần Ly chỉ có thể kéo chân các con mà thôi, còn không bằng rời xa chúng ngay từ bây giờ.
Nếu là thế, bọn chúng sẽ không còn đường hối hận nữa.
Hắc đạo làm gì có nhân nghĩa, thủ đoạn gì cũng có thể sử dụng, đoạn tuyệt quan hệ với các con là cách tốt nhất.
Làm thế chỉ vì muốn tốt cho con mình mà thôi…
Khu nghĩa địa chỉ còn lại Đan Kình Hạo và Kỷ Thấm, cơn gió lạnh lẽo thấm vào da thịt bọn họ, Đan Kình Hạo bắt đầu cảm thấy thế giới của anh chỉ còn lại hai màu đen trắng, những màu sắc khác đều đã biến mất cả rồi.
Nguyễn Đào Yêu đã chết, ba nuôi và mẹ nuôi cũng đã chết rồi.
“Này, Kỷ Thấm, em có hối hận vì đã chọn con đường này nay không?”
Kỷ Thấm ngẩng đầu nhìn bầu trời, không trả lời thẳng mà nói: “Đan Kình Hạo, em sẽ đến trụ sở chính của ITO, những bản thiết kế vũ khí của em sẽ là vũ khí của bọn họ, cũng là vũ khí sắc nhọn nhất để báo thù Lý Mạnh Nam.”
“Được.”
Bầu trời vẫn xám xịt, như thể ánh dương không tài nào xuyên qua nổi vậy.
Cuộc sống bình yên thuận buồm xuôi gió của bọn họ cũng kết thúc ở đây rồi nhỉ.
Sáu năm sau.
Một bóng người cao ráo đứng trong phòng làm việc sang trọng, trước mặt là bầu trời cao lồng lộng, dưới chân là những con đường xe cộ nườm nượp, người qua kẻ lại tấp nập, giống như đàn kiến đang dời tổ.
Dưới sự dẫn dắt của Đan Kình Hạo, tập đoàn Đan thị lên như diều gặp gió, nhà họ Lữ và nhà họ Nhã đã từng đứng ngang hàng với anh, được xưng là ba gia tộc lớn, bây giờ đã bị anh bỏ xa, tốc độ phát triển rất đáng sợ, chỉ có điều mọi người không biết, một nửa trong sự phát triển đó vì một cuộc giao dịch bí mật.
Chỉ có điều ai mà thèm quan tâm kia chứ? Trên thế giới cá lớn nuốt cá bé này, chỉ cần có bản lĩnh thì ắt sẽ ngồi mâm trên.
Đan Kình Hạo gần như một tay che trời trong giới kinh doanh, muốn mở rộng địa bàn ra Hàn Quốc.
Đối thử của anh – Thẩm Tống, vẫn khăng khăng đối chọi với anh.
Trong vòng sáu năm nay, không biết anh đã mất bao nhiêu mối làm ăn vào tay anh ta rồi.
Đan Kình Hạo chậm rãi lắc ly rượu vang đỏ trong tay, gương mặt sắc sảo của anh không hề gợn lên chút cảm xúc nào cả.
Vốn dĩ một người thành công như anh thì không nên cô độc như vậy, nhưng đứng trên đỉnh cao, anh lại cảm thấy thiếu thốn đi nhiều thứ.
Để bộ truyện nhanh ra chương hơn thì ủng hộ bạn Editor bằng 1 CICK QUẢNG CÁO này nhé!Sáu năm trước, máy bay của Nguyễn Đào Yêu gặp tai nạn, táng thân ở Iran, rồi Lý Mạnh Nam phản bội, thiêu chết Lâm Nhạc Nhạc và Kỷ Thời Không, ba và mẹ của anh cũng vì thế mà quyết định đoạn tuyệt quan hệ với anh.
Từ khi Kỷ Thấm tham gia ITO, trở thành vũ khí sư thì không còn nhận được tin tức gì của con bé nữa.
Trong vòng một năm, anh bị bạn bè phản bội, người thân xa lánh.
Dòng suy tư của anh bị cắt ngang bởi tiếng chuông điện thoại, Đan Kình Hạo nhìn màn hình hiển thị, do dự trong giây lát rồi mới bắt máy.
Giọng nói dịu dàng của một cô gái vang lên: “Hạo, đêm nay ăn cơm chung đi.”
“Đêm nay anh còn có việc bận, em ăn một mình đi.” Không đợi đối phương trả lời, anh qua loa cúp máy ngay.
Trong mắt người ngoài, anh là một người may mắn, có số tiền lớn không tiêu hết được, có vợ là ảnh hậu, cuộc đời như thế thì còn cầu thì hơn.
Chỉ có điều, đời người như nước, ấm lạnh tự biết.
Đúng vậy, anh đã cưới Tô Vy, sau khi Nguyễn Đào Yêu chết đi, sau khi ba mẹ từ mặt anh.
Thực chất tình yêu chỉ là một thứ xa xỉ với anh mà thôi.
Sớm muộn thì anh cũng phải cưới người khác, thế thì chi bằng cưới đại người mình đã từng yêu cho rồi.
Mặc dù anh biết làm thế sẽ không công bằng với Tô Vy.
Ở đầu dây bên kia, Tô Vy nghe thấy tiếng tút tút, cô hơi sững sờ.
Cô đã làm vợ anh năm năm rồi, trước giờ chưa từng được yêu thương như một người vợ.
Trong mắt người ngoài, cô là phu nhân của tổng giám đốc, vô cùng cao quý, nhưng chỉ có một mình cô biết cuộc đời cô bi thương như thế nào.
Tự tạo nghiệt, nào có thể sống.
Thoạt đầu cô ta bắt tay với Thẩm Tống mưu hại Nguyễn Đào Yêu, giết chết đứa trẻ trong bụng cô ấy, khiến cho cô ấy ly hôn với Đan Kình Hạo, cuối cùng cũng được thử ngồi lên vị trí này, cô ta những tưởng cuộc đời mình sẽ rất hạnh phúc, nhưng nào ngờ cuối cùng chỉ còn lại những chuỗi ngày đằng đẵng cô độc.
Một cuộc sống hữu danh vô thực, cho dù là xác thịt hay tâm hồn của cô cũng đều trống rỗng, nhưng cô vẫn ngây ngốc chờ đợi Đan Kình Hạo.
Cô ta tin rằng chỉ cần đợi đến nhiều năm sau, anh ấy sẽ yêu cô như thuở ban đầu.
Ở một thành phố khác, rõ ràng đang lúc ban ngày nhưng căn phòng lại bài trí tựa như đêm tối.
Trong căn phòng, ánh đèn vàng mờ nhạt đổ bóng.
Một nam một nữ ngồi bên cạnh trên chiếc ghế sô pha, người đàn ông tầm năm mươi tuổi, mái tóc đã rụng gần hết, ông ta cười rạng rỡ nhìn người phụ nữ trong lòng mình.
“Cưng ơi, bây giờ chỉ còn lại hai ta mà thôi, chúng ta chơi trò gì vui vẻ với nhau đi nào.”
Người phụ nữ được gọi là cưng ấy chỉ tầm hai mươi lăm tuổi, mái tóc dài duyên dáng làm tôn lên nước da trắng nhu tuyết.
Gương mặt cô ta nhỏ nhắn, nhưng đôi mắt rất trong trẻo và có hồn, giống hệt như chú nai vậy.
Cô ta cười nũng nịu: “Ghét quá đi à, anh chỉ muốn làm trò xấu thôi, chắc chắn đã làm chuyện này với nhiều người phụ nữ lắm chớ gì?”
“Nào có nào có, bây giờ trong lòng anh chỉ nghĩ đến một mình em thôi.”
“Chỉ biết lừa người ta thôi à! Mấy ngày trước có cô gái tên là Tiểu Lệ nói anh cưỡng hiếp cô ta đó.”
“Chỉ là tin đồn mà thôi, sao anh có thể cưỡng hiếp người khác được kia chứ?” Người đàn ông ấy khàn giọng nói: “Cưng ơi, mau lên, anh sắp chịu hết nổi rồi.”
“Gì mà sốt ruột thế.” Người phụ nữ ấy xịch sang một bên: “Anh nói cho em nghe coi, cưỡng hiếp người khác thì thấy như thế nào hả? Có phải còn thú vị hơn lên giường theo cách bình thường không?”
Đôi mắt người đàn ông ấy sáng bừng, ông ta chợt nhớ đến người phụ nữ mấy ngày hôm trước, cô ta càng kêu gào càng phản kháng thì ông ta càng hưng phấn: “Đó là chuyện đương nhiên rồi, người phụ nữ tên Tiểu Lệ ấy đã làm anh hao hết công sức.
Anh thích nhất là gương mặt đau khổ của phụ nữ đấy.
Cô ta càng giãy giụa càng đau đớn thì anh càng hưng phấn.
Cuối cùng, cô ta la đến khàn cả giọng nhưng không ai đến cứu.
Bởi nơi đó là địa bàn của anh, làm gì có ai không thức thời làm anh mất hứng kia chứ, ha ha…”
Nhắc đến công lao vĩ đại của mình, dường như người đàn ông ấy hưng phấn lắm vậy.
Ông ta híp mắt nhìn người phụ nữ trong lòng: “Chúng ta mô phỏng lại chuyện đó không? Sướng lắm.”
Cô ta hừ một tiếng rồi đáp: “Anh xấu ghê nha! Tiểu Lệ đó đi tố cáo anh thì cũng ngu thật, thà là lấy chút tiền rồi câm họng cho xong.”
Người đàn ông nở nụ cười đắc ý: “Từ cục cảnh sát cho đến viện kiểm sát chỉ toàn là người của anh, cô ta có thể tố cáo anh được hay sao? Đừng nằm mơ nữa! Chẳng qua anh chỉ ném chút tiền cho quan tòa, cuối cùng hắn vẫn phán anh vô tội rồi thả anh ra mà thôi.”
Một tiếng cách vang lên, đèn trong phòng đều bật sáng, nhất thời người đàn ông ấy vẫn còn chưa phản ứng lại kịp, người phụ nữ đã ngồi thẳng dậy, cầm bút ghi âm trong tay rồi nhìn anh với vẻ đắc ý.
Vào lúc ấy, một cô gái rất quyến rũ bước vào trong phòng.
Cô ấy có mái tóc dài màu nâu xinh xắn, áo sơ mi trắng đã được mở đến nút thứ ba, cô ấy xinh đẹp nghiêng nước nghiêng thành như thể bước từ trong tranh vẽ ra.
“Đào Yêu, lấy được gì rồi?” Dương Liên tựa người vào cửa, hỏi Nguyễn Đào Yêu một cách uể oải.
“Cho cậu này.” Nguyễn Đào Yêu đưa bút ghi âm trong tay mình cho Dương Liên, rồi mới nhìn người đàn ông đang sững sờ trên ghế sô pha, cô nhẹ nhàng cất bước: “Lần sau còn bắt tớ làm mấy chuyện này sẽ thì tớ sẽ tuyệt giao với cậu đấy.”
“Cho cậu chơi đàn ông miễn phí mà cậu còn không vui hả?” Dương Liên nói một cách sỗ sàng, cô cười rạng rỡ nhìn gương mặt đen sì của Nguyễn Đào Yêu.
“Lần sau phải nhờ cậu tìm ai được mắt một chút.” Cô tỏ vẻ khinh bỉ nhìn người đàn ông đang ngồi trên ghế sô pha: “Loại người này chẳng ra cái gì cả.”
“Này, mấy người!” Người đàn ông ấy có ngu ngốc đến đâu thì cũng hiểu được lời bọn họ nói, ông ta chỉ tay vào hai người phụ nữ, cảm giác tức giận bốc lên ngùn ngụt: “Các cô là ai?”
Dương Liên mỉm cười, lấy danh thiếp ra một cách tao nhã, nhẹ nhàng thả xuống chân người đàn ông ấy: “Tôi là bà chủ của phòng làm việc Noãn Yểu, Dương Liên.” Cô giơ bút ghi âm lên: “Nghề nghiệp là luật sư, có cái này thì chắc anh sẽ không tài nào thoát khỏi tội danh cưỡng hiếp nữa.”
Sắc mặt người đàn ông ấy xám ngoét như tro tàn.
Nguyễn Đào Yêu đi ra khỏi phòng sửa sang lại quần áo, rồi nhìn lại người đàn ông bị Dương Liên khống chế với vẻ xót xa tiếc nuối.
Người ta nói cô là thợ săn đàn ông, đúng là danh bất hư truyền.
Thoạt đầu bọn họ ngồi trên chuyến bay đến Ai Cập, nhưng nào ngờ trước lúc lên máy bay lại nhìn thấy người của Nhã Ly Bắc phái đến, thế là hai người bèn vội vàng thay đổi điểm đến, không xuất ngoại nữa mà đến thành phố này làm bắt đầu cuộc sống mới.
Dựa vào chiếc lưỡi không xương trăm đường lắt léo của Dương Liên, bọn họ dần dần đứng vững gót chân ở thành phố H, cô cũng tìm được việc làm thư ký ở nơi này, nói làm tạm biệt với một Nguyễn Đào Yêu ngây ngô trong quá khứ.
Sau khi Dương Liên gây dựng được danh tiếng trong nghề nghiệp, tự mình mở văn phòng luật sư, đại đa số các vụ án đều là cưỡng hiếp, hơn nữa còn phụ trách những vụ án bị người có tiền làm nhục nhưng không tìm được nơi kêu oan.
Mà có đôi lúc cô sẽ bị Dương Liên gọi đi lấy sắc quyến rũ người giống như ban nãy vậy, bởi vì chứng cứ cưỡng hiếp không dễ tìm, chỉ có thể để chính miệng hung thủ thừa nhận mới được.
Lúc cô đắm chìm trong ký ức, chợt giơ tay lên nhìn đồng hồ, đặt xuống, rồi lại la lên xong rồi, vội vàng bắt một chiếc taxi rồi chạy biến ra khỏi chỗ này.
Dương Liên bước ra ngoài nhưng chẳng thấy Nguyễn Đào Yêu đâu, cô xem giờ, trong lòng cũng hiểu được chuyện gì đã xảy ra, cho dù bây giờ cô đã chững chạc và mạnh mẽ rồi, tật xấu hay quên của cô ấy vẫn còn chưa thay đổi được.
Quả nhiên Nguyễn Đào Yêu hớt ha hớt hải chạy đến cho kịp giờ, trường học đã không còn bóng người, chỉ có một cậu bé chán nản ngồi vẽ vòng tròn trên mặt đất mà thôi.
Nguyễn Đào Yêu tự biết bản thân mình sai rồi, thế là bèn nhẹ nhàng dỗ ngọt cậu cậu bé: “Nhiên à.”
Cậu bé ngẩng đầu lên, nhìn gương mặt tươi cười của cô với vẻ bất mãn, rồi lại cúi gằm đầu xuống, tiếp tục vẽ vòng tròn trên mặt đất, khóe miệng Nguyễn Đào Yêu co rút, tính cách của cậu bé này…khó dỗ chết đi được.
“Tiểu Nhiên, mẹ nhỏ* biết sai rồi, mẹ dẫn con đi ăn kem được không?” Cô tiếp tục lấy lòng.
(Mẹ nhỏ*: mẹ nuôi).