Tại sao? Nếu cô chưa chết thì tại sao lại không liên lạc với anh, tại sao lại trốn tránh anh? Nếu như cô lựa chọn trốn tránh thì sao bây giờ lại ra mặt? Những câu hỏi ấy đang nảy lên trong lòng Đan Kình Hạo, anh muốn hỏi nhưng lại không thốt ra thành lời.
Anh nhớ anh đã từng tự tay đẩy cô xuống cầu thang, giết chết đứa con của bọn họ, hại cô ấy mất đi hai người thân của mình, anh lấy gì để chất vấn cô đây?
Dường như không khí đã ngừng chuyển động trong căn phòng yên tĩnh, những người còn lại đều không dám thở mạnh, bọn họ chưa từng nhìn thấy tổng giám đốc tỏ thái độ như vậy bao giờ, cứ nhắm mắt lờ đi là được, lỡ mà một hôm nào đó anh ấy không vui muốn giết người diệt khẩu, thì bọn họ sẽ chết oan uổng lắm.
Thấy Đan Kình Hạo đến gần mình, Nguyễn Đào Yêu cũng không phản ứng chút nào, cô ngồi nghiêm chỉnh, nụ cười mỉm trên gương mặt vẫn không biến mất, trông đến là chướng mắt.
Đúng vậy, Đan Kình Hạo thấy nụ cười ấy chướng mắt vô cùng.
Nguyễn Đào Yêu của anh sẽ không biết cười một cách giả dối như thế này đâu.
Là ai đã dạy cô ấy kia chứ?
“Nguyễn Đào Yêu.” Anh ôm ghì người con gái trước mặt mình, độ ấm trên cơ thể của cô nói cho anh biết rằng bóng hình trước mặt anh không phải là ảo giác, cô ấy là người thật! Đột nhiên cổ họng của anh cảm thấy chua xót: “Em có biết anh nhớ em đến mức nào hay không.”
Suýt nữa những người có mặt ở đây muốn giựt quách lỗ tai ra, anh ấy định ngoại tình công khai à?
Trong lòng Nguyễn Đào Yêu cảm thấy rất đỗi buồn cười, nhớ cô ư? Nhớ món đồ chơi tên là Nguyễn Đào Yêu đó ư? Đan Kình Hạo, lúc một mình tôi ôm gối khóc đến tận lúc bình minh thì anh đang làm gì? Chắc là đang bận tổ chức đám cưới với Tô Vy nhỉ.
Không ngờ loại người như anh mà còn nói nhớ tôi? Buồn nôn quá đi mất.
Đan Kình Hạo đứng lặng thinh ôm Nguyễn Đào Yêu vào trong lòng mình.
Trong sáu năm nay, chỉ cần anh nghĩ đến Nguyễn Đào Yêu, trong lòng sẽ đau như nứt lìa.
Chỉ có điều nhớ nhung giống hệt như hít thuốc phiện, anh nghiện đến nỗi không thể cai được, rõ ràng biết sẽ làm tổn hại đến mình nhưng lại không kềm chế nổi bản thân,
Hóa ra cô vẫn còn chưa chết, hóa ra cô vẫn còn sống…tốt quá…
“tổng giám đốc Đan, nếu như làm thư ký của anh mà còn bị quấy rối, thì tôi không có hứng với công việc này nữa.” Nguyễn Đào Yêu chậm rãi đẩy anh ra, rồi nói một cách bình tĩnh.
Đan Kình Hạo nhìn Nguyễn Đào Yêu với vẻ ngạc nhiên, cảm giác này là như thế nào? Sao sáu năm không gặp mà cô ấy lại lạnh lùng như thế?
Anh đột nhiên đứng thẳng người dậy, nhìn những người xung quanh: “Mấy người ra ngoài trước đi, còn nữa nói với những ứng cử viên khác về đi, tôi đã chọn được người rồi.”
Sắc mặt của những người phỏng vấn đều như thể đươc đại xá, nhưng rồi bọn họ biến mất ngay trong tích tắc.
Bọn họ không dám nghe ngóng về cuộc sống riêng tư của tổng giám đốc, trừ phi không còn muốn sống ở thành phố C nữa.
Cuối cùng, trong phòng chỉ còn lại hai người bọn họ, hơi thở của Nguyễn Đào Yêu dần dần bình tĩnh lại, còn Đan Kình Hạo lại thở gấp hơn.
“Sáu năm nay em đã sống ở đâu đấy?” Anh sốt sắng muốn biết về mọi thứ của cô, nhưng lại quên mất một điều, Nguyễn Đào Yêu không còn là Nguyễn Đào Yêu nữa.
“Liên quan gì đến anh?” Nguyễn Đào Yêu cười cười, lời nói của cô mang đậm vẻ mỉa mai.
Đan Kình Hạo sững sờ, không biết phải trả lời như thế nào, liên quan gì đến anh? Sáu năm, sự thay đổi của một người lại có thể rõ ràng như thế.
Thấy Đan Kình Hạo im lặng, Nguyễn Đào Yêu dứt khoát đứng dậy, lấy lại cv ở trên bàn: “tổng giám đốc Đan, tôi cảm thấy mình không có hứng thú với một ông chủ thích tọc mạch vào đời sống riêng tư của nhân viên, hay là anh mướn nhân tài khác đi vậy.”
“Nguyễn Đào Yêu!” Thấy người phụ nữ mất tích suốt sáu năm trời ấy muốn rời khỏi phòng, Đan Kình Hạo sốt ruột, anh ôm chầm lấy cô từ đằng sau, cơ thể hơi run rẩy: “Đừng đi! Đừng bỏ anh! Xin em đấy…”
Anh đã nhớ nhung cô suốt sáu năm liền, vô số lần mong mỏi người phụ nữ đã chết đi ấy xuất hiện trước mặt mình, vô số lần nằm mơ thấy gương mặt của cô trong những cơn say túy lúy, sao anh có thể để cô đi được?
“Em muốn gì anh cũng cho, chỉ cần em đừng bỏ đi.”
Xem ra cá đã mắc câu rồi.
Nguyễn Đào Yêu nhếch môi nở nụ cười đắc ý, cơ thể của cô bị anh ôm thật chặt, sự đụng chạm ấy luôn là ác mộng của cô, bởi vì quá ấm áp, bởi thế không lúc nào không nhắc nhở cô về quá khứ thê thảm ấy.
Cô thề rằng sẽ không để cho mình sa đà vào đấy một lần nào nữa, đây là cách duy nhất khiến cho trái tim của cô lạnh đi và cứng rắn hơn.
“Tôi chỉ cần bản ghi hình cậu Tăng cưỡng hiếp một cô gái trong nhà vệ sinh, chỉ cần có được bản ghi hình ấy, tôi sẽ ở bên cạnh anh, anh muốn làm thế nào cũng được.” Nguyễn Đào Yêu chợt mềm mỏng như nước, cô quay người lại dán chặt vào người Đan Kình Hạo, nụ cười quyến rũ nở trên gương mặt xinh đẹp.
Nguyễn Đào Yêu này là ai? Đột nhiên Đan Kình Hạo trừng to mắt, cảm giác lạnh lẽo xộc lên từ dưới lòng bàn chân của anh.
Anh không quen cô ta! Nguyễn Đào Yêu của anh sẽ không bao giờ cười như thế này, hơn nữa còn chủ động quyến rũ anh!
Gương mặt ấy vẫn giống như ngày nào, nhưng lại không phải Nguyễn Đào Yêu.
Đan Kình Hạo chậm rãi buông người phụ nữ trong lòng ra, cơ thể anh lại có phản ứng: “Em đến gặp anh là vì mục đích này à?” Bắt đầu từ lúc nào mà cô ấy đã học được cách trả giá rồi? Hơn nữa vật giao dịch là chính bản thân mình…
Ánh mắt Nguyễn Đào Yêu sáng bừng, giọng nói đượm vẻ đùa cợt: “Sao thế? tổng giám đốc Đan không muốn cho à?” Kết quả này không hề nằm ngoài dự đoán của cô, trong lòng anh ta, lợi ích vẫn là cao nhất.
Có điều cho dù anh muốn cho hay là không thì cô vẫn phải nghĩ cách lấy cho bằng được.
“Em muốn lấy thứ đồ đó cũng không cần phải tốn công như vậy đâu.” Đan Kình Hạo cười khổ, anh lấy một bản ghi âm từ trong ngăn bàn ra rồi đưa nó cho Nguyễn Đào Yêu: “Cầm đi đi.” Có bán ân tình này cho cậu Tăng đó hay không thì cũng không ảnh hưởng gì đến anh cả.
Nguyễn Đào Yêu cầm lấy, cô cười rạng rỡ: “Vậy phải cảm ơn tổng giám đốc Đan đã hào phóng.” Cô cầm túi xách lên giống như một người ngoài cuộc, cô vừa mới mở cửa ra đã nghe thấy giọng nói lạnh lẽo của Đan Kình Hạo vang lên.
“Ngày mai nhớ đi làm đúng giờ.”
Nguyễn Đào Yêu quay người lại, nở nụ cười trong trẻo ngây thơ: “tổng giám đốc Đan, ngày mai tôi muốn xin nghỉ phép.” Cô nghịch ngợm chớp mắt: “Bởi vì Liên phải dự phiên tòa đầu tiên của cậu ấy sau khi trở về thành phố C.”
“Dương Liên…” Đan Kình Hạo nhớ đến Lữ Kiêu, anh em tốt của mình, lúc anh sực tỉnh táo lại thì Nguyễn Đào Yêu đã bỏ đi rồi, anh ngồi thừ trên ghế như con sư tử mất hết sức lực.
Niềm vui khi gặp lại Nguyễn Đào Yêu hoàn toàn bị che lấp mất, sự nghi ngờ dần dần chất cao trong lòng anh, kết lại thành khối đá khổng lồ đè anh đến không thở nổi.
Nguyễn Đào Yêu của anh không còn là thỏ trắng nhỏ nữa, mà là một con mèo rừng thích ăn thịt, biết vươn móng vuốt sắc nhọn của mình vào người khác.
Tiếng đóng cửa vang lên, cuối cùng, thần kinh căng như dây đàn của cô cũng đã được thả lỏng, dường như đôi chân của Nguyễn Đào Yêu mềm nhũn như bị rút hết sức lực, quả nhiên phải dùng hết sự dũng cảm mới có thể giả vờ trước mặt Đan Kình Hạo, nhưng hoàn thành công việc một cách thuận lợi là tốt rồi.
Còn những thứ khác, cô sẽ chậm rãi học cách làm quen.
Kể cả…máu lạnh.
Ngày hôm sau, trong phiên tòa lần thứ hai ở thành phố C, nhóm phóng viên nhộn nhạo bên ngoài cửa.
Vụ kiện lần này được cả thành phố quan tâm đến, dù gì thì cũng có rất ít luật sư dám đối chọi với cậu Tăng, hơn nữa phần thắng tương đối thấp.
Cậu Tăng đã mời Đông Sam, mỹ nữ luật sư có tiếng trong thành phố C biện hộ cho mình.
Nghe nói luật sư của nguyên cáo lại là một người không tên không tuổi.
Cuối cùng, nguyên cáo và bị cáo lần lượt xuất hiện, nguyên cáo Tiểu Ảnh và luật sư của cô ấy còn thu hút phóng viên hơn cả cậu Tăng.
Hai bên vừa mới gặp mặt, bầu không khí đã thay đổi hoàn toàn.
Sau khi nhìn thấy Dương Liên, Đông Sam tỏ vẻ ngạc nhiên: “Ồ? Đột nhiên người mất tích sáu năm lại trở về, muốn mượn vụ kiện này để gây danh tiếng chứ gì? Xin lỗi nhé, cô gặp phải tôi.”
Dương Liên cười đến là tao nhã: “Đông Sam, đợi đến khi phiên tòa kết thúc thì cô sẽ phải hối hận vì đã đụng phải tôi.”
Cậu Tăng vừa nhìn thấy Dương Liên đã nhìn cô chăm chú, một người xinh đep đến như vậy, dù có là những người đàn ông đã dạo chơi lâu trong chốn ong bướm cũng bị cô hấp dẫn.
“Người đẹp, tối nay cô có thể nể mặt mà ăn chung bữa cơm với tôi không?”
Tiểu Ảnh đứng đằng sau lưng Dương Liên, cô ấy sợ hãi kéo nhẹ góc áo của cô.
Dương Liên nắm lấy tay cô ấy, rồi mỉm cười khiến cho cô ấy yên tâm.
Cô từng gặp chuyện như thế này, biết được bản thân sẽ đau đớn thế nào khi nhìn thấy tên khốn nạn đã hạ nhục mình.
Bởi thế, người nào đó bèn ra oai trước mặt cậu Tăng.
“Ngại quá, tôi không có hứng ăn tối với một kẻ hiếp dâm, có điều tôi cảm thấy hôm nay anh sẽ không được ăn tối đâu.” Cô cười rạng rỡ: “Bởi vì cơm nhà nước đang đợi anh ăn đấy.”
“Vậy chúng ta chống mắt lên nhìn xem đi.” Đông Sam hết sức tự tin.
Sáu năm trước, chỉ cần đối đầu với Dương Liên thì cô ta luôn là người chiến thắng, vậy thì lần này cũng không phải là ngoại lệ.
“Tiểu Ảnh, chúng ta đi thôi.” Bên dưới ánh đèn của phóng viên, Dương Liên không giống với luật sư mà lại giống ngôi sao nhiều hơn.
Cô không hề e dè ống kính, cũng không để ý, lúc cô bước lên bậc tam cấp, đột nhiên có người kéo cô từ đằng sau.
“Dương Liên.” Giọng nói như sấm chớp giữa trời quang vang lên bên tai cô, khiến cho cô quay người lại một cách cứng đờ.
Đó là…giọng nói của Lữ Kiêu, là giọng nói của người đàn ông làm cô đau đớn suốt sáu năm, nhớ nhung suốt sáu năm.
Cũng là em trai của người đã phá hủy cả cuộc đời cô.
Vào giây phút ấy, thời gian dường như đã ngừng chảy, đôi mắt hồ ly của Lữ Kiêu nhìn chăm chú theo bóng lưng của Dương Liên, ánh mắt anh ta hằn lên nỗi đau.
Mái tóc ấy vẫn có màu vàng rực rỡ như vậy, bên tai trái vẫn đeo chiếc hoa tai hút mắt như thế, gương mặt vẫn duyên dáng.
Vào lúc Dương Liên quay đầu nhìn lại, nhìn thấy người ấy chính là Lữ Kiêu, anh không hề thay đổi gì so với sáu năm về trước.
Chỉ có điều làm sao có thể không thay đổi gì cho được.
Đã từng đau lòng, đã từng bị tổn thương, đã già rồi.
“Cậu ba Lữ, lâu rồi không gặp.” Dương Liên nở nụ cười chuyên nghiệp, chào hỏi anh một cách phóng khoáng.
Vào giây phút ấy, cô cũng giống với Đào Yêu vậy, cố gắng tỏ ra bình tĩnh để đối mặt với người khiến cho lòng mình dậy sóng gió.
“Sáu năm lẻ mười lăm ngày chưa gặp nhau rồi.” Lữ Kiêu cắn răng.
Anh cứ nghĩ rằng Dương Liên đã chết được sáu năm lẻ mười lăm ngày rồi kia chứ.
Phóng viên đều bị chấn động trước cảnh tượng trước mắt.
Ánh mắt của Đông Sam sắc lẻm như dao, muốn xé nát người Dương Liên ra: “Ừm thì, sắp đến giờ mở tòa rồi, còn có thời gian ôn chuyện với người yêu cũ à, Dương Liên, tôi không dám xem nhẹ cô nữa.”
“Im miệng.” Lữ Kiêu lạnh lùng quát hai chữ, sự lạnh lùng trong đôi mắt anh khiến cho Đông Sam kinh ngạc.
Dương Liên khéo léo rút tay mình về: “Lâu đến thế rồi à? Trí nhớ của cậu ba Lữ tốt quá.
Bây giờ tôi có việc chính cần phải làm, để bữa khác mời anh ăn bữa cơm vậy.”.