Trên bầu trời bỗng nhiên có một tia sét chớp ngang, chỉ trong nháy mắt liên biến mất ở chân trời.
Tay của Lữ Kiêu không ngừng run rẩy lòng bàn tay có chút tê dại đôi mắt ma mị tràn đầy màu đỏ khát máu, anh ta giống như là một con sư tử đang giận dữ toát ra sát khí.
Bước chân của Lữ Minh hơi nhúc nhích một chút, nhưng cuối cùng vẫn nhịn lại được, còn Lữ Đinh thì giống như đang xem một vở kịch đặc sắc, khóe miệng mang theo nụ cười trào phúng, quả nhiên đây là hiệu quả mà anh ta muốn nhìn thấy nhất.
Vốn tưởng rằng Dương Liên sẽ khóc òa lên trong tuyệt vọng, nhưng không ngờ sau khi im lặng thật lâu, tiếng cười chua xót dần dần vang lên trong không khí, giống như là một cái giếng khô cạn đến mức sắp nứt ra, mang theo tiếng khàn khàn.
Dưới bầu trời tĩnh lặng, gió từ từ lướt qua cơ thể của bọn họ, ngón tay của Dương Liên móc chặt vào xi măng, và nỗi đau đến từ nó không bằng một góc nhỏ nào so với đau đớn trong trái tim.
Ngôn Tình Sủng
Sau ngày hôm đó, cô bước vào một thế giới đen tối, cô khao khát ánh sáng, nhưng cô không bao giờ nghĩ rằng cuối cùng Lữ Kiêu đã đẩy cô xuống địa ngục hoàn toàn.
Làm cho anh cảm thấy buồn nôn à? Ha, đúng vậy, ai mà không cảm thấy buồn nôn với cơ thể như thế này, ngay cả bản thân cô cũng muốn lột da từng lớp một.
Chỉ là Lữ Kiêu, tôi đã chôn sống bí mật đó trong sáu năm vì anh nhưng mà cuối cùng lại đổi bằng một câu: "Cô thật sự khiến tôi buồn nôn", tôi không cam tâm, thật sự...!rất không cam tâm!
Dương Liên mỉm cười, đưa tay vén mớ tóc rối xù ra phía sau, nửa bên khuôn mặt sưng phù, nhìn thấy mà khiến người ta kinh ngạc.
"Cậu ba Lữ, anh nên cảm ơn vì đã không ngủ với người khiến cho anh cảm thấy buồn nôn như tôi." Khóe miệng của cô treo một nụ cười hờ hững, đẹp đến mức khiến người ta nhìn thấy mà giật mình.
Lữ Kiêu cắn răng, trong đôi mắt đẹp mang sự tức giận và buồn bã, anh không thể tin được, người phụ nữ mà mình ngày nhớ đêm mong, yêu thương như vậy...!quả thật là một người quá ngu ngốc!
Gương mặt lạnh lùng của Lữ Minh hơi thả lỏng một chút, bỗng nhiên chen vào nói: "Rốt cuộc là đứa bé kia có phải..."
Dương Liên quay đầu, nụ cười quỷ dị đánh gãy lời của anh ta: "Ngày đó hai anh em các anh cùng nhau làm, ai là ba của đứa bé làm sao tôi biết rõ được?"
Lữ Đinh nhíu mày: "Ngày hôm sau tôi đã cho cô uống thuốc tránh thai rồi, làm sao có thể mang thai được?"
"Lữ Đinh, trên đời này không có chuyện gì mà tuyệt đối không xảy ra cả."
"Ha, cuối cùng có phải là chỉ cần làm giám định DNA là có thể rồi." Giọng nói của Lữ Đinh rất nhẹ nhõm, đối với anh ta mà nói, đứa bé đó có phải của anh ta hay không cũng không quan trọng, anh ta muốn nhất là nhìn thấy Dương Liên đau khổ.
"Đừng nói nữa!" Lữ Kiêu mất hết sức lực đánh gãy lời của bọn họ, anh ta không muốn nghe thấy bất kỳ một chữ nào từ trong miệng của Dương Liên, anh ta không chế không nổi mà suy nghĩ đến dáng vẻ của Dương Liên ở dưới người của anh trai anh ta mà hầu hạ, cái này khiến cho anh ta cảm thấy phát điên.
Để bộ truyện nhanh ra chương hơn thì ủng hộ bạn Editor bằng 1 CICK QUẢNG CÁO này nhé!"Dương Liên, tôi không muốn gặp lại cô nữa." Giọng nói của Lữ Kiêu rất nhỏ, giống như là đã mất đi tất cả sức lực.
Nắm tay của Dương Liên nắm chặt lại, nửa ngày sau cô bỗng nhiên thả lỏng ra, nở một nụ cười tươi: "Thật sự xin lỗi rồi, tôi còn muốn tiếp tục phát triển sự nghiệp của tôi ở đây, tôi không thể nào để cho cậu ba không nhìn thấy tôi được."
"Tùy cô." Lữ Kiêu bước từng bước đi xuống cầu thang, bối cảnh hoảng hốt mà hoang vắng.
Cuối cùng cũng đã trở thành thế này, Lữ Kiêu của cô cuối cùng cũng đã ghét bỏ cô, cô muốn sinh cho anh ta một đứa con đến cỡ nào, muốn nắm tay anh sống với nhau đến già, những lời này cũng chưa kịp nói với anh ta thì bọn họ đã mỗi người một ngã rồi.
Lữ Kiêu à, em thà rằng anh hận em, cũng không muốn để cho anh phải đau khổ giống như em, yêu mà không có được mới là tổn thương lớn nhất!
"Lần này anh đã hài lòng rồi chứ?" Sau khi bóng lưng của Lữ Kiêu đi mất, cô ấy liền thu hồi ánh mắt không nỡ lại, lạnh lùng nói, kẻ cầm đầu chính là tên cầm thú ngồi trên xe lăn mang vẻ mặt vô hại.
Lữ Đinh ưu nhã lắc đầu, giọng nói nhẹ giống như bông: "Không, vẫn chưa đủ."
Dương Liên gần như sắp cắn nát cả lợi, người đàn ông này rốt cuộc muốn ép cô đến tình trạng như thế nào mới có thể dừng tay? Có điều anh ta vẫn cho rằng mình chính là Dương Liên không có sức phản kháng giống như sáu năm trước à? Người đã chết qua một lần, bây giờ cũng sẽ không cố kỵ cái gì nữa đâu.
Thứ mà cô muốn chính là trả lại tất cả nỗi đau này gấp ngàn lần, khiến cho những người đã từng làm nhục cô...!chết không được tử tế!
"Vậy thì anh cứ từ từ suy nghĩ cách làm như thế nào để chỉnh chết tôi đi, lúc nào tôi cũng có thể tiếp anh." Dương Liên lạnh giọng cười nói, đi lướt qua bên người của Lữ Đinh, mang theo một cơn gió, bước chân dừng lại, cô cúi người chậm rãi nói: "Có điều đừng để tôi chờ đợi quá lâu, sẽ rất mệt mỏi đó, cậu cả Lữ ngồi xe lăn."
Trong nháy mắt sắc mặt của Lữ Đinh thay đổi, anh ta hung hăng trừng mắt nhìn Dương Liên, cô ấy cười một cách phong tình vạn chủng, bước chân lả lướt rời đi, rời khỏi ánh mắt của Lữ Đinh và Lữ Minh.
Trong phòng làm việc rộng rãi, ánh mắt của Dương Úy Nhiên linh hoạt xoay chuyển, thằng nhóc vừa đánh giá Nguyễn Đào Yêu và Đan Kình Hạo, giống như có điều suy nghĩ.
Hình như là bầu không khí giữa chú đẹp trai với mẹ nhỏ...!ừm, có chút đặc biệt!
Nguyễn Đào Yêu ngắm nhìn bốn phía, đây là phong cảnh mà cô quen thuộc nhất, qua sáu năm cũng không có gì thay đổi, ngay cả cách trang trí ở trên bàn cũng chưa từng thay đổi, khiến cho cô ngộ nhận thật ra cô vẫn là một cô nhóc không hiểu chuyện đời.
Cái ghế kia, anh đã từng ngồi trên đó đút cô ăn gì đó, hiện tại có phải là vẫn còn cảm giác như vậy không?
Dương Úy Nhiên đưa bàn tay nhỏ bé núng nính thịt lắc qua lắc lại ở trước mặt của Nguyễn Đào Yêu, một giọng nói mang theo chút ranh mãnh: "Mẹ nhỏ, mẹ đang suy nghĩ đến những chuyện không thích hợp với trẻ em hả?"
Đan Kình Hạo phun ngụm nước vừa mới uống vào, khó khăn lấy khăn tay lau sạch, thằng nhóc này trưởng thành sớm bao nhiêu vậy?
Còn Nguyễn Đào Yêu thì không cảm thấy kinh ngạc, vẻ mặt khinh thường: "Thằng nhóc thối, con có biết cái gì gọi là không thích hợp với trẻ con không?"
Đan Kình Hạo đen mặt lau đi giọt cà phê còn đọng ở bên miệng, xin nhờ đó, hiện tại trọng điểm không phải là cái này đâu nhỉ? Nguyễn Đào Yêu, có phải là em nên phê bình thằng nhóc lưu manh này trước không, sau đó rồi lại nói cho cho thằng bé biết cái gì mới gọi là không thích hợp với trẻ con.
Quả nhiên là hạt giống gì thì kết quả đó mà...!Đan Kình Hạo oán thầm.
Anh tưởng rằng chắc chắn là Dương Úy Nhiên sẽ ngây thơ lắc đầu, nhưng không nghĩ đến thằng nhóc này nhếch miệng cười xấu xa rồi đi lên phía trước: "Đương nhiên là biết rồi, chính là...!như thế này nè." Vừa mới dứt lời, một nụ hôn liền rơi trên môi của Nguyễn Đào Yêu, âm thanh "bẹp" đặc biệt vang dội.
"Nè, cái thằng nhóc thối kia." Đan Kình Hạo cũng mặc kệ đối phương là một cậu nhóc chỉ mới năm tuổi, cũng mặc kệ nụ hôn này có được tính là một nụ hôn có ý nghĩa chân chính hay không, dù sao trong đầu của anh cũng chỉ còn lại một suy nghĩ như thế này - Nguyễn Đào Yêu bị một người đàn ông khác cưỡng hôn! Anh xách Dương Úy Nhiên lên từ phía sau, nhẹ nhàng nhấc cậu nhóc lên, thế là cậu nhóc nào đó giống như một chú chim nhỏ mà lơ lửng giữa trời.
"Cháu cũng không nhìn thử xem là người phụ nữ của ai, cháu còn dám dán miệng vào."
Nguyễn Đào Yêu im lặng túm lấy Dương Úy Nhiên, bảo vệ chặt chẽ: "Không cho anh hung dữ với thằng bé."
Đan Kình Hạo nguy hiểm nheo mắt lại: "Vậy em liền dám hung dữ với anh."
"Anh Đan, anh lớn đến từng này tuổi rồi vẫn chưa có ai nói cho anh biết mọi người bình đẳng với nhau à?" Nguyễn Đào Yêu thả Dương Úy Nhiên xuống mặt đất, lời nói hùng hồn hỏi lại: "Anh hung dữ với con của tôi, tôi dựa vào cái gì mà không thể hung dữ với anh?"
Đan Kình Hạo nhất thời nghẹn họng, không nghĩ đến mấy năm không gặp, công lực rắn độc của Nguyễn Đào Yêu đã tăng lên rồi: "Thằng bé là con của Dương Liên, không phải của em."
"Con trai của Liên Liên thì chính là con trai của tôi, xin hỏi anh có ý kiến gì không?"
Đan Kình Hạo chán nản, thế mà lại giống như một đứa bé kiếm chuyện khó chịu: "Thế nhưng thằng bé lại giở trò lưu manh với em."
"Vậy thì tốt thôi, anh Đan, tôi sẽ đồng ý với yêu cầu của anh, trừng phạt thằng bé." Nguyễn Đào Yêu ngồi xổm người xuống, lấy tốc độ như nhau mà hôn Dương Úy Nhiên một cái, sau đó khiêu khích nhìn Đan Kình Hạo: "Lần này hòa nhau rồi chứ gì."
Đan Kình Hạo tức đến nỗi muốn phun một ngụm máu từ trong ngực, cái này gọi là tự chui đầu vào rọ à? Anh thất bại trở lại chỗ ngồi bắt đầu nhìn tài liệu của anh, hờn dỗi không muốn phản ứng lại Nguyễn Đào Yêu, kết quả người nào đó cũng không thèm để ý đến sự lạnh nhạt của anh, ngược lại còn đang nghiêm túc dạy dỗ con nít.
"Dương Úy Nhiên, thành thật khai báo đi, cái chiêu hôn này học được ở đâu vậy hả?" Giọng điệu nghiêm khắc.
"Trên TV á."
"Có từng giở trò lưu manh với mấy bạn nữ khác chưa vậy?"
"Chưa đâu, nhưng mà cũng đang tìm mục tiêu." Giọng điệu không quan trọng.
"Cái gì chứ? Con còn đang tìm đối tượng khác nữa hả? Con không hài lòng đối với mẹ nhỏ à?"
"Rẹt..." Bút máy của người nào đó làm rách trang giấy, phát ra âm thanh chói tai, Đan Kình Hạo tự nói với mình, nhất định phải nhẫn nại, phải nhẫn nại...!
"Mẹ nhỏ, nụ hôn lúc nãy sao được tính là hôn, nụ hôn chân chính phải là hôn lưỡi mới đúng." Dương Úy Nhiên một mặt khinh thường.
Nguyễn Đào Yêu liền tái mặt: "Ai dạy cho con cái này vậy?"
"Trên TV á."
Nguyễn Đào Yêu gào thét ở trong lòng, cô muốn trở về đập nát cái tivi đi: "Có phải là con còn nhìn thấy cái gì nữa không?"
Dương Úy Nhiên thông minh hỏi lại: "Vậy mẹ nhỏ với mami của con, hai người còn lén lút xem cái gì nữa à, chẳng lẽ còn đáng sợ hơn nữa?"
"Dương! Úy! Nhiên!" Trời đất ơi, mau giết chết cô luôn đi, chắc kiếp trước là cô đã phạm tội ác gì cho nên mới dạy dỗ được một người xấu của xã hội giống như Dương Liên thế này!
Rốt cuộc người nào đó cũng không bình tĩnh được nữa, đứng phắt dậy, cầm điện thoại lên, sau đó Nguyễn Đào Yêu liền nghe thấy giọng nói lạnh lùng, âm thanh mà người khác không thể chen vào được: "Lần sau nếu như các người còn dám chiếu phim truyền hình có mấy cảnh hôn lưỡi, tôi sẽ tìm người phá hủy luôn đó."
Cúp điện thoại, ánh mắt lạnh lùng của Đan Kình Hạo dần dần rơi trên người của Dương Úy Nhiên, đứa trẻ nào đó lại đột nhiên cảm thấy lạnh lẽo.
Đều nói là phụ nữ xinh đẹp không thể tin cậy được mà, điều này cậu nhóc đã xác nhận chắc chắn trên người mẹ của mình, chẳng lẽ hiện tại người đàn ông đẹp trai mới là người khó chọc nhất?
"Nè, cái thằng nhóc thối ở bên kia.
Nếu như còn dám giở trò lưu manh ở trước mặt mẹ nhỏ nữa, chú sẽ xử lý cháu đó." Giọng nói không lớn, giọng điệu cũng không hung dữ, thế nhưng lại vừa đủ để đàn áp Dương Úy Nhiên.
Thế là cậu nhóc nuốt một ngụm nước bọt, hỏi: "Chú sẽ xử lý cháu như thế nào?"
Đan Kình Hạo chợt cười như gió xuân: "Ném cháu vào trong một nơi toàn là phụ nữ, để cháu tự sinh tự diệt."
"Đan Kình Hạo! Không cho phép anh đùa giỡn kiểu này, nếu như anh làm hư Tiểu Nhiên ngây thơ của chúng tôi phải làm sao bây giờ." Nguyễn Đào Yêu tức giận hổn hển.
Đan Kình Hạo nhíu mày: "Em xác định là thằng nhóc này vẫn còn ngây thơ à?" Trình độ trưởng thành sớm như thế này, sợ là ngay cả động vật giống đực chỉ biết suy nghĩ chỉ biết suy nghĩ bằng nửa người dưới như Lữ Kiêu cũng không bằng nữa, tuyệt đối chính là cái loại mới...!à, ngựa giống.
Đan Kình Hạo nói được nửa câu thì liền cảm thấy hối hận, bởi vì anh nhìn thấy Dương Úy Nhiên dùng cặp mắt trong sáng ngây thơ đến nỗi không thể ngây thơ được nữa nhìn anh, giống như là một hồ nước suối trong veo không tạp chất, có thể làm cho lòng người được gột rửa.
Đan Kình Hạo che mặt, thằng nhóc này...!thế mà lại tỏ vẻ dễ thương với anh!
Điểm mấu chốt là, anh cảm thấy rất đáng yêu!.