Điện thoại di động của Nguyễn Đào Yêu vang lên, tiếng chuông chính là bản nhạc Âu Mỹ thịnh hành nhất, cô nhìn màn hình điện thoại di động, trong lòng liền hiểu.
"Tiểu Nhiên, mami của con kêu chúng ta về nhà nè."
"Em vẫn còn chưa nhận điện thoại mà." Đan Kình Hạo không hiểu.
Nguyễn Đào Yêu khinh thường nhìn anh: "Đây là sự tâm linh tương thông giữa tôi và Liên Liên đó, người khác nhìn không hiểu đâu.
Đi thôi nào Tiểu Nhiên."
Dương Úy Nhiên gật gật đầu ngoan ngoãn, đi theo sau lưng của Nguyễn Đào Yêu, lúc sắp bước ra cửa thì đột nhiên xoay người lại nở nụ cười: "Chú đẹp trai, lần sau chúng ta gặp lại nha."
Xe của Dương Liên đang chờ ở dưới lầu, sau khi cô ấy nhìn thấy Nguyễn Đào Yêu dẫn theo Dương Úy Nhiên đi xuống liền dập tắt điếu thuốc lá ở trên tay, còn xịt thuốc làm sạch không khí ở trong và ở ngoài mấy lần, Dương Úy Nhiên không thích mùi thuốc lá.
Trong nháy mắt mà xe khởi động, Nguyễn Đào Yêu ngẩng đầu lên, giống như là nhìn thấy một bóng người đang lắc lư ở trong phòng làm việc trên tầng cao, cô khẽ cười một tiếng, ấn nút cửa sổ kéo lên.
Đan Kình Hạo, trò hay vừa mới bắt đầu thôi, sáu năm trước làm nhục và chơi đùa tôi, tôi muốn trả lại cho anh giống y như vậy.
Thẳng cho đến khi xe rời đi, Đan Kình Hạo mới trở lại chỗ ngồi từ bên cửa sổ xổ, đây là một ngày vui vẻ nhất trong sáu năm qua của anh, anh cảm nhận được trái tim anh thỏa mãn, anh cảm giác được anh đang sống.
Điện thoại vang lên, là tin nhắn của Tô Vy.
"Hạo, tối nay anh có về nhà không vậy?"
Đan Kình Hạo sững sờ, chợt nhớ đến đã qua một đoạn thời gian rồi không có gặp cô ta, kể từ ngày hôm qua khi nhìn thấy Nguyễn Đào Yêu, trong đầu của anh cũng chỉ có bóng dáng của một người, lại quên đi mình là người đã có gia đình.
Chưa từng có một giây nào cảm thấy có lỗi với Tô Vy giống như bây giờ.
"Có về." Anh trả lời ngắn gọn hai chữ, không đầy một lát sau, lại nhận được một tin nhắn.
"Thật sao? Vậy em chuẩn bị làm cơm tối cho anh, em tự mình xuống bếp làm món bò bít tết mà anh thích nhất.
Bây giờ em đi ra ngoài mua ngay, anh nhớ kỹ là phải về nhà đó nha, muộn một chút cũng không sao đâu, chỉ cần về là được rồi, em sẽ chờ anh."
"Ừm." Đan Kình Hạo bấm nút gửi, sau đó đặt điện thoại di động trở lại vào trong túi, đây chính là sự khác biệt giữa yêu và không yêu, anh đau khổ nghĩ.
Trong tình yêu luôn có một bên phải thấp hèn, người nào không yêu thì sẽ bị vướng vào rất chặt, nhưng mà người yêu thì lại không lạnh không nhạt, quả nhiên là báo ứng.
Để bộ truyện nhanh ra chương hơn thì ủng hộ bạn Editor bằng 1 CICK QUẢNG CÁO này nhé!So với sự buồn chán ở trong phòng làm việc, bầu không khí trên xe cực kỳ nhiệt tình, bởi vì Dương Úy Nhiên vẫn đang líu ríu nói không ngừng.
"Mami, cái chú kêu rất là đẹp trai luôn đó, là bạn của hai người hả?"
"Mami, có phải là chú ấy thích mẹ nhỏ không?"
"Mami, khi nào thì có thể gặp lại chú ấy nữa?"
Dương Liên và Nguyễn Đào Yêu nhìn nhau, mở miệng hỏi: "Con rất thích chú đó hả?"
"Dạ." Dương Úy Nhiên gật đầu chắc nịch: "Con cảm thấy chú ấy là một người rất vui tính, còn là một người rất tốt bụng." Sau đó lại mím chặt môi: "Nhưng mà con không thích ba người kia đâu, mấy người đó sẽ bắt nạt mami."
Hai người phụ nữ ngồi ở phía trước chỉ có thể cười khổ, đều nói cảm giác của con nít là nhạy bén nhất, mặc dù là nhỏ nhưng mà có thể biết được ai là thật lòng.
Nếu như vậy...!Dương Liên nhăn lông mày lá liễu, có vẻ như sẽ có trở ngại rất lớn đây.
Lúc mà Nguyễn Đào Yêu bước vào phòng làm việc, dường như là Đan Kình Hạo đã sớm chờ ở đó, anh nâng mắt lên, giọng nói rất là trào phúng: "Là một người thư ký, em đúng thật quá tận tụy mà."
Nguyễn Đào Yêu giơ đồng hồ lên, lại nhìn đồng hồ treo trên tường, nụ cười lịch sử mà ưu nhã: "Tổng giám đốc, tám giờ kém một phít, không có đến trễ."
Đan Kình Hạo không tiếp tục phản bác nữa, anh đẩy chồng tài liệu ở trong tay ra rồi nói: "Không phải là lần đầu tiên, hẳn không cần anh phải dạy cho em làm như thế nào nhỉ?"
Nguyễn Đào Yêu thuần thục lên tiếng: "Đương nhiên rồi tổng giám đốc."
Cửa nhẹ nhàng đóng lại, Đan Kình Hạo vùi đầu nặng nề mà thở dài, quả nhiên giữ Nguyễn Đào Yêu ở lại bên cạnh là anh tự gây nghiệp rồi, nhìn cô giống như chuồn chuồn nước lướt nước xuất hiện trong cuộc sống của anh, còn phải đè nén dục vọng dâng dâng trào, có trời mới biết anh khó khăn đến mức nào.
Thôi bỏ đi, nếu như tình huống đã như thế này, vậy thì cũng chỉ có thể đi được đến đâu hay đến đó.
Thời gian làm việc có vẻ trôi qua rất nhanh, Đan Kình Hạo chỉ xem hết tài liệu ở trong tay, Nguyễn Đào Yêu liền gõ cửa đi vào.
"Tổng giám đốc, đã ba giờ chiều rồi, ngài Sa Di sẽ đến đây để để bàn với anh về việc gia nhập khách sạn."
"Được, mời ông ấy vào phòng họp đi, tôi lập tức đến ngay."
Rốt cuộc là cô đã thay đổi ở chỗ nào chứ, anh nói không nên lời.
Sa Di là một khách sạn đứng đầu trong ngành khách sạn, lần này có thể đến nước T hợp tác với Đan thị, đối với Đan thị mà nói, chính là một cơ hội tốt trên con đường xây dựng khách sạn quốc tế.
Ông ta tùy tiện lật xem một lượt, liền để tài liệu lên trên bàn, giọng nói có chút lạnh lùng: "Tôi không thích xem những cái này, vẫn là mời tổng giám đốc Đan đích thân giải thích cho tôi nghe đi."
Các nhân viên có mặt tại hiện trường đều sửng sốt, ánh mắt đầu hàng nhìn về phía Đan Kình Hạo.
Đan Kình Hạo lịch sử mỉm cười, cũng không ngạc nhiên: "Có thể cống hiến sức lực vì ngài Sa Di là vinh hạnh của tôi, lợi nhuận ròng của khách sạn chúng tôi vào năm ngoái là một trăm năm mươi tỷ, cho dù là về mặt sản xuất hay là danh tiếng thì đều là tốt nhất..."
"Vậy xin hỏi món ăn nào là phổ biến nhất trong khách sạn của anh?" Sa Di đánh gãy lời của anh.
Đây là vấn đề gian xảo gì vậy chứ? Ai mà còn đi thống kê chuyện nhỏ như thế này? Các nhân viên lộ ra vẻ mặt giận dữ, quả thật lấy trứng chọi đá mà.
Hiển nhiên Đan Kình Hạo cũng không ngờ đến sẽ hỏi câu hỏi như thế này, sau khi trố mắt một giây, Nguyễn Đào Yêu ở đằng sau bỗng nhiên lấy ra một trang từ trong đống tài liệu lớn từ trong ngực đưa cho Đan Kình Hạo: "Tổng giám đốc, đây là tài liệu mấy ngày trước anh muốn tôi điều tra."
Đan Kình Hạo ngạc nhiên nhận lấy, kết quả phát hiện những dữ liệu ở phía trên giống như những gì mà Sa Di đã hỏi, anh ngạc nhiên nhìn Nguyễn Đào Yêu, người ta đã mỉm cười với anh và đứng lại chỗ cũ.
Vấn đề hợp tác này sau đó được tiến hành thuận lợi đến kỳ lạ, chỉ cần là vấn đề của Sa Di, dường như Nguyễn Đào Yêu đã sớm chuẩn bị từ trước, cho đến bảy giờ tối, sau khi đã kết thúc mà Đan Kình Hạo còn có chút mơ màng.
"Tôi quả nhiên đã không nhìn lầm Đan thị chính là lựa chọn tốt nhất của tôi ở nước T." Sa Di rất hài lòng: "Tổng giám đốc Đan nể mặt ăn cùng nhau một bữa cơm đi, mang theo cả thư ký nữ xinh đẹp của anh nữa."
Thật ra thì người sáng suốt chỉ cần nhìn đều biết được, trong lần hợp tác này, Nguyễn Đào Yêu đã đã tốn không ít sức lực, cái này khiến cho những nhân viên kia mở rộng tầm mắt, cảm thán quả nhiên là người bên cạnh tổng giám đốc Đan, người nào cũng có tài mà đều che giấu.
Trong bữa cơm trò chuyện vui vẻ, Vương Dũng là người trung gian dường như cũng rất vui, phi vụ làm ăn này bàn bạc thành công, ít nhất cũng coi như có chút quan hệ với con cá lớn là Đan Kình Hạo, như vậy thì công ty của ông ta sẽ được yên ổn hơn.
Nguyễn Đào Yêu ngồi ở bên cạnh Đan Kình Hạo, một bộ dạng của con gái nhà lành, uống nước trái cây cũng không nói chuyện.
Thừa dịp Sa Di nói chuyện với người khác, Đan Kình Hạo nghiêng người qua nhẹ giọng hỏi: "Nguyễn Đào Yêu, mấy số liệu kia là có chuyện gì đã xảy ra vậy?"
Nguyễn Đào Yêu đưa những món ăn được chế biến tinh xảo vào trong miệng, trả lời một cách tự nhiên: "Tôi đã điều tra thông tin của ông Sa Di, phát hiện ông ta rất thích hỏi một chút vấn đề gian xảo" thế là cô hé miệng cười một tiếng, "tôi liền chuẩn bị từ sớm, sự thật chứng minh cơ hội là cho người có chuẩn bị tốt."
Đan Kình Hạo bị một gậy đánh cho phiền não, người phụ nữ này là đang nói anh bất tài đó à? Nhớ đến trước kia, một người ngay cả sao chép tài liệu mà cũng có thể làm lộn tới lộn lui, thế mà bây giờ lại làm chuyện đâu vào đấy, còn có thể lo trước lo sao, sáu năm đó rốt cuộc là cô đã trải qua những gì mà lại lột xác như thế này?.
truyện xuyên nhanh
Đan Kình Hạo buồn phiền uống một ngụm rượu, quả nghiên anh vẫn tương đối thích bé thỏ trắng ngây thơ của trước kia, Nguyễn Đào Yêu của hiện tại quả thật giống như là một con sói đội lốt cừu.
Đột nhiên có mùi rượu bay qua, Đan Kình Hạo cảnh giác nhìn lên, phát hiện người bên cạnh đã bị Vương Dũng ôm chặt lấy, khuôn mặt mập mạp nở nụ cười kinh tởm: "Đào Yêu à, hôm nay người có công lao lớn nhất là cô đó, nào, anh Vương mời cô một ly."
Vốn cho rằng Nguyễn Đào Yêu sẽ không nhận ly rượu kia, không ngờ đến cô thoải mái uống xong một ly rượu đầy còn rất hào phóng mà lật ngược ly rượu lại, biểu thị rằng không dư một giọt nào.
Những người có mặt ở đó đều lập tức ồn ào: "Đào Yêu, không ngờ đến là tửu lượng của cô lại tốt như vậy." "Thật là sảng khoái, nào, tôi cũng mời cô một ly!" "Nào nào nào, cũng đừng có quên tôi chứ!"
Thế là một đám đàn ông đều bao vây xung quanh Nguyễn Đào Yêu, một ly lại một ly rượu được rót vào trong cái miệng nhỏ nhắn của Nguyễn Đào Yêu, mấu chốt là người trong cuộc vẫn còn một bộ dạng không quan trọng, ai đến cũng không từ chối.
Đan Kình Hạo khó chịu nhìn bàn tay của Vương Dũng vẫn còn đang đặt ở trên vai của Nguyễn Đào Yêu, hận không thể lập tức chặt mất cánh tay của ông ta, rốt cuộc đời người phụ nữ này bị làm sao vậy hả? Người khác sàm sỡ đụng chạm cô mà cô cũng không hề phát giác, lửa giận bốc lên đầu, Đan Kình Hạo cảm giác cả người của mình đều muốn bốc cháy.
Cuối cùng anh kiềm nén không được nữa, hai tay hung hăng đập lên trên bàn.
"Rầm" một tiếng, trên bàn rượu liền không có bất kỳ âm thanh nào, những người liên quan đang luống cuống nhìn sắc mặt của ông chủ nhà mình đen đến nỗi có thể mài được mực, ly rượu cũng lúng túng dùng giữa không trung.
"Nguyễn Đào Yêu, em đi ra ngoài với tôi một chút." Đan Kình Hạo không nói hai lời, kéo người đang ngồi ở chỗ ngồi, hùng hùng hổ hổ đi ra khỏi phòng.
Vương Dũng một mặt xấu hổ: "Tổng giám đốc Đan, cậu ấy làm sao vậy?"
Sa Di ngược lại có dáng vẻ của một người từng trải: "Chỉ sợ là ghen thôi."
"Cái gì chứ?" Tất cả mọi người ở đây đều hoảng sợ, không phải chứ, ông chủ và Nguyễn Đào Yêu? Làm sao có thể được? Ở trong nhà còn có một ảnh hậu Cannes như là nữ thần, thật sự chẳng lẽ giống như trên tivi đã nói, những người đàn ông có tiền thì bình thường đều lạnh nhạt ở trong nhà, còn bên ngoài thì lại bay bổng à?
"Tổng giám đốc Đan, anh muốn lôi kéo tôi đi đâu vậy hả?" Cổ tay của Nguyễn Đào Yêu bị anh nắm chặt lại, có làm như thế nào cũng không tránh thoát được, anh đi quá nhanh, cô gần như không theo kịp bước chân, cũng chỉ có thể nhìn một bên mặt âm u của anh.
Kéo Nguyễn Đào Yêu vào trong nhà vệ sinh, sau khi xác định ở bên trong Không có ai, Đan Kình Hạo treo một tấm biển có nội dung "đang dọn dẹp" lên trên cửa, Nguyễn Đào Yêu bật cười: "Tổng giám đốc Đan, ở đây chính là nhà vệ sinh nữ mà, anh đi vào đây hình như có vẻ không tiện cho lắm."
Đan Kình Hạo nặng nề đè Nguyễn Đào Yêu lên trên tường và tiến lại gần cô: "Nguyễn Đào Yêu, ý của em là gì hả?"
Nguyễn Đào Yêu chớp đôi mắt to, vẻ mặt vô tội: "Cái gì mà có ý gì chứ?"
"Bị mấy người đàn ông vây vào giữa, có phải là cảm giác rất tốt không? Hơn nữa, em học được cách uống rượu từ lúc nào vậy hả?" Đan Kình Hạo vừa nghĩ đến một đám đàn ông đụng chạm ở bên cạnh của cô, anh liền muốn chặt mấy người đó ra.
Nguyễn Đào Yêu cũng xem như có thể hiểu được, ngón tay thon dài trèo lên lồng ngực của Đan Kình Hạo, vẽ vòng tròn lên làn da màu lúa mì trần trụi của anh, giọng nói của cô cực kỳ quyến rũ: "À, Đan Kình Hạo, anh đây là đang ghen đúng không?".