Từ trên cao nhìn xuống, trước công ty vẫn còn một đám nam nữ trẻ tuổi đang ra oai, hầu như bọn họ đều là fan hâm mộ của Tô Vy.
"Tổng giám đốc, anh có muốn kêu người đuổi bọn họ đi không?" Kitty ở phía sau cung kính hỏi.
Đan Kình Hạo lắc đầu: "Đuổi đi sẽ chỉ làm người khác cảm thấy tôi có tật giật mình, thôi vậy, cứ để bọn họ ở đó đi."
Trở lại phòng làm việc, Lữ Kiêu đã chờ đợi từ lâu.
Vừa nhìn thấy Đan Kình Hạo đi vào, anh lập tức thu hồi tài liệu trên tay: "Biết phải mở thế nào chưa?"
"Ném súng xong thì không nói lời nào." Đan Kình Hạo bực bội kéo cà vạt xuống: "Những người trong hội đồng quản trị thì không cần phải lo, những năm này, bọn họ đã kiếm không ít tiền từ trên người tôi, chẳng qua là cổ phiếu liên tục rớt giá..." Đôi mắt tối tăm của anh nhìn vào màn hình máy vi tính, thấy giá cổ phiếu đã rớt đến màu xanh lá cây, trên gương mặt anh tuấn tràn ngập sự tàn bạo.
"Kình Hạo, cậu xem mấy bức hình và video này mà xem, rõ ràng là bọn họ đã có âm mưu từ trước.
Dựa vào góc độ này, đống ảnh chụp chỉ có thể chụp được từ toà nhà cao tầng song song ở phía đối diện mà thôi." Vừa nãy Lữ Kiêu nghiên cứu một hồi lâu nhưng vẫn chưa nghĩ ra làm thế nào mà Đan Kình Hạo lại đúng lúc bị người khác chụp được: "Tôi cảm thấy, cậu bị gài bẫy."
Đan Kình Hạo im lặng, ngón tay mảnh khảnh chạm nhẹ vào màn hình máy vi tính.
Thật ra, từ khi hình ảnh và video bị lan truyền, anh cũng đã nghi ngờ rồi.
Chẳng qua anh không muốn tin mà thôi.
Ngay cái lúc anh bị chụp phải, góc độ và tầm nhìn cứ như được chuẩn bị xong hết cả rồi, chỉ còn chờ anh đi vào thôi.
Thế thì chỉ có một khả năng, đó là Nguyễn Đào Yêu.
Lữ Kiêu cũng đã nghĩ đến điểm này, cộng thêm chuyện hôm nay Nguyễn Đào Yêu không đi làm, giống như cô đang trốn tránh cái gì đó vậy.
Đan Kình Hạo có hơi bực dọc, anh tan việc thật sớm, sau đó lái xe chạy đến chỗ ở của Nguyễn Đào Yêu.
Lúc này Nguyễn Đào Yêu đang ở nhà mình, cô nhàn nhã ăn đồ ăn vặt và xem phim, bỗng nhiên cô nhận được một cuộc gọi của Đan Kình Hạo.
"A lô?"
"Nguyễn Đào Yêu, xuống đây gặp anh." Giọng nói âm u của Đan Kình Hạo vang lên từ bên kia, khiến Nguyễn Đào Yêu run lên.
Sớm muộn gì cô cũng phải đối mặt với chuyện này.
Nguyễn Đào Yêu sửa soạn một chút, sau đó xuống lầu.
Để bộ truyện nhanh ra chương hơn thì ủng hộ bạn Editor bằng 1 CICK QUẢNG CÁO này nhé!Dưới lầu, Đan Kình Hạo đang dựa vào chiếc xe nổi bật của anh, vừa nhìn thấy cô, câu hỏi đầu tiên của anh là: "Tại sao?"
"Tại sao cái gì?"
"Đừng giả vờ ngốc nữa, chuyện hôm nay do em làm đúng không? Nếu như em hận anh, tại sao còn trở về?" Đan Kình Hạo nghiến răng nghiến lợi nói.
Nguyễn Đào Yêu ngước mặt lên, hung hăng nói: "Bởi vì hận anh cho nên tôi mới trở về! Anh cho rằng sáu năm qua tôi cố gắng trở thành một thư ký xuất sắc như vậy để làm cái gì? Chính là để ngày hôm nay tôi có thể làm anh thân bại danh liệt! Đan Kình Hạo, anh hại chết ba mẹ tôi, hại chết con của tôi! Dựa vào cái gì anh có thể sống tốt như vậy? Dựa vào cái gì tôi không thể hận anh, trả thù anh?"
Thế nhưng Đan Kình Hạo lại ôm lấy cô, nói: "Hận anh, trả thù anh cũng không sao cả, chỉ cần em không biến mất một lần nữa là được rồi.
Em muốn cái gì anh cũng cho em, em ở bên cạnh anh, mạng của anh là của em, em muốn hành hạ anh thế nào thì hành hạ thế đó."
"Anh muốn tôi làm tình nhân của anh sao?"
"Anh sẽ ly dị với Tô Vy, anh sẽ cho em một danh phận." Đan Kình Hạo ôm lấy cô, không dám buông lỏng một chút nào.
Anh sợ nếu như mình buông một cái, cô sẽ lập tức chạy mất.
"Hừ!" Nguyễn Đào Yêu cười nhạt: "Anh ly dị với cô ta thì phải vứt bỏ một nửa tài sản, anh bỏ được chắc?"
Cô làm như chắc chắn anh sẽ không cam lòng để mất một nửa tài sản vậy, nhất thời nụ cười lạnh lùng trên gương mặt cô không hề dừng lại.
"Vì em, đừng nói một nửa tài sản, cho dù tặng cho cô ta toàn bộ Đan thị thì sao chứ?" Đan Kình Hạo nói một cách vô cùng nghiêm túc.
Nguyễn Đào Yêu sững sờ một chút, trong mắt cô hoàn toàn không tin.
Nhưng mà chẳng sao cả, Đan Kình Hạo sẽ làm cho cô xem.
Sau khi trở về, anh nói chuyện ly dị với Tô Ly ngay lập tức.
Dưới sự cố gắng của anh, cuối cùng thì hai người cũng ly dị xong xuôi, đồng thời anh cũng mất đi một nửa tài sản.
Sau cái ngày ly dị, Đan Kình Hạo mang theo một nửa tài sản còn lại đi tìm Nguyễn Đào Yêu.
"Đào Yêu, đây là giấy chứng nhận ly dị, với lại anh đã nhờ luật sư sang tên cho em toàn bộ tài sản của anh.
Từ nay về sau, tất cả mọi thứ của anh đều là của em, bao gồm cả con người anh." Đan Kình Hạo nhìn cô chăm chú, trong mắt chỉ có tình yêu thương và sự áy náy đối với cô.
Lần này vốn dĩ Nguyễn Đào Yêu trở về là muốn tìm anh báo thù, nhưng khi anh tự mình đưa tới của, cô lại không biết nên làm thế nào mới phải.
Ở thời điểm này, nếu như cô muốn báo thù, cô sẽ cướp lấy số tài sản kếch xù của anh, lợi dụng quyền thế của anh để phá huỷ chính anh, khiến suốt đời anh không thể thoát thân.
Nhưng cô lại mềm lòng.
Bước một chân vào cửa, cô cũng không muốn làm như vậy nữa.
Trong lòng cô rất rối loạn.
Nguyễn Đào Yêu đẩy Đan Kình Hạo ra, nói: "Tôi không tin, anh không cần phải làm như vậy, tôi sẽ dùng cách thức của bản thân để báo thù..."
Đan Kình Hạo ôm cô, nói: "Đào Yêu, trước đây toàn bộ đều là do anh sai, anh sẽ dùng nửa đời sau của mình bù đắp cho em."
Anh biết thái độ của Nguyễn Đào Yêu đã dao động, cho nên anh phải tranh thủ rèn sắt khi còn nóng.
Nếu không, bỏ qua cơ hội này, không biết lúc nào anh mới có được cơ hội lần nữa.
Anh đánh cược đúng rồi, Nguyễn Đào Yêu vẫn còn tình cảm với anh, cô vẫn còn thích anh.
Chẳng qua là trước đây chuyện anh làm thật sự rất quá đáng, trong lúc đó cũng tồn tại một số hiểu lầm cho nên mới khiến cô căm ghét anh.
Lần này, Đan Kình Hạo rất kiên nhẫn giải thích cho Nguyễn Đào Yêu, bao gồm chuyện đứa bé, chuyện ba mẹ qua đời và thâm chí là hôn nhân của anh và Tô Vy.
Nguyễn Đào Yêu cũng không ngờ trong nhiều năm qua, anh phải chịu đựng áp lực và sự đau khổ lớn đến như thế.
"Lúc ấy anh cho rằng em đã chết, cho nên mới kết hôn với Tô Vy.
Nhưng mà em yên tâm đi, cho tới bây giờ anh chưa từng chạm vào cô ta." Đan Kình Hạo gấp gáp nói.
"Thật xin lỗi, em đã hiểu lầm anh." Nguyễn Đào Yêu xin lỗi.
Nhưng Đan Kình Hạo lắc đầu nói: "Người nên nói xin lỗi phải là anh, anh rất hối hận về chuyện đứa bé."
"Đừng nhắc lại nữa, từ nay về sau, chúng ta hãy sống thật tốt." Nguyễn Đào Yêu nói.
Đan Kình Hạo gật đầu.
Sau này, anh sẽ không buông tay cô nữa.
Yêu một lần nữa, Đan Kình Hạo rất nôn nóng, anh dùng tốc độ nhanh nhất cử hành lễ cưới.
Đó là một buổi lễ kết hôn vô cùng long trọng, vang động khắp thành phố.
Lần đầu tiên Đan Kình Hạo tỏ ra tình cảm thắm thiết ngay trước mặt truyền thông.
Lúc này, tất cả mọi người trên toàn thế giới đều biết Nguyễn Đào Yêu là người phụ nữ mà Đan Kình Hạo yêu nhất.
Từ trước đến giờ Đan Kình Hạo chưa từng cảm thấy hạnh phúc như thế, mà điều khiến anh hạnh phúc hơn nữa là Dương Uý Nhiên lại là con trai của anh.
Bỗng chốc vợ con đều có đủ, cuộc đời này của anh không còn mong mỏi gì nữa..