Thỏ hay sói?!?
Nếu muốn nhớ rõ những lời Tạ Tử Giác nói kỳ thật cũng chẳng mất nhiều thời gian.
Chỉ cần là việc liên quan đến Tạ Tử Giác, tên ngốc Giang Dụ Tiệp luôn nhạy cảm dị thường.
Hiểu rõ ý tứ lời nói của Tử Giác rồi Thỏ con luôn cảm thấy phấn khích.
Địa vị của mình trong lòng đối phương càng ngày càng có bước tiến lớn nha, bây giờ trong mắt người ta mình đã không còn là 'đứa trẻ ngoan' mà đã thành 'bằng hữu' rồi đây!
Thật vui vẻ, vui vẻ quá đi, vui vẻ đến nỗi khi nấu cơm tối, không ngần ngại cầm dao cắt thẳng vào tay một nhát!
Khi cuống cuồng vọt tới phòng khách lôi hộp cứu thương nhằm sát thương, dán urgo thì bị Tử Giác nhìn thấy.
Máu chảy nhiều, vết cắt khá lớn, có lẽ lực đạo khi cắt dao vào tay không hề nhỏ, Tạ Tử Giác lo lắng cầm tay Thỏ, chán nản nói: « Cậu lại làm cái quỷ gì thế? Cẩn thận một chút có được không? »
Giang Dụ Tiệp chỉ có thể cười cười, hic, để cho Tử Giác nhìn thấy bộ dạng thê thảm của mình thật là đáng ngại.
« Này!» – Tạ Tử Giác cầm urgo, lột lớp dán rồi đưa cho Dụ Tiệp, chờ cậu ta dán xong vết thương mới quay sang thu dọn bông băng, cất túi cứu thương.
« Cảm ơn! »
Bạn bè tốt, Tử Giác chính là luôn chăm sóc mọi người như thế.
Tuy ngoài miệng gắt gỏng mắng người nhưng động tác luôn là dịu dàng cẩn thận.
« Cậu có cần hỗ trợ không? » – nhìn Giang Dụ Tiệp dán urgo, Tử Giác đột nhiên hỏi.
Kỳ thật cậu vẫn áy náy khi toàn bộ việc nhà đều đổ hết lên vai Thỏ, mặc dù cậu là do tay bị thương nhưng ít nhất tay trái vẫn hoạt động được! Không nên để Thỏ gánh vác hết mọi việc mới đúng...
Giang Dụ Tiệp biết Tạ Tử Giác lại như vậy nữa rồi.
Kiểu nói này hai ba ngày sẽ hỏi một lần.
Mỗi lần Giang Dụ Tiệp đều kiên nhẫn trả lời: « Không cần, mình làm tốt! »...!rồi tốn đến chục phút thuyết phục Tử Giác đứng yên bên cạnh nhìn xem mình làm việc là được rồi, cuối cùng có lúc còn phải sử xuất tuyệt chiêu tất sát kỹ: mỉm cười đáng yêu – mới có thể khiến Tử Giác ngồi im.
Tạ Tử Giác đối với việc mình vô tích sự ngồi một xó rất bực bội.
Giang Dụ Tiệp buồn khi thấy Tiểu Giác cứ khăng khăng cố chấp như thế.
Cậu ta không rõ đến khi nào Tử Giác mới có thể thay đổi tính cách khó chịu này?
« Cậu không cần khách khí với mình.
» – Dụ Tiệp nghiêng đầu, cố ý đem khuôn mặt tươi cười đáng yêu của mình đập vào mắt đối phương: « Nếu như mình cần cậu giúp đỡ nhất định sẽ gọi, được không? »
Tạ Tử Giác quả nhiên ngây ngốc gật đầu.
« Được rồi, bây giờ mình quay vào xào nốt rau, cậu cứ ngồi ở đây xem TV, lát nữa là có thể ăn cơm rồi.
» – Giang Dụ Tiệp đóng nắp hộp cứu thương, đứng dậy, vừa cười vừa nói như vậy.
« Ờ...!» – Tử Giác gật đầu, rất ngoan ngoãn thông minh.
Mãi tới khi ăn cơm tối xong cậu ta mới giật mình phát hiện ra vừa rồi đương nhiên bị Dụ Tiệp lừa, còn bị lừa một cách rất ngọt.
Ôi ông trời ơi – lần nào cũng như lần nào là sao????
***
Ba mẹ Tạ Tử Giác tới thăm, tới bằng chuyến xe sớm nhất, xách theo túi lớn túi nhỏ đồ ăn và thuốc bổ cho cậu.
Mãi tới hôm nay họ mới biết cậu cả nhà mình bị thương.
Tạ Tử Giác không muốn ba mẹ lo lắng nên lúc đầu không nói, ai ngờ cái miệng làm hại cái thân, tính gọi điện báo cáo mọi chuyện vẫn bình thường với ba mẹ ở nhà, che che giấu giấu loanh quanh rồi lại tự thò đuôi: « Tay của con tốt rồi, ba mẹ không cần lo lắng.
» – vì thế cho nên nhị vị phụ huynh biết luôn.
Câu đầu tiên ba mẹ Tử Giác nói với Dụ Tiệp, sau khi bước vào cửa là: « Xin lỗi », nói câu thứ hai: « Ngại quá, đã làm phiền! » Mấy câu này thật sự đã dọa Thỏ không ít, đến nỗi chân tự động lùi về phía sau vài bước, miệng ơ ơ...!Nhớ đến bình thường Tạ Tử Giác cũng như thế, luôn luôn là: « Bạn cùng phòng đương nhiên không có nghĩa vụ buộc phải tươi cười đón chào bạn mình đến chơi, không có nghĩa vụ chịu đựng sự quấy rầy, phiền phức của bản thân mình.
Vì thế cho nên mỗi lần mời bạn đến chơi tại phòng trọ, đều sẽ báo trước, hơn nữa càng cố gắng hạn chế tụ tập bằng hữu tại phòng trọ chung càng tốt», Tử Giác vẫn hằng nghĩ quấy rầy người khác là không tốt.
Quả nhiên cha nào con nấy.
Mama Trần Huệ Ngôn vào gian bếp nhỏ xíu nấu vài món canh bổ, còn làm vài món cầu kỳ ngon miệng mà bữa cơm bình thường ít khi được ăn.
Giang Dụ Tiệp theo vào theo ra phụ giúp, nhân tiện học vài mẹo nấu nướng.
Trong phòng bếp bà quay sang Dụ Tiệp nói vài câu cảm ơn, cảm ơn cậu đã chăm sóc Tạ Tử Giác lúc cậu bị thương, sinh hoạt không tiện.
Nghe xong Dụ Tiệp cảm thấy có điểm chột dạ, không hiểu sao lại thế.
Ở lại được một đêm thăm cậu cả, vì ở nhà còn một sắp nhỏ cần chăm sóc nên ba mẹ Tử Giác sớm hôm sau lại vội vã trở về Cao Hùng.
Giang Dụ Tiệp đột nhiên ngưỡng mộ Tạ Tử Giác quá đỗi.
Cậu ta dẫu bị thương hay sức khỏe có vấn đề, việc đầu tiên là hai vị phụ huynh sẽ gửi rất nhiều tiền tới, sau đó có lẽ sẽ điện thoại thăm hỏi ân cần, nhưng chắc chắn sẽ không vội vàng đi từ Cao Hùng tới Đài Bắc thăm con bao giờ.
Từ nhỏ luôn luôn là như vậy, ốm sẽ có người mang đi khám nhưng cha mẹ không có thời gian ở bên cạnh chăm sóc.
« Khỏi bệnh thì ăn thêm nhiều hơn nhé! » ; « Mặc thêm quần áo đi! »...!những câu dặn dò như vậy cũng là cửa miệng mà thôi, lời vừa dứt người đã chẳng thấy tăm hơi, có khi thậm chí ốm đã vài ngày ba mẹ còn chẳng biết.
Từ khi biết nhận thức đã sống kiểu đó cho nên cũng không cảm giác có gì là lạ, Dụ Tiệp sớm coi như một chuyện bình thường hoặc giả đã thành thói quen.
Mấy đứa trẻ nhà khác có ba mẹ bên cạnh, cậu ta có đồ chơi, chơi chán lại làm bạn với tủ sách của anh chị.
Các bạn cùng lớp hâm mộ cậu ta đọc nhiều biết rộng, học tập giỏi giang, cuộc sống muốn gì được nấy cho nên Dụ Tiệp cũng mặc định rằng hoàn cảnh của mình như thế là tốt, chẳng cần băn khoăn so sánh với cuộc sống mọi người.
Dụ Tiệp cứ như thế, một mình một thế giới, cặm cụi chơi đồ chơi, cặm cụi đọc những cuốn sách già trước tuổi như bách khoa toàn thư, tạp chí khoa học...!cứ thế mà trưởng thành.
Đột nhiên bây giờ lại thấy ngưỡng mộ Tử Giác.
Hâm mộ cậu vì có ba mẹ vượt đường xa đến thăm, hâm mộ cậu được mama tới nấu canh ăn bồi bổ sức khỏe, hâm mộ cậu có ba mẹ dạy dỗ cẩn thận, khiến cậu trưởng thành là một người biết quan tâm, săn sóc, biết suy nghĩ vì mọi người xung quanh...
Tâm tình vô tư đơn giản đột nhiên trống rỗng.
Nhìn bóng lưng Tạ Tử Giác, tự nhiến muốn ôm ôm, muốn cảm nhận hơi ấm từ người cậu.
Nếu như thế nhất định sẽ là ấm áp, sẽ là dễ chịu, sẽ là thoải mái lắm lắm.
Dụ Tiệp khe khẽ chậm rãi tới gần, đứng ở phía sau Tử Giác, thật sự muốn ôm chặt lấy người phía trước.
Linh cảm sau lưng có người, Tạ Tử Giác quay đầu lại, đập vào mắt cậu là vẻ mặt là lạ chưa từng thấy của Giang Dụ Tiệp.
Dưới ánh đèn mờ mờ một nửa, ối chao, rất dọa người.
« Anh hai của tôi ơi, làm ơn đừng có nhẹ như bóng ma đứng sau lưng tôi, dọa tôi sợ chết! » – Tử Giác cười khan một tiếng, muốn xóa đi không khí mờ ám quái dị này.
Cậu chẳng rõ tại sao, chỉ cảm thấy người trước mắt thật sự có điểm quái lạ, khác thường.
« Tại sao? » – luẩn quẩn bên cạnh Tử Giác, tò tò theo cậu ra sopha ngồi.
« Bởi vì tôi từng bị người đứng sau đánh lén.
» – chẳng lẽ lại nói dáng vẻ vừa rồi của Giang Dụ Tiệp giống như kẻ sát nhân cuồng trong phim kinh dị nên Tử Giác đành qua loa tìm một lý do.
« Là năm ngoái bị kẻ đó đánh bằng khóa xe sao? » – lại nghĩ đến chuyện kia, Dụ Tiệp thấy tội lỗi ngập lòng.
« Không phải, là chuyện xảy ra hồi còn học cấp 3.
Cậu đừng nghĩ lộn xộn.
» – Tử Giác dùng tiếng cười xóa tan màn trầm mặc vừa chụp xuống hai người.
Giang Dụ Tiệp khi nghe xong kìm lòng không đậu thầm tán thưởng một câu: quá khứ Tử Giác thật sự huy hoàng ^.^
Không chút để ý, Tạ Tử Giác đem đĩa hoa quả trên bàn đặt trước mặt Giang Dụ Tiệp, ý bảo cậu ta ăn thử hoa quả ba mẹ cậu mua trên đường đến thăm con.
« Hoa quả là mình gọt đó! » – Dụ Tiệp đột nhiên nói như vậy.
Tạ Tử Giác nhìn cậu ta: « Tôi biết.
»
« Sau đó là tự tay mình mang tới trên bàn cho cậu ăn đó.
» – cúi đầu.
« Tôi biết.
Cảm ơn! »
« Canh bổ cậu ăn là mình và mẹ cậu cùng nhau nấu đó! »
Tạ Tử Giác không nhịn được cười, cảm thấy Giang Dụ Tiệp giống như một đứa trẻ, ngoan ngoãn làm thật nhiều việc tốt rồi ngồi chờ được khen thưởng.
« Cảm ơn.
Chân thành cảm ơn.
Rất rất cảm ơn! »
« Tiểu Giác...!»
Giang Dụ Tiệp đột nhiên xoay người ôm lấy Tạ Tử Giác, đem đầu đặt trên hõm vai người ta, thỏa mãn thở dài một hơi.
(ố ố ố ~~~ *phấn khích-ing* >..