Thố Vương Tiên Lộ

Hắn đứng ở bên trong sau lưng là huyết hải màu đỏ, trước mặt là một mảng không gian màu đen như một con quái vật không ngừng lớn dần lên, thân hình của nhân loại thật nhỏ bé, có thể bị nó nuốt chửng bất cứ lúc nào

Tiểu Thất nhận thức được, nhục thể của hắn đã tổn thương nặng. Nếu vậy linh hồn của hắn đang ở giữa ranh giới của sự sống và cái chết?

Tiểu Thất ngửa mặt lên khoảng không màu đỏ vô tận không khỏi thở dài một hơi, Nhớ lại quãng đường mà hắn đã đi qua trở lại thời điểm xuất phát nơi ban đầu, Xuyên không tới Bạch Thành làm một hạ nhân lặn lội chống rừng sâu, đến vùng tuyết trắng, cuối cùng lại chết ở một nơi chẳng biết là nơi nào

“Ta đã chết rồi sao?”

Từ bên trong không gian màu đen, truyền tới một âm thanh

“ Ngươi tiến thêm một bước… ngươi sẽ là người của thiên cổ”

Tiểu Thất ngạc nhiên

“ Nếu ta không đi tới… có phải là ta vẫn còn sống?”

“ Ngươi không đi tới thì bóng đen sẽ nuốt chửng lấy linh hồn của ngươi, và ngươi cũng chẳng sống nổi”

Tiểu Thất cười buồn

“ Đâu có gì khác.. kết quả vẫn là cái chết không thoát được”

Âm thanh lại vang lên

“ Đúng vậy…đều là cái chết nhưng … khác ở một chỗ, là ngươi đi vào hay bị nó nuốt chửng”

“ Có điều gì khác biệt?”

Giọng nói xa xăm bắt đầu trầm ổn hơn

“ Bóng đen trước mặt cũng giống như ma tính trong con người của ngươi… ngươi trốn tránh thì nó sẽ vồ lấy, khống chế cơ thể của ngươi. Nhưng ngươi chủ động đi vào thì khác, ngươi không phải kẻ bị động, ngươi có thể vùng vẫy, và còn có thể dành được phần thắng. Sử dụng được sức mạnh của bóng đen”

Tiểu Thất ngộ ra chút đạo lý từ những lời nói này

“Vậy ta càng cố gắng chống lại ma tính, càng muốn áp chế càng bị nó siết chặt khống chế hành động của bản thân.? Không thể loại bỏ được ma tính trong người ư?”

Không gian chợt im lặng một hồi, nghe rõ từng hơi thở

“Loại bỏ?... Thực ra ma tính trong người ai ai cũng có…có kẻ dấu đi làm người tốt, nhưng … hừ… tất cả chỉ là giả nhân giả nghĩa… vạn vật Thế gian làm gì phân ra tốt xấu. chỉ có nhân loại mới nghĩ ra thứ gọi là nhân nghĩa, chỉ có những kẻ mạnh tự áp đặt cho người khác… Chống lại hắn thì là xấu… theo hắn thì là người tốt.

Ngươi đừng quá cứng nhắc suy nghĩ việc làm của mình là tốt hay xấu…Ngươi thấy tốt chưa chắc kẻ khác đã nghĩ như ngươi”

Càng nghe càng thấy thấm thía

“Điều này ta đã nghĩ tới… nhưng những việc mà ta làm. Nó phản ánh đúng con người của ta… Giang sơn dễ đổi bản tính khó dời ”

“ Khó dời… chứ không phải là không thể… Khi người còn cảm thấy mối nguy hiểm, thì ngươi vẫn chưa phải là ngươi thực sự. Con người của ngươi sẽ không phải vì bảo toàn mạng sống mà chạy đến tận đây”

Điều này không phải không có lý

“Ta chỉ là đi du ngoạn khắp đại lục mà thôi? Đâu phải là trốn chạy”

Không gian vô tận, tiếng cười của nhân vật thần bí làm tiểu Thất cảm thấy có gì đó không đúng

“ Du ngoạn?...ta mới nghe thấy lần đầu… Ngươi đã đi được bao xa… ngươi thấy gì và ngộ ra điều gì? Ngươi chỉ biết đi mà không biết ngộ thì có đi khắp đại lục cũng chỉ là dậm chân tại chỗ.”

Tiểu Thất nhớ lại, hắn đã đi du ngoạn thật ư, Sao đi xa như vậy mà chẳng ngộ thấy điều gì? Bản thân ngộ tính quá thấp, hay là sai phương pháp. Không đúng, hắn dùng thủy mặc tâm pháp cảm nhận được khí của vạn vật vậy đâu phải là không ngộ thấy điều gì. Người này là ai sao lại nói những lời này với hắn. Ngh mấy đạo lý sâu xa này chắc cũng không phải nhân vật vô danh

“Người có phải là Ma Thần… Sao lại nói với ta những chuyện này?”

“ Chuyện đó đâu có quan trọng… Chỉ là từ khi ta bị vứt bỏ xuống đây… Mới gặp một người biết dùng nội khí,”

Tiểu Thất ngờ vực,

“ Thì ra là tàn hồn bên trong pháp bảo của Ma Thần, nhưng Mấy chuyện đó đâu còn ý nghĩa gì với ta nữa cơ chứ? Chẳng phải là cái chết thôi sao?”

“nếu là yêu nhân của đại lục là như vậy, nhưng ngươi có thể tu nội khí thì lại khác… vẫn còn con đường sống cho ngươi”

Tiểu Thất không nghe nhầm đấy chứ

“ Ta vẫn còn có cơ hội sống?”

“Vậy ngươi biết phải làm gì rồi chứ?”

Tiểu Thất hít một ngụm khí nhìn vào khoảng không gian tối đen phía trước. Bước chân lên một bước, cả người hắn đivào không gian tối đen, biến mất giữa Huyết Hải



Tiểu Thất mở mắt, đôi mắt hắn đã trở lại bình thường, không gian tối đen không phải do đôi mắt hắn, mà là địa phương này vốn chìm ngập trong bóng tối, Hắn đang nằm vất vưởng trên một đống xương của yêu thú,

Khuôn mặt hắn nhăn nhó, toàn thân truyền lại một cảm giác đau đớn. Hắn chỉ cắn răng không hét lên một lời, đôi tay hắn đã nhìn không ra hình dạng,

“ Đây là đâu…? Ta vẫn còn sống?”

Trong không gian đen mờ, một âm thanh chẳng rõ phương hướng vọng tới

“Ngươi đang ở chiến trường viễn cổ của Ma Thú”

“ Chiến trường Viễn Cổ…”

Giọng nói có vẻ cảm khái, như đang hồ tưởng lại

“không phải …Chỉ là một góc của chiến trường… Nơi đây chất đầy thi thể của Ma Thú Viễn cổ… Thuở sơ khai khi đó kẻ thống trị đại lục chính là những yêu thú khổng lồ và Yêu nhân cường hãn. Nhân loại chỉ biết trốn trong hang đá, không dám ló mặt ra ngoài. Nhưng nhân loại đâu chịu gồi im như vậy, mấy ngàn năm sau một phàm nhân ngộ ra được pháp tác dịch chuyển thiên địa học được cách công kích bằng khí sức sát thương còn ghê gớm hơn so với nhục thể của Ma Thú, dần dần càng có nhiều kẻ được truyền thụ loại bản lĩnh đó, liên tục đuổi giết Yêu nhân và Yêu thú về phía bắc, đại lục thuộc về nhân loại

Yêu Thú và Yêu nhân viễn cổ chạy về phía bắc lạnh giá không chịu được khí hậu nên lần lượt chết đi, chỉ còn mấy tộc có nhục thể nhỏ hơn thích nghi được nên mới có được địa phương là Yêu Giới đại lục, từ đó cũng bắt đầu sợ hãi nhân loại không bén mảng sang bên kía.

Nơi này được Ma Thần thu lại vào không gian kỳ bí,Theo quả cầu chôn vùi tại đây“

Tiểu Thất vẫn có chỗ không hiểu

“ Người là thần… sao lại thu không gian chiến trường viễn cổ làm gì cơ chứ?”

“ Ngươi không hiểu sao… Người là Ma Thần …Là một yêu nhân tu luyện Ma Khí. Nơi đây có nhiều thi thể phù hợp cho chủ nhân Ngộ ra pháp tắc của riêng mình ”

“ Vậy sau đó Ma Thần có đánh sang đại lục bên kia”

“ có chứ… cũng đã đánh sang một trận, nhưng pháp tắc vận vật tuy có nhiều biến thể nhưng chũng quy vẫn là một loại. Trùng hợp thay phía bên kia cũng có một vị đạt cảnh giới hóa thần. Hai bên giằng co mấy năm rồi đâu lại về đấy, kết quả cũng chẳng thay đổi. Sau đại chiến thì người đã phi thăng lên Thần Giới bỏ qua tranh đấu.”

Những lời này hắn đã nghe qua, tuy cách diễn đạt khác nhau nhưng đều có ý là bỏ qua chuyện thị phi, bỏ qua thế sự. Tiểu thất như quên đi cơn đau nhục thể, lắc đầu cảm khái

“Cả đời tu luyện cuối cùng lại buông bỏ tất cả… Thần giới có gì thú vị?”

“ Thần giới ta chưa có đặt chân đến, nhưng ta có biết… Thần có thể lật bàn tay phát hủy cả đại lục hay không? Nói là buông bỏ nhưng xem ra là bỏ nhỏ tranh lớn… Hỗn Độn giới quá bé nhỏ không đáng để họ tranh đấu”

Không đáng để tranh đấu? đại lục rộng lớn như vậy mà trong mắt bọn họ lại là nhỏ sao. Điều này chưa thể xác minh được thực hư, một phàm nhân như hắn vẫn chưa đủ trình độ bàn luận về nó.

“À.. Nơi này bị lãng quên nhưng sao ta không thấy như vậy, phía bên ngoài có rất nhiều yêu nhân biết đến sự tồn tại của pháp bảo Ma Thần, bọn chúng tìm đến sức mạnh từ Ma khí. Tại sao một pháp bảo của thần lại bị vứt bỏ ở một nơi như vậy”

“ Ngươi cũng biết đến sự tồn tại của Thần…Chỉ tiếc chủ nhân của ta lại là Ma Thần, pháp bảo mang quá nhiều Ma Khí, khi phi thăng lên thần giới đã vứt bỏ, ta ở nơi này… Ta những tưởng sẽ bị bỏ quên trôn vùi dưới đại lục của Yêu giới, Nhưng lại có người dùng đến, bọn chúng có được bí pháp khống chế linh hồn thao túng được đám lâu la đó”

Đám cự nhân đó là đám lâu la ư?

“ Bọn chúng có ma khí, thực lực đại tăng… sao lại gọi là đám lâu la được?”

“ Ma khí… đó là ma khí ư?... những thứ đi vào cơ thể bọn chúng chỉ là một mớ linh hồn, vì oán hận mà không tiêu tan. Đi vào được bên trong cơ thể sống chỉ là nó hóa điên, hiếu chiến thích phá hoại. đâu có gì đặc biệt”

Tiểu Thất vội nhớ đến khoảng không gian đen tối hắn đi vào

“ Vậy bên trong cơ thể của ta…”

“ Đó không phải là linh hồn… đó là chỗ ma khí còn lại bên trong pháp bảo. Nhục thể của ngươi đã bị hủy hoại, nhờ ma khí nên ngươi mới kéo dài được mạng sống đến bây giờ”

Tiểu thất sờ soạng lại cơ thể, Thân thể tổn thương nặng mà vẫn còn sống khiến hắn không khỏi trợn mắt không tin được, nhưng sao cơ thể hắn không cuồng phát bạo nộ, ngược lại rất tỉnh táo

“Chỉ khi ngươi dùng khí ma tính mới phát tác… còn bình thường thì chẳng đả động gì đến ma khí “

“ Ta có thể khống chế được ma khí… Tại sao ngươi lại có ý truyền ma khí vào người của ta, kéo ta về từ cõi chết”

“ Ma tính trong người phát tác, xu hướng là hiếu chiến và phá hoại. cũng giống như bóng đen mà ngươi đi vào, chỉ cần trong đầu ngươi cũng nảy sinh sát ý thì tự nhiên sẽ hòa lẫn vào nhau. Linh hồn lực của Ngươi đủ mạnh sẽ khống chế được ma tính”

Nảy sinh sát ý… đúng là trước nay hắn ít khi nảy sinh ra sát ý. Khi ma tính bạo phát hắn chỉ muốn áp chế lại. Thì ra càng cố gắng kiềm chế thì hắn lại càng dễ bị ma tính nuốt chửng

“ Chỉ cần thuận theo thôi sao…”

“ Chính vậy... Ta thấy ngươi có khí chất của một cường giả… nhưng chỉ khi ngươi bị dồn đến đường cùng mới lộ ra. Những kẻ như ngươi sống rất dai, rất phù hợp cho tu luyện Ma Khí “

“ Luyện Ma Khí…?”

“ phải… ma khí cũng là khí nhưng không được người khác xem trọng, ngược lại còn bị bài xích. Kẻ tu ma khí thường bị săn giết… Nhưng bản chất của Ma Khí lại là nguyên thủy nhất và cường đại nhất. Ngươi ở nhân gian đã lâu chắc có quan sát trời đêm… lưu tinh là linh khí còn xung quanh nền đen lại là Ma Khí. Như vậy ngươi đã hình dung ra rồi chứ”

Tiểu Thất nhìn ra xa, ánh mắt hiện ra vẻ quyết tâm


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui