Thố Vương Tiên Lộ

Phía trên đài quan sát. Đối với kết quả này các thế lực đều không có ý kiến gì khác cả, việc tranh giành phân chia lại lợi nhuận khu buốn bán không có quan trọng với họ nữa, chỉ hi vọng con cháu của mình có thể lọt vào mắt xanh của các vị trưởng lão Cửu Huyền Môn được thu nhận mới là thước đo cho các thế lực, Các trưởng lão sau mỗi ngày đều có ngồi lại với nhau bàn bạc, Rất ít người có thể làm ba người cùng gật đầu, thường thì những người được kê vào danh sach chỉ cần có một cái gật đầu là đủ, chưa có một nhân vật nào được ba cái gật đầu cả, như Hàn Phong, hay Ngô Diệm cũng chỉ là hai cái mà thôi, còn các đệ tử khác thì đều lắc đầu ngao ngán, có thu được hai người làm đệ tử sau một chuyến đi dài lại không có được thần khí,

Trong giờ nghỉ, trong khi mội người đang bàn luận thì một đệ tử Cửu Huyền Môn từ ngoài đi vào, thì thầm chuyện gì đó có vẻ rất bí mật, Chỉ Thấy Trưởng lão ngạc nhiên rồi gật đầu mấy cái, Ra hiệu cho người này lui xuống, Lúc này Trưởng lão mới hướng đến chỗ Liễu Thành chủ, sắc mặt có chút thay đổi

“Thành chủ, Đệ tử của ta có báo về, Ở nam thành có mấy người bị mất tích, chết một cách kỳ quái, ta e rằng là người của Ma Môn đã làm, Thiết nghĩ có thể bọn chúng cho người trà trộn vào Võ Hội gây rối, xin Thanh chủ hãy cho thông báo để mọi người cảnh giác”

Liễu Thành chủ gật đầu, dự định qua võ hội sẽ giải quyết một lượt chuyện Ở Nam thành nhưng xem ra Ma Môn lại có động tĩnh nhanh như vậy, nếu có người lợi dụng võ hội mà gây náo loạn như vậy không thể tha thứ được

“Ta sẽ cho người thông báo ngay cho mọi người…chỉ sau khi võ hội này kết thúc toàn thành sẽ dán cáo thị truy tìm dư đảng của Ma Môn”

Trưởng lão gật đầu, đối với việc võ giả so đấu cũng chẳng có hứng thú gì, ở Tông Môn mọi người đều là luyện khí, ngự khí hóa hình, công kích mạnh hơn nhưng người trong giai đoạn luyện thể rất nhiều. Chỉ là đấu khí và đấu khí, ai khí mạnh hơn thì người đó thắng, đó gọi là lực lượng tuyệt đối, không có phải vận lộn so đấu ngoại công mệt người như dưới này.



Cuối cùng võ sư luận võ cũng đã bắt đầu, ngay lượt đầu tiên Tiểu Thất đã phải lên đài, đối thủ của hắn là đệ tử tinh anh của Lăng gia. Đại danh của LĂng Mộng mọi người đều rõ, thì ra là nàng tham dự với tư cách là võ sư. Xung quanh chỉ toàn là nam nhân chỉ có đúng một mình nàng là nữ giới, hiển nhiên được sự chú ý của mọi người rất nhiều rồi lại thêm hôm nay xuất hiện lại đeo thêm mảnh khăn che, làm người khác tò mò thêm không ít.

NHưng đối thủ của nàng lại là một người lạ cũng dấu mặt, điều này làm cho mọi người có chút tò mò, Tham gia võ hội sao phải dấu mặt, Nhất là mấy người trên đài quan sát, nghe tin có người Ma Môn trà trọn vào trong võ hội, người này lại che kín mặt đương nhiên khiến họ nghi ngờ. Đúng lúc này có người lại nói lớn dường như nhận ra người này

“ Thố Vương, nghe cái tên thật củ chuối, hình như tên này là võ sư tán tu duy nhất tham gia võ hội”

Không có bối cảnh lại thần bí tham gia, mọi người càng nghi ngờ thêm

“Tên đó chắc gì đã là võ sư, mới đẩy được khối huyền thiết đi được một gang tay, ta nghĩ chẳng có sức mà luận võ đâu

“Mà kể cũng khéo, nữ võ sư đầu tiên của Bạch Thành mà gặp đối thủ như vậy ngay trận đầu cũng coi như vừa sức “

Nhưng Tiểu Thất chẳng để ý đến họ nói gì nữa, tâm thần bấn loạn vừa mới có chút bình tĩnh trở lại. Trận này nên thắng hay là thua đây. Nói thật hắn và Moojgn Lăng chưa có giao thủ với nhau bao giờ cũng không biết được đối phương mạnh cỡ nào. Nếu thực sự chiến lực vượt xa vậy thì hắn sẽ chủ động rút lui sớm, Nhưng cũng phải thể hiện chút bản lĩnh nếu muốn có cơ hội Gặp Người của Tông Môn. Nếu chọn thua hắn cũng không có thua một cách đơn giản.

Mộng lăng nhìn nam nhân trước mặt có chút khó xử, mới hôm qua còn mừng ra mặt khi nghe tin đối thủ chỉ là một” võ sư” nửa mùa, nhưng hôm nay người này lại có ý tốt mang cho nàng loại quả có thể chữa dung nhan dù chưa biết hiệu quả ra sao nhưng nếu là người đó mang đến vậy mà lại phải đáp lễ trên võ đài như thế nào đây. Nhưng muốn vào Tông Môn phải tung ra hết tài nghệ, không biết người đó có chịu được không

“ Lăng Tiểu Thư muốn gia nhập tông môn phải dùng hết sức đấy, Ta cũng không có nương nay đâu!”

Nghe có vẻ đối phương nói vậy cũng có chút an tâm mà thi thố một hồi

“ Thố Vương, ngoại hiệu nghe rất lạ. Dù ngươi có ý tốt, nhưng việc trên lôi đài luận võ thứ lỗi cho ta không thể nhường”

Tiểu Thất biết nếu Mộng lăng muốn được mấy trưởng lão chú ý, thì thực lực biểu Hiện ra không thể tầm thường, Mục đích của hai người cũng giống nhau mà thôi. Đã vậy cũng phải dùng hết nhưng gì mình có mới được.

Tiểu Thất rút phi hoàn ra phóng trước một lượt. Để do thám thực lực còn biết mà đối chiến. Nhưng đối với công kích đơn giản như vậy đối phương chẳng hề có phản ứng gì. Phi hoàn từ từ bay lại chỗ hắn, kèm théo đó là lời nói của nữ nhân

“ Đòn công kích chẳng có mục tiêu, Người có vẻ hơi coi thường nữ nhân rồi đấy”

Việc Này Tiểu Thất cũng mới chột dạ. Việc hắn dùng phi hoàn không biết có ai nhận ra chính hắn là kẻ đã phế Tiêu Dật Phong hay không. Ngước nhìn lên lôi đài, Ánh Mắt của Bang chủ Tiêu Chấn Hùng và Gia chủ Hàn gia nhìn hắn, có lẽ đã bị hai người này phát giác rồi. Thật sơ ý quá, vì nôn nóng mà đã dùng đến phi hoàn. Không chắc đã an toàn mà rời khỏi đây. Chỉ có cách “ghi điểm với tông môn “ may ra giữ được mạng

“Luận võ mà lại không tập chung như vậy, ngươi không xem ta ra gì phải không”

Hắn luyện thủy mặc tâm pháp vậy mà cũng có lúc lơ đễnh như vậy, Có vẻ Mộng Lăng cho răng mình không coi nàng ra gì nên đã có chút sôi máu, rút ngọc kiếm khỏi võ nháy mắt một cái đã tới trước mặt đâm vào sườn trái. Đòn thế này xem ra vẫn còn có chút lưu thủ. Như thế này chắc chắn không có gì đặc biệt Xem ra phải ép nàng ta sử dụng bản lĩnh thật sự thôi

Tiểu Thất xoay người né tránh, vung phi hoàn nhắm vào yết hầu đối phương mà chém tới Khiến Mộng Lăng phải ngả người về sau

“Chút bản lĩnh đó mà cũng tham gia võ hội,”

Tiểu Thất hét lớn đóng vai kẻ phản diện, vừa công kích vừa buông lời khiêu khích

“Nữ nhân yếu đuối mà cũng tu luyện, Thật là chướng mắt quá mà”

Mối đòn thế đều dùng lực công kích nhục thể mạnh nhất, mỗi khi va chạm binh khí Mộng Lăng phải bủn rủn chân tay. Không ngừng thối lui. Mấy người đứng dưới hồi nãy coi thường Tiểu Thất lúc này nhìn uy lực hắn công kích có ý muốn rút lại lời nói. Thầm nghĩ tên Thố Vương này có khi là võ sư thật chứ chẳng đùa

“Mới giao thủ vài chiêu mà ngươi đã bủn rủn như vậy. Thôi làm võ giả nữa về làm nương tử của ta đi”

Cả gan buông lời trêu ghẹo ngay giữa võ đài, Nữ nhân này là ai chứ là con gái của Lăng gia, là nữ võ sư duy nhất của Bạch Thành sao có thể chấp nhận việc này. Cả mấy võ giả xung quanh, mấy vị ở trên cao tầng nghe thấy lời nói của Tiếu Thất đều vô cùng khó chịu, nếu không phải là luận võ thì đã cho người đè hắn ra mà cắt lưỡi rồi

“Bình sinh ta rất ghét những kẻ tu luyện trong thế lực. Thực lực chẳng có bao nhiêu mà suốt ngày dương dương tự đắc’

Tiểu Thất vận lực phóng ra phi hoàn, lần này không phải phsong trêu đùa gì hết, muốn đôi phương thấy khó mà tung ra bản lĩnh thật. Phi hoàn va chạm với ngọc kiếm, ngọc kiếm lạp tức vỡ tan ra. Mộng lawnglsuc này không dám coi thường nam nhân trước mặt nữa, Không biết vì sao lại có người nói hắn là võ giả cao cấp có chút nhục thể hơn người, Lực công kích này hiển nhiên phải ngang với một võ sư chân chính rồi. Khẽ nuốt một ngụm khí, Lăng không xoay người sang một nơi khác thoát khỏi phạm vi tấn công của Phi hoàn

“Mộng nhi Tiếp Kiếm”

Một đạo quang bạch sắc lao xuống lôi đài, người vừa cất tiếng là Liễu Tương Sinh, Kiếm của hắn phóng xuống tốc hộ nhanh như vậy trong khi cả người lại cô cùng bình thản, Ánh mắt xanh lục nhìn Tiểu Thất như muốn cảnh cáo hắn vậy. Tiểu thất đối mắt với nam tử này có chút khó thở, Thực lực của Tông Môn là như vậy sao. Mình đã chót đóng vai người xấu xem ra không có mấy thiện cảm rồi. Nhưng chỉ có như vậy nữ nhân trước mặt hắn mới thoải mái mà tung hết sở học ra đối đầu một tên vô lại như hắn.

Bằng một loại bộ pháp kỳ ảo, Mộng Lăng nhảy lên đón lấy thanh kiếm Ma Liễu tương sinh vừa phóng tới, Ngay khi vừa chạm vào đã tuốt ngay khỏi vỏ xoay kiếm tạo ra một màn ảo cảnh “ nhưng cánh hoa đỏ bao trùm lấy lôi đài không ngừng rơi từ trên xuống.

“Chiêu thức gì vậy, sao tự nhiên lại có nhiều hoa rơi xuống lôi đài thế’

“Cái đó chỉ là kiếm ảnh mê hoặc địch thủ, nhìn rất đẹp mắt nhưng chỉ là ảo cảnh”

“Đúng rồi cái này chỉ có mấy thế lực mới có loại công pháp này thôi, phải có tư chất mới học được kiếm ảnh theo loại công pháp”

Tiểu thất đã gặp qua chiêu này chiêu này có tên “Mạn Hoa kiếm vũ”, Khi đó Tiêu Dật Hồng đấu với Ngô Diệm đã dùng chiêu này. Hình như lúc đó Ngô Diệm dùng đao khí để hóa giải kiếm ảnh, Còn hiện giờ hắn chưa có loại võ kỹ nào công kích có thể phát ra khí cả, những gì hắn có chỉ là nhục thể, và phản xạ nhanh mà thôi.

“ Tên đó không biết cách hóa giải xem ra, chỉ có nước chịu đòn thôi. “

“ Vậy là Lăng tiểu thư sẽ thắng sao?”

“ Đôi phương bị rối mắt, ta E là Thố Vương cũng chỉ đến đây mà thôi”

Nếu đã không nhìn ra vậy thì đừng nhìn nữa, Tiểu Thất nhắm nghiền đôi mắt cảm nhận khí lực qua thính giác, không có chút động tĩnh chẳng lẽ đối phương chỉ tạo ra kiếm ảnh không có công kích sao. Siết chặt phi hoàn hướng về nơi có luống khí ba động mạnh nhất mà phóng tới

“ Keeng…”

Tiếng binh khí va chạm báo cho hắn biết đã ném trúng, Khẽ mở dôi mắt, kiếm ảnh đã biến mất, phi hoàn quay lại với tay của hắn, Còn Mộng Lăng lúc này cũng tiếp đất Đối thủ lần này không cần phát ra không kích nội khí mà chỉ dùng phi hoàn trong ảo cảnh xác định vị trí của nàng mà công kích. Tên này thực lực đáng gờm vậy sao. Tất cả mọi người đều ngạc nhiên không nghĩ lại có thể hóa giải kiếm ảnh một cách đơn giản như vậy, Chính bản Thân Tiểu thất cũng ngạc nhiên không kém chỉ như vậy mà phá tan được ảo cảnh.

“ Trò trẻ con mà cũng mang ra đây, Thật mất mặt. Ta chẳng cần đến nội khí cũng có thể thắng được ngươi ”

Tiểu Thất lại phóng ra phi hoàn, rồi người cũng lao đi ngay sau đó, nếu đối phương đỡ được công kích lượt đầu hắn đã ở ngay sau bồi tiếp. Nhưng Mộng Lăng khóe miệng chợt cong chẳng lo lắng điều gì kiến hắn có chút bất an.

Quả nhiên phi hoàn của hắn phóng vào khoảng không, bóng người đã biến mất, lại xuât hiện sau lưng gã, Tiểu Thất vội quay người tung một cước, nhưng bóng ảnh lại biến mất. Bắt lấy phi hoàn lúc này hắn đang đứng giữa lôi đài, xung quanh chẳng còn ai khác, cứ như Mộng Lăng Biết độn thổ vậy Ngó nhìn xung quanh dường như mọi người trong Luyện võ các đều như hắn, không có thấy người đó đâu

Cảm thấy chút quỷ dị, hắn vội khai thông ngũ quan sò xét lại lần nữa, Trong không trung quả nhiên có người nhưng di chuyển quá nhanh người khác không kịp nhận thấy bóng ảnh đâu nữa. Trên thế gian lại có loại bộ pháp kỳ ảo như vậy sao, nhưng dường như những vị trí trong không gian thay đổi theo quy luật nào đó rất phức tạp. Chưa kịp suy nghĩ thêm thì từ trên thiên không mội đạo lôi điện tử sắc đánh xuống ngay chỗ hắn đứng

“ Thương Thiên Nhất lôi”

Ngay giữa trời quang lại có thể dẫn động lôi điện, loại công pháp gì đây. Bóng ảnh nữ nhân từ từ rơi xuống tiếp đất một cách bình thản. Không chỉ mọi người ở trên khán đài, mấy vị trưởng lão cũng thoáng sửng sốt đi tới nhìn cho rõ

“Là Phong Lôi nhất thể”

“Phong lôi nhất thể là cái gì”

Thông thường thì mỗi người sinh ra khi tu luyện trong người chỉ có thể mang nội khí có một loại thuộc tính nhất định, tương ứng Kim Mộc Thủy, Hỏa Thổ, mỗi lọai có ưu nhước điểm riêng, một số võ giả khác có thể chất dị biệt nội khí có thể có Thuộc Tính Phong, hoặc lôi. NHững người có được hai thuộc tính trong một cơ thể đã hiếm, lại là Phong lôi trong cùng một cơ thể. Người này nhất định phải thu

Sau một đạo lôi điện đánh xuống, Tiểu thất bị đánh văng ra xa Nhưng khong chịu tổn thương gì qua nghiêm trọng vẫn có thể đánh tiếp, mấy vị trưởng lão kia có vẻ đã có chut hứng thú với màn so đấu này rồi, Tiểu Thất biết Nữ nhân trước mặt đã sôi máu rồi,

“Nữ nhân ngươi chẳng có chiêu nào ra hồn cả. Ngươi không thấy bản thân mình đang làm trò cho mọi người sao”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui