Nguyễn Tiêu dựa vào ngực trái của Triệu Mặc, "Anh có biết tại sao em đến đây không?"
Tay Triệu Mặc lướt qua eo và bụng cô, an ủi cô, đôi môi nhẹ nhàng lướt qua trán cô: "Tại sao?"
"Bởi vì em làm thêm giờ đến mức phải nhập viện, khi nằm trên giường bệnh, em đã nghĩ, có nên thay đổi cách sống không?"
——
"Nguyễn Tiêu, hôm nay có cuộc họp mà cô còn đến muộn!"
Giám đốc phun nước bọt lung tung, Nguyễn Tiêu hít một hơi thật sâu.
Nhìn miệng anh ta không ngừng há ra ngậm vào, nửa đầu Nguyễn Tiêu ù ù, cô nhịn cơn chóng mặt, từ từ nói: "Xin lỗi, sáng nay tôi..".
Chưa kịp nói hết, môi cô bắt đầu tê liệt, ý thức dần tan biến, ngã thẳng xuống.
Giữa tiếng la hét, hoảng loạn và ồn ào của mọi người, Nguyễn Tiêu nhìn khuôn mặt kinh hoàng của giám đốc phóng to từng khung hình trước mắt cô, rồi chìm vào bóng tối.
Ánh nắng quá ấm áp, bên ngoài cửa sổ sạch sẽ là buổi trưa, mùi thuốc khử trùng xộc vào mũi cô, chăn trên người đắp kín mít, đè cô đến nỗi không thở nổi.
Nhập viện rồi à...!Quả nhiên không thể làm thêm giờ dài hạn được.
Quay đầu lại, cô y tá trẻ tuổi ngồi bên cạnh im lặng nhìn cô, sắc mặt có chút nghiêm trọng.
"Tôi có thể xuất viện rồi chứ?" Nguyễn Tiêu hỏi.
Cô y tá do dự nói: "...!Vâng, nhưng mà, cần người nhà của cô đến lấy kết quả kiểm tra..".
Nguyễn Tiêu "ồ" một tiếng, thờ ơ nói: "Người nhà tôi không ở đây, các cô đưa kết quả cho tôi là được".
"Thật sự không được, đây là quy định bắt buộc".
"Được rồi".
Nguyễn Tiêu đứng dậy, mặc chiếc áo khoác vẫn còn mùi cà phê, hơi đắng có chút chua, cô nhíu mày, đi đến sảnh bệnh viện.
Người đi đường vội vã, hầu như khuôn mặt của mỗi người đều chất chứa tâm sự, bệnh viện là nơi đau khổ nhất thế gian, tám năm trước khi cha mẹ cô mất vì tai nạn xe hơi, cô đã ở đây suốt ngày đêm, nhiều năm trôi qua, cô gần như đã quên cảm giác đó rồi.
Tìm thấy bà lão bán ngô luộc ở cửa, mua một bắp ngô, Nguyễn Tiêu cười nói với bà: "Bà ơi, cháu muốn nhờ bà giúp một việc, bệnh viện yêu cầu người nhà cháu đến lấy kết quả, nhưng người nhà cháu ở xa không đến được, bà có thể giúp cháu...!làm người lớn tuổi của cháu không?"
Bà lão xua tay, chỉ vào nồi ngô đang bốc khói nghi ngút, "Bà còn phải bán ngô nữa, hay là cháu hỏi người khác xem?"
Nguyễn Tiêu mím môi, rút ví ra, đếm vài tờ tiền đỏ, "Đây coi như tiền công cho bà, số ngô còn lại cháu mua hết".
Bà lão cười toe toét, "Được".
Ra khỏi phòng khám, bà lão thay đổi sắc mặt, nhét lại mấy tờ tiền chưa kịp ấm trong túi vào tay Nguyễn Tiêu, "Tiền này bà không nhận đâu".
Bà nghĩ ngợi, rồi lại móc ra năm đồng tiền lẻ đưa cho Nguyễn Tiêu: "Ngô thì bà tặng cháu".
Không đợi Nguyễn Tiêu phản ứng, bà lão chạy vụt đi như chạy trốn, miệng còn lẩm bẩm: "Ôi chao, thật xui xẻo".
Nhìn bóng lưng vội vã rời đi của bà lão, Nguyễn Tiêu nắm chặt kết quả kiểm tra trong tay, đốt ngón tay trắng bệch.
Cô y tá đi cùng nhíu mày, có chút do dự nhìn đôi môi trắng bệch của cô nói: "Thật ra vẫn có cơ hội chữa khỏi..".
Nhưng Nguyễn Tiêu lại ngẩng đầu lên mỉm cười dịu dàng với cô, tươi tắn và xinh đẹp.
"Cảm ơn cô, cho tôi hỏi là phí kiểm tra đóng ở đâu ạ?"
"À? Phí đã có người đóng rồi, chính là người đưa cô đến đây".
"Ai vậy?"
"Một người đàn ông không quá cao, hơi béo, đi hơi khập khiễng".
Trong đầu Nguyễn Tiêu lập tức hiện lên hình ảnh vị giám đốc bụng phệ, lời nói của cô y tá quả là khéo léo, cũng giống như khi cô ấy an ủi cô vậy.
Nguyễn Tiêu bỏ qua ánh mắt thương hại và né tránh của bà lão khi nhìn cô, chỉ nói rằng sau khi tăng ca, cô đã ngất xỉu trước mặt một nhóm đồng nghiệp, khiến mọi người sợ hết hồn.
Khoảnh khắc bước ra khỏi cổng công ty vào ngày hôm sau, cô như được tái sinh.
Cuối cùng cũng nghỉ việc rồi——
Cô được giải thoát rồi.
Cô tìm đến một công ty môi giới bất động sản.
Ngôi nhà cũ nát trong khu học chánh mà bố mẹ để lại cho cô, dù có bán gấp thì cũng có thể bán được giá khá.
Triệu Mặc khẽ cười: "Vậy nên bán nhà rồi?"
"Ừ, tôi dùng ngôi nhà lạnh lẽo này để đổi lấy một chuỗi những con số ấm áp".
Triệu Mặc không phản bác, cũng không đồng tình, anh cúi mắt, thầm tính toán xem mình đã tích cóp được bao nhiêu tiền trong những năm qua, có vẻ cũng không tệ lắm.
Ít nhất cũng đủ cho cô dùng.
So với chuyện này, anh càng lo lắng cho sức khỏe của cô, anh quan tâm hỏi: "Sức khỏe thế nào rồi?"
"Ra ngoài là khỏe rồi, không tăng ca, không thức khuya, ăn uống điều độ, thư giãn tinh thần..".
Nguyễn Tiêu lải nhải thuyết phục anh rằng cô thực sự không sao, giống như đang tự thuyết phục mình vậy.
Xin lỗi anh, cô vẫn không có can đảm nói cho anh biết tình hình thực tế của mình, ngay cả bản thân cô cũng mất mấy ngày mới chấp nhận được, gánh chịu sự chia ly quá đau đớn, cô không muốn anh buồn.
Nguyễn Tiêu biết Triệu Mặc thích cô, thực ra cô cũng thích anh, nên mới không nỡ để anh đau lòng.
Sư phụ của anh đã chết ngay trước mặt anh, sự tàn nhẫn đó không thể tái diễn thêm lần nào nữa.