Thỏa Mãn Kịp Thời


Anh thích em.
Rõ ràng hơn cả lời truyền giáo của Đức Phật, lời nói ấy truyền đến tai anh.
Tim anh đập thình thịch, dâng lên sóng to gió lớn.
“Nguyễn Tiêu...!Nguyễn Tiêu...” Anh hôn ngực cô, hương thơm của sữa hòa cùng hơi thở nóng ẩm, anh không ngừng gọi tên cô.
Nguyễn Tiêu nhắm mắt, cằm tựa lên đỉnh đầu anh, anh ngoan ngoãn hôn cô trong vòng tay cô, vừa rồi còn ngang ngược mút núm vú cô, giờ lại dựa vào ngực cô, như một tín đồ ngoan đạo dựa vào trước ngực Đức Mẹ.
Nhưng dương vật đang cương cứng của anh vẫn cắm trong huyệt cô.
Vuốt ve mái tóc rối của anh, tim Nguyễn Tiêu đập thình thịch, tình mẫu tử kỳ lạ bỗng dâng lên trong cơ thể cô, cô mở miệng: “Ngoan nào.”
Triệu Mặc chớp mắt, mặt hơi đỏ.
“Ngoan nào?” Anh khẽ lặp lại lời cô.

Nguyễn Tiêu xoa xoa gáy anh, “Hay là ngoan ngoãn nào?”
Người đàn ông cười khẽ, nhếch môi: “Mẹ nhỏ.” Sau đó cắn núm vú cô, mơ hồ lặp lại một lần nữa.
Nguyễn Tiêu ngạc nhiên nhìn anh, ngừng suy nghĩ để trả lời anh, mặc cho anh vùi đầu vào ngực cô.
Một cách truyền giáo không theo truyền thống, người đàn ông cúi đầu dựa vào ngực người phụ nữ, liếm núm vú đỏ ửng của cô, người phụ nữ quỳ trên đùi anh, hai chân quấn lấy eo anh, ngửa người cho anh bú sữa.
Tư thế hiến dâng hoàn toàn của người phụ nữ, nhưng thực ra người đàn ông mới giống như dây leo ký sinh trên thân cây, dương vật của anh cắm sâu vào cơ thể cô, mút bầu vú đã nuôi dưỡng thế hệ này qua thế hệ khác ngay từ khi loài người ra đời.
Cơ thể người phụ nữ thật tuyệt vời, họ có thể bao bọc lấy bộ phận sinh dục của bạn tình, lấp đầy khoảng trống của chính mình, người yêu thích thú với vẻ đẹp của bầu vú, khao khát hít hà hương thơm tinh khiết của sữa.
Triệu Mặc đứng dậy, ôm chặt cô đứng dậy.
Cơ thể đột nhiên lơ lửng, mặc dù được nâng đỡ nhưng cô vẫn giật mình vì mất trọng lượng trong chốc lát.


Cô khó chịu quay đầu sang chỗ khác, “Nhẹ thôi.”
Hai chân cô quấn chặt lấy eo anh, lúc này cô giống như dây leo quấn quanh cành cây, hấp thụ chất dinh dưỡng của anh và cùng anh sinh sôi, treo trên dương vật của anh.

Miệng huyệt mở to mặc cho côn thịt thô to nhắm vào miệng huyệt ướt át mềm mại mà đỉnh, mỗi lần rút ra đều cuộn thịt non.
Đi vào quá sâu, Nguyễn Tiêu căng thẳng mu bàn chân, quấn chặt lấy anh hơn, dùng sức giữ chặt vai anh vì sợ ngã, đôi vú đỏ ửng căng mọng theo từng nhịp lên xuống của cơ thể mà rung lắc, sóng sữa trắng ngần cuộn trào, mang theo toàn bộ thịt mềm run rẩy.
Huyệt nhỏ như bị rò rỉ phun ra nước, âm vật cọ xát sưng cao dựng đứng, môi âm hộ bị va chạm sưng đỏ hồng hào, trông vừa đáng thương vừa dâm đãng.
Triệu Mặc bóp chặt hai mông cô, dùng sức thúc lên, đứng bên giường đẩy cô vào tường, cơ thể Nguyễn Tiêu không kiểm soát được bị ném lên rồi rơi xuống, toàn bộ bị buộc phải ăn sạch gốc thịt của anh, cô gần như không nói nên lời, chỉ biết kêu loạn xạ.
"A, a...!không...!đừng rơi xuống...!rơi xuống rồi..".
Cô muốn ôm chặt lấy Triệu Mặc, nhưng cánh tay lại không còn sức lực.
Triệu Mặc không nhịn được cúi đầu ngậm lấy môi cô nhẹ nhàng mút một cái, Nguyễn Tiêu mắt mất đi tiêu cự, gần như mơ màng, đối mặt với nụ hôn của anh cũng không phản ứng lại, chỉ có thể tiếp tục nức nở rên rỉ.
Cực khoái và dục vọng mãnh liệt như thủy triều ập đến, đánh tan lý trí của cô, chỉ biết chìm đắm trong biển dục vọng do anh mang lại.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận