Thoại Uyên làm sao biết Hoàng Phi cũng có một mặt lưu manh.
Cô ép lòng kiên nhẫn chờ anh có tâm trạng mới nói chuyện.
Kết quả là sau bao nhiêu lần đi chơi, từ đầu buổi đến cuối buổi, Thoại Uyên chẳng thu được chút lợi lộc gì khiến cô bức bối vô cùng.
Thật ra Hoàng Phi cũng tức.
Anh tự hỏi bản thân tệ thế nào mà con nhóc này chẳng có chút cảm tình gì với anh, dù giả tạo thôi cũng được.
Sao một đám bạn bên kia luôn bảo con gái Việt Nam thích lấy Việt kiều để xuất ngoại và hay làm bộ làm tịch để mấy anh chú ý, hà cớ gì con bé này lại đi ngược số đông?
Thoại Uyên không thấy được biểu tình khó hiểu thoáng qua của anh.
Cô đâu có thời gian.
Bài vở quá nhiều, vậy mà cứ phải đi theo người ta la cà quán xá.
Thoại Uyên bực lắm rồi nên không buồn giữ ý tứ gì nữa.
Cô nhìn Hoàng Phi sốt ruột:
"Anh đã nói với nội của mình rằng anh không thích tôi chưa? Sao bà ngoại tôi vẫn ép buộc tôi yêu anh vậy?"
Hoàng Phi lại cảm thấy mất mặt tập hai.
Mình thuộc con giáp nào mà gái thấy chán ghét vậy hả? Với lại sao cái mác Việt kiều chẳng giúp ích gì thế? Cho là nó vô dụng đi nhưng anh cũng đâu có xấu trai.
Anh cao ráo sáng sủa lại thơm mùi đô, sao con nhóc này chỉ muốn anh biến ngay? Tự ái thật mà!
"Tôi đã bày tỏ quan điểm rồi, ai mà biết nội của tôi đang nghĩ gì."
Kỳ thực Hoàng Phi đang quê trong lòng.
Giờ con nhóc này chê anh chứ không phải anh đang chê người ta.
Anh thật ra muốn biết mình tệ như thế nào mà gái nhìn không có chút cảm tình.
Rõ ràng ở bên Mỹ vận đào hoa của anh cũng không tệ.
Vài cô gái Mỹ hay Mỹ gốc Việt si mê bật đèn xanh cho anh rất nhiều, mắc chứng gì con nhóc này lại chán ghét anh?
Nó khiến anh tự ái vậy anh cũng không để nó thoải mái, cho nó biết nó đã đắc tội khi không xem trọng anh.
Thế là Hoàng Phi chạy về nhà bảo bà nội mình sẽ tiếp tục tìm hiểu Thoại Uyên.
Sự việc tiến triển ngày càng theo chiều hướng xấu.
Thoại Uyên không biết vấn đề sai từ đâu, nhưng chuyện học hành đúng là đang bị ảnh hưởng nghiêm trọng.
Mấy ngày nay chiều nào cũng bỏ học ở trung tâm ngoại ngữ, cô điên tiếc lắm rồi.
Con giun xéo quá cũng oằn, thế là Thoại Uyên can đảm làm cuộc khởi nghĩa.
Một chiều âm u, ngoại vừa định ép cô thay đồ ra ngoài với Hoàng Phi, cô liền đứng lên: "Con không thích anh ta.
Con không muốn đi chơi với anh ta và cũng không thích kết hôn với Việt kiều.
Từ giờ con sẽ không đi cùng anh ta nữa.
Ngoại đừng ép con."
Cô bé ngoan ngoãn như Thoại Uyên trước giờ chưa chống đối ngoại lần nào, thế mà hôm nay vùng lên.
Không hề nghi ngờ bà lập tức nổi sung thiên:
"Ai dạy con to tiếng với người lớn như vậy hả Uyên? Bữa nay còn học người ta chống đối ngoại nữa sao?"
Diệt Tuyệt sư thái đúng là bị bất ngờ.
Thoại Uyên nổi tiếng nhát gan và hiền lành nhất nhà.
Cô thường làm theo lệnh của bà chưa bao giờ dám cãi lại một câu, vậy mà hôm nay đi ngược đường lối, chuyện này làm sao bà chấp nhận được.
Ngoại nghiêm mặt hò hét khiến Thoại Uyên run rẩy trong lòng.
Nhưng đã lỡ phản kháng rồi, nên không thể giương cờ trắng.
Có điều khí thế của ngoại quá hung hãn, con thỏ nhỏ như cô không đấu lại.
Vừa định buông vũ khí thì dì út nhảy vào can thiệp:
"Tại mẹ ép uổng nó, nó không thích người ta làm sao kết hôn cho được."
"Đây không phải là chuyện của con." Bà ngoại áp đảo.
Dì út cũng không vừa.
Ở trong nhà này có thể nói chỉ dì út và chị Khanh thỉnh thoảng ăn gan nên phản đối.
Mẹ và Thoại Uyên giống nhau, là kiểu người yêu hòa bình ghét chiến tranh, nên thường theo lệnh bà một cách mù quáng.
Nói trắng ra là yếu bóng vía nên không dám chống đối.
Không khí giữa ngoại và dì út vô cùng căng thẳng.
Thoại Uyên lúc này như được tiêm máu gà, có út chắn ở phía trước thế là cô mượn cơ hội nói ra nỗi lòng: "Con không thích lấy chồng Việt kiều và hiện tại còn nhỏ, chỉ muốn tập trung học hành thôi."
Ngoại càng nghe càng tức.
Kỳ thực Thoại Uyên biết bà tức vì lần đầu tiên thấy con nhóc dễ dạy như cô mà nay cũng học mấy người trong nhà làm cuộc cách mạng.
Giống như quyền uy của ngoại đang bị khiêu chiến.
Cái này là đả kích rất lớn, thế nên ngoại giận đến mất kiểm soát.
Dì út vẫn tiếp tục bảo vệ Thoại Uyên, nhưng dù cố gắng thế nào cũng không thắng được ngoại.
Bà yêu cầu cô lên lầu, không được phát ngôn gì nữa và khỏi ra cửa luôn.
Đây là hình phạt giam lỏng vì đã dám làm phản.
Buổi đi chơi cứ thế tan rã.
Thoại Uyên lên phòng tự hỏi ngoại sẽ nói gì với bên kia khi tối nay nhốt cháu gái ở nhà?
Mà Thoại Uyên cũng không còn tinh thần quản ngoại dùng lí do nào.
Bị giam lỏng khiến cô khổ sầu.
Không ra khỏi nhà được đồng nghĩa với việc không thể đến trường.
Rõ ràng ngày trước ngoại rất quan tâm việc học của cô, sao bây giờ vì lập uy mà đành đoạn nhốt cô? Nhưng thôi ở nhà dù sao cũng tốt hơn ngồi quán với người mình không thích.
Chờ cho chuyện này từ từ lắng xuống, hy vọng ngoại sẽ phóng thích cô.
Thoại Uyên ngây thơ mong chờ trời quang mây tạnh mà không biết rằng vụ ép hôn rắc rối này chưa bao giờ kết thúc.
Bà nội bên kia thấy cháu trai không ra cửa liền đi sang nhà Thoại Uyên.
Bà giả vờ sang chơi kỳ thực là muốn dò hỏi thái độ của Thoại Uyên đối với cháu trai mình.
Ngoại của cô không giấu giếm liền bảo cháu gái đã phản đối.
Nhưng ngoại cũng không quên trấn an bạn thân hãy yên tâm, bà có thể điều khiển mọi người trong nhà.
Cháu gái sẽ không bao giờ dám cãi lệnh.
Nếu bạn thân vẫn muốn Thoại Uyên làm cháu dâu, thì cứ tiếp tục thực hiện kế hoạch.
Đợi con bé ra trường sẽ kết hôn.
Bà Hảo đúng là hài lòng Thoại Uyên, vì cô hơn hai mươi tuổi rồi nhưng không ương ngạnh chống đối gia đình.
Bị cấm ra cửa là ngoan ngoãn ở trên lầu, cháu dâu như vậy bà còn mong gì hơn.
Thế là bà về nhà nói với Hoàng Phi, cứ ngỡ cháu trai sẽ vui vì vợ tương lai nề nếp gia giáo.
Nhưng trái ngược với suy nghĩ của bà, Hoàng Phi nghe xong tự ái đùng đùng.
Con nhóc Thoại Uyên dám can đảm làm cuộc cách mạng dù trong thâm tâm rất sợ bà ngoại của mình, đủ thấy nó thực sự không có cảm tình với anh.
Đồng nghĩa với việc anh chẳng có tí cờ gram nào trong mắt nó.
Đã thế anh sẽ cắn chặt không buông, chọc cho nó điên tiếc luôn.
Ngày sắp về Mỹ, Hoàng Phi xin bà ngoại Diệt Tuyệt đón Thoại Uyên ra cửa.
Thật ra hành động này của anh cũng là có ý tốt.
Anh đã cứu cô khỏi bị giam lỏng, vậy mà Thoại Uyên không cảm kích.
Cô đi chơi cứ như đi vào chỗ chết.
Thái độ của cô khiến Hoàng Phi nổi sùng.
Thế là anh âm thầm thề sẽ như keo dán sắt dính chặt, cho cô bỏ tật đỏng đảnh.
Ở phía đối diện, Hoàng Phi nhìn Thoại Uyên cười cười: "Cô mà tiếp tục chống đối thì ngoại của cô lại ép cô cho một người đàn ông khác khi tôi về Mỹ."
Thoại Uyên nghe vậy trong lòng run lên.
Đúng là chuyện này có khả năng xảy ra.
Ai chứ bà ngoại Diệt Tuyệt của cô chỉ thích làm theo ý mình.
Biết đâu cô từ chối người thanh niên này, bà sẽ đẩy kẻ khác tới cho cô.
Hoàng Phi cũng nhìn ra con nhóc trước mặt đang hoảng sợ, bèn đế thêm vào: "Chi bằng chúng ta kết hợp lại lừa nội tôi và ngoại cô đi."
Thoại Uyên đang tính phản đối thì bị Hoàng Phi ngăn lại: "Cô yên tâm, tôi không thích cô.
Có điều nội tôi cũng trái tính trái nết, cứ muốn ép buộc con cháu.
Cho nên tôi rất ngán bà sẽ tìm cô gái khác rồi tiếp tục gán ghép.
Cả hai chúng ta đều không ưa nhau, vậy sao không hợp tác để giữ bình yên cho nhau?"
"Hợp tác làm sao?" Thoại Uyên hoang mang.
"Cứ giả vờ yêu và đang tìm hiểu nhau." Hoàng Phi nói mà không có tí ngượng ngùng nào, nụ cười thiếu nghiêm túc còn vương trên môi.
Nhưng Thoại Uyên rối rắm nên không phân biệt được gì.
Cô chỉ lo lắng hỏi lại: "Sau này thì sao?"
Hoàng Phi lại buông lời vô trách nhiệm: "Sau này chúng ta không thích thật thì lại đấu tranh rồi..
xù nhau.
Còn giờ hãy yên ổn trước đi.
Cô ở bên này học hành, tôi ở bên kia làm việc.
Chúng ta yêu nhau hay không làm sao các vị trưởng bối biết được.
Quan trọng là hai cụ sẽ không làm chúng ta khó xử khi cứ tìm người xa lạ nào đó rồi ép chúng ta yêu họ.
Cô thấy tôi nói có đúng không?"
Thoại Uyên yên lặng không phản bác, nhưng ngầm thừa nhận lời Hoàng Phi nói.
Anh ta ở bên kia, mình chỉ làm người yêu trên danh nghĩa để qua mắt ngoại, vậy thì có thể yên tâm học hành.
Có người yêu rồi bà sẽ không tìm ai khác đẩy cho mình nữa.
Thế là hiệp định được ký kết.
Cuối cùng Thoại Uyên có người yêu trong tình huống tào lao như vậy.
Và cô ngây thơ nghĩ rằng thỏa thuận yêu đương chỉ để che mắt gia đình, mà không ngờ là bản thân đã va phải đối tác lưu manh khó nhằn, khôn ranh và quỷ quyệt.
Một lần cam kết, một đời dây dưa.
* * *
Chuyện rắc rối đầu tiên Thoại Uyên gặp phải là ngày bà cháu Hoàng Phi về Mỹ.
Ngoại ép cô phải tiễn biệt anh ta.
Làm người yêu của nhau, lúc người ta đi xa, bổn phận của cô là phải đưa tiễn và phải tỏ thái độ quyến luyến.
Nhưng đấy là hành động của những người yêu nhau, còn cô và anh ta chỉ đang giả vờ, sao đóng phim tình cảm mùi mẫn cho được.
Vả lại từ đó đến giờ Thoại Uyên chưa yêu ai, nên đâu biết phải làm thế nào thể hiện tình cảm với người mình yêu.
Cô cũng không quen đóng kịch, nên lúc ngồi trên xe ra sân bay, cô im lìm như đã bị ai may mỏ.
Bà ngoại Diệt Tuyệt thì cho là cháu gái nghe theo lời dạy của mình, cử chỉ lúc nào cũng đoan trang, cho dù yêu người ta cũng không thể hiện tình cảm lộ liễu.
Bà Hảo lại hài lòng Thoại Uyên bởi sự trầm tính của cô.
Phong cách ăn mặc cũng không hở hang.
Hoàng Phi thì nhìn Thoại Uyên ngồi cạnh mình, hai tay để trên gối hết co rồi lại duỗi ra, báo hiệu nội tâm đang không thoải mái.
Nhưng có một điều rất lạ kỳ, cô không thoải mái thì tâm tình của anh lại tốt vô cùng.
Cứ như chọc được cô, anh cảm thấy rất vui vẻ.
Hoàng Phi vừa kín đáo ngó Thoại Uyên, vừa nghiêm túc trả lời mấy câu hỏi của hai cụ già gàn bướng đang ngồi phía trước.
Đúng là tính cách giống nhau nên mới chơi thân được với nhau.
Nội hồi trước cũng nói lý, giờ thì bá đạo y như bà ngoại Diệt Tuyệt của Thoại Uyên.
Muốn bà quay về Mỹ, Hoàng Phi đành phải tiếp tục yêu đương với Thoại Uyên..