Thoại Hồ

Hoàn cảnh Tiết phủ thập phần không tồi, nếu là vào mùa xuân thì nhất định sẽ điểu ngữ mùi hoa, ăn xong cơm chiều liền túy ý đi dạo trong viện, nhìn sắc trời tựa hồ là muốn hạ tuyết, nếu là hạ tuyết, mai vàng trong viện này hẳn là sẽ càng thêm đẹp mắt.

Hiện giờ trời lạnh, trong mỗi gian phòng đều bày một cái hỏa lò, khi nấu nước cũng không cần đặc biệt mà đến phòng bếp, Bạch Lê tự nhiên là vui vẻ quá chừng, ấn Du Thanh ngồi lên ghế làm cho hắn hảo hảo đọc sách, chính mình thì ngồi ở ngoại thất nhìn bếp lò, trong phòng ấm áp vui vẻ.

Hai người ở chung đến nay, Du Thanh nơi chốn đều nhường cho Bạch Lê, mỗi ngày rửa mặt dĩ nhiên cũng là nhường Bạch Lê rửa trước, bởi vậy Bạch Lê nấu nước xong liền có thói quen tự mình súc miệng rửa mặt lau mình trước.

Hiện giờ đang giữa trời đông giá rét, ban đêm lạnh đến lợi hại, Bạch Lê run run rẩy rẩy mà đem mình thu thập xong, bọc kín quần áo chuẩn bị rửa chân, bưng chậu rửa chân đi đến bên người Du Thanh, chuyển ghế dựa bên cạnh hắn hướng ra bên ngoài, ngồi lên cởi giày ra, hai chân ngâm vào trong nước, cảm thấy gân cốt toàn thân đều giãn ra, thoải mái đến nỗi hừ hừ ra tiếng.

Hai người, một người mặt hướng cái bàn, một kẻ lưng hướng cái bàn, sóng vai cạnh nhau, thân ảnh chất chồng chiếu vào trên tường, Bạch Lê nhìn hình bóng in trên tường mà cười ngây ngô.

Du Thanh nghiêng đầu nhìn hắn: “A lê…”

Bạch Lê tựa lưng vào ghế ngồi, quay sang cười cười với hắn:” A Thanh!”.

Du Thanh cười cười:” Như thế nào lại vui vẻ như vậy?”.

Bách Lê nháy mắt mấy cái, khuôn mặt trắng nõn hiện lên một tầng đỏ ửng nhợt nhạt, nghiêng người ôm lấy cánh tay của hắn, theo dõi hắn hồi lâu, lần thứ hai cười rộ lên:” Không nói cho ngươi!”.

Du Thanh nhìn thấu được tâm tư của hắn, cũng không hỏi nữa, rung động trong lòng cũng không thích nói ra ngoài miệng, chính là cảm thấy Bạch Lê từ khi đi theo hắn thì vẫn luôn sống những ngày kham khổ bôn ba, nguyên bản tham gia khoa cử là vì ân sư, hiện giờ lại thêm một đạo tâm tư, không muốn hắn đi theo chính mình chịu khổ nữa, vậy nên đối với việc thi Hội năm sau càng thêm tận tâm tận lực.

Bạch Lê đem đầu tựa vào trên vai hắn, cười đến thực sáng lạn:” A Thanh, ta đã biết, thư đồng của người khác đều không giống với ta!”.

Du Thanh đi theo cười rộ lên:” Chỗ nào không giống?”.

“ Bọn họ đều là ngủ ở phòng ngoài, ta là ngủ ở phòng trong!”.

Du Thanh sửng sốt một chút, trong mắt ý cười càng đậm, đưa tay tại trên đầu của hắn sờ sờ: “Ân.”

“ A Thanh ngươi xem sách đi!” Bạch Lê ngẩng đầu tại bên sườn mặt hắn hôn một hơi,  đặt đầu ngã trên vai hắn.

Du Thanh nhìn làn tóc đen của hắn tán loạn trên tay cùng ngực mình, đáy lòng một mảnh mềm mại:” Hảo”.

Du Thanh đọc sách không bao lâu, sức nặng trên vai đột nhiên lệch đi một chút, nghiêng đầu nhìn qua, thấy Bạch Lê đã muốn ngủ, không cẩn thận trượt một cái liền nâng đầu cọ lên, chép miệng chậc lưỡi tiếp tục ngủ.

Nghĩ rằng hắn nhất định là vì hôm nay theo mình đến trường thi lại ra khỏi thành, đi một đường dài nên mệt nhọc, hơn nữa vào mùa đông vốn rất dễ cảm thấy mệt rã rời, hiện tại hai chân còn ngâm trong nước ấm, lại thư thái như vậy mà dựa vào trên vai hắn, không ngủ gà ngủ gật mới là lạ.

Du Thanh nhẹ nhàng nâng đầu hắn lên, làm cho hắn dựa vào ghế ngồi, còn mình thì đi đến đối diện hắn ngồi xổm xuống, đưa tay vào nước thử độ ấm, còn rất nóng.

Ngẩng đầu liếc mắt nhìn Bạch Lê một cái, sợ đánh thức hắn, động tác làm đến rất nhẹ nhàng, hơi hơi nâng lên một chân hắn, vốc nước ấm cẩn thận mềm nhẹ chà xát cho hắn, lòng bàn chân, mu bàn chân, mắt cá chân đều rửa qua một lần, sau đó đổi sang chân khác, cuối cùng xắn ống quần hắn lên cao, lấy nước ấm rửa tiểu thối lộ ra bên ngoài của hắn.

Chân Bạch Lê trắng nõn thon thả, hai chân cũng giống như người của hắn, thanh tú lung linh, cầm trong tay cảm thấy nhẵn nhụi bóng loáng, lòng bàn chân thập phần mềm mại, rõ ràng là một đôi chân hưởng phúc, nhưng mỗi ngày đều bồi hắn đi đường nhiều như vậy.

Du Thanh có chút tham luyến xúc cảm trên tay, lấy khăn cực kỳ nhẹ nhàng, chậm rãi chà lau, cuối cùng nhịn không được mà xoa nắn, lúc này mới mang theo tia không tha mà buông ra.

Bạch Lê ngủ đến thực sâu, mãi cho đến bị ôm đến trên giường đều không có tỉnh lại, Du Thanh thay hắn đắp hảo chăn, cúi người nhìn hắn thật lâu, cảm xúc trong mắt giống như mực đậm giặt tẩy không ra, tại trên môi hắn in lại nụ hôn, lại đem những sợi tóc tán loạn của hắn vén sang một bên, lúc này mới xoay người một lần nữa ngồi vào trước bàn.

Hôm sau, quả thực hạ tuyết, bông tuyết nhẹ nhàng ôn nhu dừng trên đầu vai, trên mặt đất còn chưa phủ một tầng trắng xóa, trong đình viện như trước là nhánh cây khô vàng, nhã hồng mai vàng, cây sồi xanh biếc, đứng ngạo nghễ giữa trời thanh tuyết nhung nhung.

Du Thanh đứng trước cửa nhìn một lát, nghe được động tĩnh phía sau, biết là Bạch Lê đi ra, xoay người đến bên cạnh hắn, đưa tay sờ sờ mặt hắn:” Lạnh không?”

“Không lạnh!” Bạch Lê híp mắt cười với hắn.

“ Sắp sang năm mới, muốn ăn những những thứ gì? Ta làm cho ngươi”.

“ Đại chân gà!” Bạch Lê không cần suy nghĩ, bật thốt lên nói:” Chưng nấu chiên nướng đều ăn ngon!”.

Du Thanh sửng sốt một chút, cười rộ lên:” Còn băn khoăn chân gà đâu, ngươi này tập tính y chang một con hồ ly”.

Bạch Lê không tiếng động hướng hắn cười cười, trong lòng không khỏi đắc ý mà nghĩ: Ta vốn chính là hồ ly! Ta còn là cửu vĩ linh hồ đâu! Trên đời này cửu vĩ linh hồ có thể đếm được trên đầu ngón tay, người khác đều phải một bó lớn tuổi mới tu luyên thành công, ta chính là trẻ tuổi nhất! (^_^)

Du Thanh nhìn thấy thần thái hắn phi dương, cười vui nói:” Dù sao nơi này là ngoài thành, coi như phương tiện, đến lúc đó đi ra ngoài tìm một chỗ đào đất lên, ta làm cho ngươi gà hoa”.

Bạch Lê vừa nghe, nước miếng đều nhanh nhễu xuống vạt áo, vẻ mặt còn thật sự, vùi đầu đếm đầu ngón tay bắt đầu nghiêm túc tính ngày:” Còn bao lâu mới tới năm mới a?”.

“ Nhanh, không vài ngày nữa”.

Hai người đang nói chuyện, phía tiền thính bỗng nhiên truyền đến tiếng người cùng tiếng bước chân mơ hồ, Bạch Lê tò mò kéo Du Thanh đi đến trong viện, mới vừa đứng lại liền nhìn thấy mấy người thư đồng ở phòng khác cũng lục tục đi ra, đều tò mò nhón chân ngóng nhìn.

Chỗ rẽ hành lang dài thông với tiền thính xuất hiện vài đạo thân ảnh, đi trước là một người dáng người cao ngất, cẩm y ngọc đái hồ cừu thêm thân (*), nhất phái phú quý, đến gần vài bước nhìn, đúng là gương mặt quen thuộc, chính là chủ nhân Tiết phủ này – Tiết Thường.

Bạch Lê có chút kinh ngạc, kéo kéo ống tay áo Du Thanh:” A Thanh, đây không phải là Tiết đại nhân sao?”.

“ Đúng vậy, Tiết đại nhân là Thừa tướng đương triều, cũng chính là chủ nhân biệt viện này”.

Bạch Lê tuy rằng đã trải qua một kiếp ban đầu kia, nhìn thấy Tiết Thường thì nhớ tới người này từng có ân với Du Thanh, nhưng dù sao đã cách chín kiếp, rất nhiều chi tiết đều không nhớ rõ, lúc này nghe nói hắn là Tiết Thừa tướng, nghĩ nghĩ mới thấy có chút ấn tượng, bừng tỉnh đại ngộ mà gật gật đầu.

Tiết Thường khi nhìn thấy hai người Du Thanh cũng có chút kinh ngạc, lập tức liền cười chân thành đi tới, vừa đi vừa nói:” Thật là có duyên!”.

Mặt Du Thanh lộ vẻ mỉm cười, cung kính chắp tay hành lễ:” Học sinh Du Thanh bái kiến Thừa tướng đại nhân!”.

Tiết Thường vội vàng ngăn lại động tác của hắn, cười nói:” Không cần đa lễ, ta không thích nhất là mấy thứ lễ nghi này, mỗi ngày ngươi tới ta đi phiền càng thêm phiền”.

Du Thanh thấy hắn nói thành khẩn như vậy, liền cũng không khách khí hơn nữa, cười cười liền thu hồi tay, vừa nhấc mắt  chuyển hướng Bạch Lê, thần sắc hơi hơi ngưng trệ, lúc này mới phát hiện Bạch Lê hôm nay có chút khác với bình thường, lại không có cao hứng phấn chấn mà chào hỏi, vội vàng nghiêng đầu nghi hoặc nhìn qua.

Bạch Lê an tĩnh mà đứng bên cạnh hắn, nhìn chằm chằm hồ cừu xõa tung đẹp đẽ quý giá của Tiết Thường, cắn môi, ánh mắt đăm đăm, một bộ dáng hồn du thiên ngoại.

Tiết Thường trong mắt ý cười dào dạt, nhìn hắn một lát, trêu ghẹo nói:” Như thế nào? Nhanh như vậy liền không nhớ rõ ta?”.

Du Thanh đối với sự dị thường của Bạch Lê có chút không hiểu, bất quá cảm giác khó chịu trong lòng ngược lại tiêu thất, vội vàng nói:” A Lê, mau bái kiến Thừa tướng đại nhân”.

Bạch Lê hoàn hồn, nhìn hắn, “A” một tiếng, nghe lời mà xoay người chắp tay với Tiết Thường:” Bạch Lê bái kiến Thừa tướng đại nhân!”

“ Mới vừa rồi đã nói, không cần đa lễ”, Tiết Thường ý cười càng đậm, vừa nói vừa đưa tay hướng hắn đi qua, muốn ngăn lại động tác của hắn.

Bạch Lê phiêu mắt tới một đoàn tuyết trắng đắp trên tay áo hắn, trong lòng mãnh liệt nhảy dựng, vội vàng thu tay lại, nhanh chóng lui về phía sau nửa bước, rớt ra khoảng cách với hắn.

Tay Tiết Thường dừng giữa không trung, nhướng mày nhìn hắn một cái, cười thu tay lại.

Du Thanh lần thứ hai nhận thấy được Bạch Lê có chút không thích hợp, nhanh chóng hướng hắn liếc một cái, nghĩ tới dù Tiết Thường là chủ nhân nơi này, nhưng không trụ ở nơi này, vội vàng nói:” Trời đang hạ tuyết mà còn làm phiền đại nhân đến đây, không ngại vào nhà uống chén trà ấm áp thân mình?”.

Tiết Thường không thèm để ý đối với việc hắn đổi khách thành chủ, gật đầu mà cười:” Cũng tốt, ta vừa vặn ra khỏi thành làm việc đi ngang qua nơi này, liền lại đây nhìn xem, ở có quen không?”.

“ Ở đã quen rồi, làm phiền đại nhân quan tâm”.

Hai người một bên hàn huyên một bên hướng bên trong đi đến, Bạch Lê đứng trong đình viện phát ngốc một lát, thấy hộ vệ cùng tổng quản theo sau Tiết Thường đi qua người mình mới hoàn hồn, vội vàng nhanh chân bước theo.

Tiết Thường xoay người phân phó tổng quản, khiến cho hắn đi thông báo những người còn lại tiến đến nói chuyện, phân phó xong liền hứng thú mà nhìn Bạch Lê đang đứng bên cạnh bàn cúi đầu pha trà.

Du Thanh nhấp nhếch môi, hai mắt trầm tĩnh, trong lòng dâng lên chút suy nghĩ nhưng trên mặt vẫn tỏ vẻ không hề bận tâm.

Pha trà một lát, các giải Nguyên ở bên cạnh cũng lục tục đi qua đây, sôi nổi hướng Tiết Thường hành lễ. Tiết Thường cười làm quen với bọn họ một phen, lại tùy ý hàn huyên một chút.

Bạch Lê vẫn đứng bên cạnh Du Thanh, ngay từ đầu nghe bọn họ nói còn hiểu được, sau lại nói có chút học thuật, hắn nghe cũng không hiểu rõ lắm, hơi dời lực chú ý, ánh mắt chuyển qua trên người Tiết Thường, theo dõi một đoàn bạch mao trên vạt áo hắn, trong lòng phẫn uất.

Tiết Thường chỉ ngồi khoảng thời gian hai chung trà, liền đứng dậy chuẩn bị rời đi, trước khi đi lần thứ hai hướng Bạch Lê nhìn thoáng qua, thấy hắn đang không nháy mắt mà nhìn mình chằm chằm, nhìn kỹ lại, phát hiện đôi con ngươi thủy nhuận kia dường như ẩn chứa tức giận, không khỏi có chút kinh ngạc, dừng một lát, cười nhẹ thu hồi ánh mắt, cùng mọi người ở đây nói cáo từ, liền xoay người rời đi.

Tuy rằng nơi này là phủ đệ của hắn, nhưng hắn không thể ở lâu, dù sao trụ bên trong đều là thí sinh sắp tham gia thi Hội, bất luận người nào đều có khả năng trở thành môn sinh tương lai của thiên tử, hắn thân là thần tử, tự nhiên liền có những băn khoăn của thần tử, nếu là ở đây lâu sẽ sinh ra lạc dân cư thực, sẽ gặp lo ngại về việc kết đảng phái riêng.

Giải Nguyên ở đây phần lớn cũng hiểu được đạo lý này, liền không hàn huyên nhiều hơn nữa, nhất tề chắp tay đưa tiễn, vẫn chưa có nhiều gần gũi kết thân, nghĩ tới nếu không là người chính trực thì cũng là người thông minh.

Tiễn bước Tiết hường, hàn huyên với nhau một lát rồi sôi nổi chuẩn bị rời đi, trong phòng liền chỉ còn hai người Du thanh cùng Bạch Lê.

Du Thanh kéo Bạch Lê ngồi xuống nhuyễn tháp, tại trên đầu hắn sờ sờ, vừa định mở miệng nói chuyện, đã bị hắn ôm cổ, sửng sốt một lát, cúi đầu nhìn hắn:” Làm sao vậy?”

Bạch Lê nhào vào trong ***g ngực của hắn, hai tay siết thật chặt, đỏ vành mắt lắc đầu hừ hừ, nhưng là không nói lời nào.

Du Thanh nghĩ nghĩ, cười nói:” Hôm nay ngươi nhìn thấy Tiết đại nhân vì sao không thi lễ vấn an? Không phải nói là hắn có ân với chúng ta sao?”.

Bạch Lê lập tức bắn ra từ trong ngực hắn, phì phì khụt khịt quát:” Hắn là người xấu!”.

Du Thanh đưa tay ôm lấy mặt hắn, ngón cái cọ cọ nơi khóe mắt hắn, dở khóc dở cười:” Tại sao lại thành người xấu? Lần trước không phải nói hắn là người tốt sao?”.

“ Xiêm y trên người hắn là dùng da lông của hồ ly làm ra! Quá tàn nhẫn!”.

Du Thanh nhìn ra sự phẫn nộ cực kỳ nghiêm túc trên mặt hắn, thu đi thần sắc vui đùa, an ủi mà tại trên mặt hắn xoa nắn:” Người phú quý luôn luôn yêu thích này nọ, nếu thấy một cái liền tức một cái, tức giận sẽ được gì đâu?”

“Hừ!” Bạch Lê bắt lấy tay hắn cọ cọ, lần thứ hai bổ nhào vào trong ***g ngực của hắn:” A Thanh về sau cũng sẽ thành người phú quý, A Thanh cũng chưa bao giờ mặc da lông hồ ly! Phú quý chỉ là lấy cớ thôi!”.

Du Thanh tuy rằng đích xác không thích mặc mấy loại này, những vẫn là bị hắn nói làm cho tức cười:” Ngươi là thầy tướng số hay đang xem tướng? Việc không biết đều có thể nói năng khí phách được như thế”.

Bạch Lê không đáp, rất muốn theo tính tình mà đem Tiết Thường hung hăng giáo huấn một phen, nhưng là vừa nghĩ tới về sau hắn sẽ trợ giúp Du Thanh lại cảm thấy không thể xuống tay được, không khỏi sinh ra phẫn nộ, buồn bực, đấm lên cánh tay Du Thanh một chút:” Mặc da lông hồ ly đều là người xấu!”

“ Ừ, đều là người xấu” Du Thanh buồn cười mà vỗ vỗ lưng hắn một chút:” Ngươi là hồ ly biến thành? Để ý như vậy”.

“Hừ!”

Chú thích:

(*) Cẩm y ngọc đái hồ cừu thêm thân: Áo gấm thắt ngọc bội khoác áo da hồ ly.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui