Thoại Hồ

Bạch Lê thấy hắn gật đầu đáp ứng, biết hắn nơi chốn đều cưng chìu và nhượng nhịn mình, không khỏi vui mừng trong lòng, hướng hắn cười cười liền cầm bầu rượu uống một ngụm lớn, thấy hắn nhăn mày, thần sắc lộ vẻ lo lắng,  tâm tình vui đùa phát ra, tựa hồ cố ý muốn xem bộ dáng hắn sốt ruột vì mình, lại ngẩng đầu lên ừng ực uống hai mồm to.

Du Thanh lập tức đen mặt, nhanh chóng đoạt lại bầu rượu, vừa định nói hắn một câu thì liền thấy hắn bị sặc đến ho khù khụ, nhất thời vừa giận lại vừa đau lòng, vội vàng vỗ vỗ lưng hắn thay hắn nhuận khí.

Bạch Lê một bên khụ một bên cao hứng, tròng mắt quay tròn mà chuyển sang người hắn, thật vất vả ho xong thở đều, ngẩng đầu hướng hắn híp mắt cười rộ lên.

Du Thanh thoáng đoán một cái liền hiểu được điểm tiểu tâm tư này của hắn, chỉ cảm thấy sọ não đau lên, khóc cũng không phải mà cười lại chẳng xong, cuối cùng bất đắc dĩ mà nắm lấy quai hàm hắn niết niết vài cái, thấp giọng răn dạy:” Hồ nháo!”

Bạch Lê nghe trong giọng nói của hắn một chút trách cứ cũng không có, rất là đắc ý:” Uống ngon liền muốn uống nhiều! Ăn ngon liền muốn ăn nhiều! Lão thiên gia đều cảm thấy đạo lý này đúng!”.

Du Thanh buồn cười mà theo dõi hắn một lúc lâu, tại trên đầu hắn gõ một chút:” Ngụy biện!”.

Bạch Lê nhếch miệng mỉm cười:” A Thanh, ngươi có uống không a?”.

“ Ta chờ một lát nữa mới uống”.

“ Ngươi nếm thử trước chút đi!” Vẻ mặt Bạch Lê chờ mong mà nhìn hắn.

“Ai…” Du Thanh nhận mệnh mà thở dài, chuẩn bị đi lấy bầu rượu, lại bị hắn một tay ngăn trở.

“Không phải như vậy!” Bạch Lê thấy vẻ mặt hắn lộ vẻ nghi hoặc, nhất thời cười đến càng vui vẻ, trong tay giơ đèn quả quýt lên, chồm qua tại trên môi hắn hôn một hơi:” Là như thế này!”.

Du Thanh ngây ngẩn cả người.

Bạch Lê tách ra một khoảng quan sát thần sắc của hắn, thấy hắn thẳng tắp nhìn chằm chằm mình, bắt đầu cười lên, vươn đầu lưỡi liếm lên môi hắn một chút:” A Thanh, mùi rượu thơm không?” ( Amen chết ngất với bảo bối thôi!)

Dưới ánh nến chiếu rọi, đôi đồng tử ôn nhuận của Du Thanh hiện lên một tầng nước ngầm, nhìn hắn thật sâu, đưa tay sờ lên hai má nhẵn nhụi của hắn, một lúc lâu sau mới nói:” Thơm”.


Ánh mắt Bạch Lê nhíu lại, lại nhào qua, đang chuẩn bị liếm lần nữa, bên ngoài đột nhiên truyền đến một trận nổ bùm bùm, làm hắn sợ tới mức tay run lên suýt nữa quăng luôn chiếc đèn quả quýt.

Du Thanh vội vàng ổn định tay hắn, lại vỗ vỗ phía sau lưng hắn:” Là đang đốt pháo”.

Bạch Lê vừa nghe là pháo, lúc này mới nhẹ nhàng thở ra, trong lúc pháo đang nổ thì đề cao giọng kêu lên:” Làm ta sợ muốn chết! Nơi này an tĩnh như vậy, dột nhiên lại vang lớn tiếng thế kia…A? Chỗ nào đang đốt pháo?”.

Du Thanh nghĩ nghĩ, nhớ rõ kề bên này cũng không có nhiều hộ gia đình, nhân tiện nói:” Có lẽ là phủ Thừa tướng”.

Bạch Lê vội vàng đứng lên, đi đến cửa động hướng ra ngoài nhìn xung quanh, nhìn một lát rồi lại đi trở về tiếp tục ngồi trên đùi hắn, gật gật đầu, cười nói:” Là phủ Thừa tướng”.

Du Thanh ôm lấy thắt lưng hắn, tầm mắt gắt gao khóa lại trên mặt hắn:” A Lê, nếu ngươi cảm thấy lạnh lẽo, chúng ta liền trở về cùng bọn họ qua năm mới”.

Bạch Lê vội vàng lắc đầu, tựa vào trên vai hắn bắt tay xoay xoay đèn quả quýt, cười nói:” Ta thích trải qua ở trong này”.

“Thật sự?” Du Thanh đưa tay sờ sờ đầu hắn, nhịn không được ngón tay chuyển lên trên tóc hắn, rũ mắt nhìn lông mi dài mảnh của hắn.

“Ân!” Bạch Lê gật gật đầu, hai phiến lông mi xinh đẹp theo động tác nháy mắt mà nhẹ quạt, ngẩng đầu nhìn hắn cười:” Ta còn thích đèn quả quýt! Thích gà hoa!”.

Du Thanh cười rộ lên:” Còn gì nữa?”

“Thích nhất a Thanh!”.

Du Thanh nhìn trong mâu mắt hắn không thèm che giấu thần sắc ái mộ, không tự giác mà hô hấp trở nên càng dịu nhẹ hơn, đưa tay ôm mặt hắn, trong mắt của mình tất cả đều là si mê, cúi đầu khẽ hôn lên đôi môi phấn nhuận của hắn.

Tiếng pháo nơi Tiết phủ không biết khi nào đã im lặng xuống, bốn phía một lần nữa quay về yên lặng.


Du Thanh nghĩ tới Bạch Lê đã ngồi trên chân mình cả ngày, thế nhưng mình lại chưa hề cảm thấy chân bị mỏi, không khỏi hơi hơi kinh ngạc, tuy rằng hắn không giống với những thư sinh văn nhược khác, nhưng dù sao vẫn chưa từng làm qua việc nặng, không nghĩ tới ngay cả một tia cảm giác mệt mỏi đều không có, càng nghĩ càng tổng cảm thấy không quá hợp lẽ thường.

Nghĩ tới miệng vết thương tự nhiên khỏi hẳn cùng với các loại dị trạng, Du Thanh nhịn không được đoán, chẳng biết cảm giác không mệt mỏi này có liên quan đến biến hóa kỳ quái của thân thể hay không. Cũng may lúc một chiếc đèn quả quýt sắp tắt thì Bạch Lê kêu đói bụng, thế này mới ngưng được suy nghĩ của hắn.

Hai người chia gà hoa ra ăn, Du Thanh lại đem con còn lại tiếp tục đặt trên lửa nướng, chuẩn bị mang về cho Bạch Lê ngày thứ hai chậm rãi gặm, Bạch Lê dĩ nhiên là lại cao hứng phá hủy.

Rượu trong bầu không sai biệt lắm đã uống sắp thấy đáy, thậm chí một nửa trong đó là vào bụng Bạch Lê. Bạch Lê ăn no uống no, ôm cái bụng tròn vo hô to một cái thỏa mãn, không lâu sau mí mắt liền muốn nhíu lại, buồn ngủ kéo đến, đèn quả quýt vẫn luôn yêu thích không buông tay thế nhưng cũng cầm không được, nếu không phải Du Thanh kịp lúc chạy qua thì sợ là sẽ trực tiếp ngã nhào trên mặt đất.

Du Thanh đã sớm thấy qua tâp tính hễ cứ ăn no là mệt rã rời của hắn, ban ngày còn như vậy thì lại càng không nói đến ban đêm ăn quá no lại còn uống rượu nhiều.

Bạch Lê ôm lấy cổ hắn, hai mắt có chút không mở ra được, thầm thầm thì thì nói:” A Thanh, ta choáng váng dầu, có thể bị ngã xuống hay không a?”.

“ Sẽ không ngã” Du Thanh có chút bất đắc dĩ mà thở dài, ôm chặt hắn lại:” Kêu ngươi uống ít một chút, ngươi lại cố tình không chịu nghe”.

“ Ta cao hứng!” Bạch Lê nắm hai tay thật chặt, ngẩng đầu tại trên mặt hắn nặng nề mà hôn một hơi, hắc hắc cười ngây ngô:” A Thanh thích ta, ta cao hứng!”

Du Thanh sờ sờ đầu hắn, ánh mắt ôn nhu:” Ngốc à, cao hứng thì cao hứng, uống rượu cũng không thể không đúng mực, lần tới không cần uống như thế nữa”.

“A!” Bạch Lê nghe lời gật đầu.

“ Đầu choáng váng sao? Có đau hay không?”

“ Không đau” Bạch Lê lắc dầu, nâng lên ánh mắt mê ly nhìn hắn:” Ngươi nói ta ngốc, ta mới không ngốc đâu, ta là hồ ly thông minh nhất!”.


Du Thanh buồn cười mà nhìn hắn:” Phải, ngươi là hồ ly, chưa thấy qua ai mà thích ăn gà như vậy”.

“ Không phải hồ ly! Là hồ ly thông minh nhất!” Bạch Lê không thuận theo mà buông tha, tiếp tục lẩm bẩm:” Người ta đều râu mép trắng phiếu, ta còn trẻ như vậy đâu, ai dám nói ta không phải hồ ly thông minh nhất?”

Du Thanh nghe hắn nói mà không hiểu ra sao, sửng sốt một chút, chỉ cho là hắn nói mê sảng, cười bảo:” Phải, ngươi thông nhất, một chút cũng không ngốc, mang ngươi trở về nghỉ ngơi được không?”.

Bạch Lê táp chậc lưỡi gật đầu:” Hảo!”

Du Thanh bỏ phần gà hoa còn lại đã lột xác bùn vào chiếc gầu được tẩy sạch, lại thu dọn một phen, sau khi khoác bao lên vai, cầm theo đèn quả quýt ôm lấy Bạch Lê đi ra sơn động.

Tuyết đã sớm ngừng rơi, tuy rằng trên bầu trời chỉ có mấy vì sao lộ ra giữa khe hở của những tầng mây, nhưng cũng may trên mặt đất một mảnh trắng xóa, làm cho chung quanh được sáng lên rất nhiều.

Du Thanh nương vào ánh phản quang của tuyết đọng và ánh sáng mỏng manh từ đèn quả quýt, thực dễ dàng về tới Tiết phủ. Lúc này còn không tính quá muộn, người gác cổng nhất định còn chưa đi ngủ, Du Thanh gõ cửa, rất nhanh liền có người thay hắn mở cửa ra.

Ở trong biệt viện Tiết phủ này cũng không phải người phủ Thừa tướng, người gác cổng dĩ nhiên đa số cũng chỉ có tác dụng bài trí, nghe Du Thanh tùy ý giải thích một phen, cũng không hỏi nhiều thêm, chỉ là tò mò nhìn thoáng qua Bạch Lê đang bị hắn ôm ngang trước ngực, cung kính có lễ mà thỉnh bọn họ vào.

Du Thanh nói lời cảm ơn, mang Bạch Lê trở về phòng ngủ của hai người, lại đốt chút nước dọn dẹp cho hắn một phen, kéo chăn qua đắp kín cho hắn, ngồi ở mép giường nhìn hắn một lúc lâu, lúc này mới ý thức được mình cũng nên ngủ, vội vàng đứng dậy sửa sang lại mình.

Bạch Lê kỳ thực vẫn chưa ngủ, bị vây trong trạng thái bán mơ hồ, ngẫu nhiên sẽ còn nói nhỏ hai ba câu khó hiểu, đợi đến lúc Du Thanh lên giường thì lại thanh tỉnh vài phần, mở ra hai mắt sương mù nhìn sang phía hắn, trong thanh âm tràn đầy vui mừng ngọt ngào:” A Thanh!”.

Du Thanh nghiêng người qua, đưa tay xoa trán hắn, ôn nhu hỏi:” Còn choáng không?”.

“ Choáng!” Bạch Lê gật gật  đầu, rồi lại không quá để ý, ngữ khí có chút thoải mái, nghĩ tới trước khi ngủ phải hôn một cái, liền chồm qua tại trên môi hắn liếm một chút.

Du Thanh ngửi được mùi rượu truyền đến từ đầu lưỡi hắn, trong lòng rung động, nhịn không được ôm lấy khuôn mặt nong nóng của hắn, hôn sâu vào miệng hắn, tinh tế nhấm nháp.

Bạch Lê lập tức liền bị hắn hôn đến thần chí không rõ, hô hấp bắt đầu dồn dập, ngực kịch liệt phập phồng cố gắng nghênh hợp, cảm thấy không đủ, đợi sau khi đôi môi bị buông ra, vội vàng chống người dậy xoay mình qua ôm chặt lấy hắn.

Du Thanh đưa tay xoa nắn đường cong mê người sau lưng hắn, mâu sắc nặng nề, khàn khàn nói:” A Lê, nằm xuống đi, hảo hảo ngủ một giấc, ngày mai đầu sẽ hết choáng thôi”.


Bạch Lê lắc đầu, mơ hồ không rõ nói:” Không xuống! Ta muốn hôn ngươi a!”. Nói xong mí mắt nhướng lên một chút, làm như đang cùng cơn buồn ngủ đấu tranh.

Yết hầu Du Thanh hơi khô khốc, rồi lại bị bộ dáng này của hắn chọc muốn bật cười, đèn nén cảm xúc nhợt nhạt hôn lên môi hắn một hơi:” Say thành như vậy còn không hảo hảo nghỉ ngơi, mau nằm xuống đi”.

Bạch Lê nháy mặt mấy cái, nghe lời mà từ trên người hắn trở mình xuống dưới, nằm xong, thấy hắn chống người dậy nhìn mình, đầy ắp trong đôi mắt đều là thần sắc sủng nịch, nhịn không được ánh mắt lần thứ hai trở nên mê ly, duỗi dài hai cánh tay ôm lấy cổ hắn, lẩm bẩm nói:” A Thanh, ta rốt cuộc có thể quang minh chính đại mà ở bên cạnh ngươi…”

Du Thanh nghe mà không hiểu, rồi lại có thể rõ ràng nhìn thấy thần sắc vui sướng pha lẫn đau xót trong đôi mắt của hắn, trong tim nhất thời đau như dao cắt, ngón tay vuốt ve trên mặt hắn, ôn nhu nói:” Làm sao lại nói như vậy?”.

“ Ta vui vẻ!” Bạch Lê mân mê môi, khóe mắt đột nhiên trượt xuống hai hàng thanh lệ, trong đôi đồng tử thăm thẳm lại nổi lên một tầng hơi nước:” Ta chính là vui vẻ!”

Du Thanh chưa suy nghĩ cẩn thận rằng hắn đang nói cái gì thì đã bị bộ dáng của hắn làm cho đau lòng không thôi, vội vàng ôm sát hắn, cúi đầu hôn lên mi tâm, chóp mũi, khóe môi hắn.

Bạch Lê nhất thời thở dốc lên, hé môi nhắm chặt hai mắt, vươn ra đầu lưỡi, lập tức lại nghênh đón nụ hôn càng nặng nề sâu sắc hơn, hơi hơi hất cằm lên, toàn thân bắt đầu bốc cháy.

Du Thanh thấy hắn phản ứng kịch liệt như thế, làm cho chính mình cũng theo đó mà khó nén áp lực, lý trí còn sót lại bồi hồi trong đầu, rồi lại nhịn không được buông môi ra dời xuống cổ hắn.

Bạch Lê nhượng hắn hôn lên cổ mình, hồn vía thiếu chút nữa bay đi, ngực phập phồng càng kịch liệt, cầm lấy cánh tay hắn thì thào:” Nóng…A Thanh…Nóng quá…”

Du Thanh nghe hắn kêu, trong đầu thanh tỉnh vài phần, vội vàng thừa dịp một lát thanh tỉnh này mà buông hắn ra, bắt lấy bàn tay lộn xộn duỗi ra ngoài chăn của hắn nhét vào, nói giọng khàn khàn:” Nhịn nhịn, đừng tham lạnh, lát nữa thôi liền không nóng”.

Bạch Lê gật gật đầu, vẫn là lẩm bẩm: “Nóng quá…”

Trong mắt Du Thanh tất cả đều là thương tiếc, đưa tay cọ cọ lên sườn mặt hắn, cúi đầu hôn lên môi hắn một cái, đang muốn vén mái tóc tán loạn của hắn lại, đầu ngón tay lại bỗng nhiên đụng tới một vật mềm mềm êm êm.

Du Thanh sửng sốt một lát, dư quang tảo đến lỗ tai hắn bỗng nhiên không thấy tung tích, nhất thời bị dọa một trận hết hồn, nghĩ tới xúc cảm kỳ quái trong tay vừa rồi, vội vàng giương mắt hướng trên đầu hắn nhìn lại.

Bạch Lê đang mơ mơ màng màng mà lẩm bà lẩm bẩm, hoàn toàn chưa từng chú ý đến lỗ tai hồ ly của mình đột nhiên xuất hiện, từ giữa những sợi tóc xõa tung ló ra hai đôi tai linh lung mềm mại màu tuyết trắng, rành mạch trình diện trước mắt Du Thanh.

Du Thanh theo bản năng vươn tay nhéo nhéo chiếc tai của hắn, hoàn toàn mộng.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận