Nhóm: Thánh Thiên Tiên VựcNguồn: ---------------------“Thượng Ất, anh dám mắng tôi sao? Tôi nói cho anh biết, đợi anh quay lại trường học thì sẽ biết tay tôi!”Cảnh cầu xin không hề xuất hiện như trong tưởng tượng củaTrần Lệ Mai, ngược lại là lời mắng chửi khiến Trần Lệ Mai hơi sửng sốt lúc ban đầu nhưng cô ta lập tức thẹn quá thành giận, giống như một con chó cái đang lên cơn dại mà sủa điên cuồng.
Thấy như thế, Thượng Ất cười lạnh một tiếng, dùng giọng điệu coi rẻ và khinh bỉ trả lời:“Có gì đáng để xem chứ! Xem gương mặt phong sương, già nua hơn 40 tuổi của cô úp vào dưới hai chân hiệu trưởng Tào VănSơn lay động như thế nào à? Tôi rất khó hiểu, không biết cô lấy đâu ra sự tự tin đó nhỉ? Chẳng lẽ Tào Văn Sơn đã nói gì đó khiến cô cho rằng thứ đê tiện, không biết xấu hổ như mình thật sự xứng đáng với chức phó hiệu trưởng à! Bây giờ, cô lập tức cút ra khỏi nhà tôi ngay, cút!”“Được, được lắm! Thượng Ất, anh đợi đó, tôi sẽ không để yên việc ngày hôm nay đâu!”Vẻ mặt Trần Lệ Mai vô cùng bất an và sợ hãi, cô ta không ngờ Thượng Ất đột nhiên bùng nổ một cách đáng sợ như thế.
Đặc biệt là cái nhìn cuối cùng của Thượng Ất khiến cô ta lạnh cả người, cảm giác lạnh lẽo chạy dọc từ ót xuống lưng rồi thẳng đến chỗ xương cụt, chỉ trong chớp mắt, thiếu chút nữa Trần Lệ Mai đã tiểu tiện ra quần rồi, cô ta theo bản năng thúc giục mà chạy thục mạng, cũng không dám dừng lại dù chỉ một chút.Trong căn nhà yên tĩnh, bầu không khí có chút cứng ngắc.
Thấy Thượng Ất vẫn im lặng, Trần Phóng cho rằngThượng Ất còn đang tức giận chuyện vừa rồi, cô suy nghĩ một chút rồi mới lựa lời nói:“Thượng Ất, em biết trong lòng anh đang rất khó chịu nhưng cũng đừng giận nữa, như thế không tốt cho tim anh đâu! Nếu như trường học thật sự cho anh nghỉ việc chỉ vì anh bị bệnh tim thì chỉ có thể nói bọn họ quá lạnh lùng, quá vô tình rồi! Chúng ta cũng không cần trở về đó nữa! Nói ra thì việc này cũng là do em.
Bởi vì khi sinh ra Nhạc Nhạc, em bị mất việc khiến anh phải tăng ca buổi tối để nỗ lực kiếm thêm tiền mua đồ dùng trong nhà.
Nếu thật sự không xoay sở nổi thì chúng ta bán căn nhà ở gần trường cũng được!“Bán nhà à?”Lời củaTrần Phóng vừa nhắc nhở Thượng Ất một việc là một tuần tai họa buông xuống thì nhà cửa càng trở nên vô giá trị hơn cả tiền mặt.
Hơn nữa, trong kế hoạch của hắn thì cả gia đình hắn phải đi tới thủ đô nên bất động sản tại Thượng Kinh phải nhanh chóng bán đi.
Một tuần sau, khi tận thế tới, hắn nhất định phải thừa lúc xã hội đang hỗn loạn, giá cả chưa tăng cao mà đổi nhà ở thành tiền, cố gắng gom góp càng nhiều vật tư càng tốt.Có điều, nếu muốn trong vòng vài ngày mà bán đi hai nhà ở thì cũng có chút khó khăn.
Thượng Ất lâm vào trầm tư, hắn đang suy nghĩ, tìm cách để bán đi nhà ở và lấy được tiền nhanh nhất có thể.“Ông xã, thật ra em cũng lo lắng chuyện bán nhà mấy ngày nay rồi.
Bây giờ anh bệnh, chúng ta rất cần tiền, con nhỏ cũng cần.
Vốn dĩ là em muốn bán đi căn nhà mà em đứng tên nhưng bây giờ con trai thứ hai nhà chú họ đang ở đó, hay là anh thử qua đó nói chuyện với họ xem, như vậy họ cũng có thời gian tìm chỗ ở mới… Việc này em chưa bàn với anh mà đã quyết định, anh đừng giận em nha!”Trần Phóng cúi đầu, khóe mắt không ngừng lén quan sát Thượng Ất.
Cô rất hiểu tính tình của Thượng Ất, tuy bình thường hắn rất hiền lành, ôn hòa nhưng trong xương lại có sự ngang ngược của một người đàn ông.
Mặc dù căn nhà gần trường học là do ba mẹ cô mua cho cô trước khi kết hôn nhưng dù nói thế nào thì việc cô muốn bán căn nhà này là làm trước rồi mới nói, nên trong lòng Trần Phóng có chút thấp thỏm.
Cô không biết mình làm đúng hay sai nhưng cô nghĩ bây giờ gia đình đang gặp khó khăn, nhà có quan trọng cỡ nào cũng không bằng người thân.“Vợ ngốc, anh không giận em mà! Nghe theo lời em, cứ bán đi! Thêm nữa, chúng ta bán luôn căn nhà này đi, vài ngày nữa chúng ta chuyển tới thủ đô.”Thượng Ất sờ đầu Trần Phóng đầy cưng chiều, sau đó hắn đứng dậy mặc áo khoác, đi vào phòng ngủ, giấy tờ nhà nhanh chóng được Thượng Ất nhét vào trong ba lô.“Hả? Chúng ta bán luôn nhà này à? Đang yên đang lành chúng ta chuyển tới thủ đô làm gì? Chúng ta bỏ căn nhà luôn sao?”Thấy Thượng Ất đã mặc đồ đàng hoàng, cầm lấy giấy tờ nhà đi tới cửa lớn, Trần Phóng đột nhiên cảm thấy bóng lưng của chồng mình có chút xa lạ.
Ngày xưa, Thượng Ất rất nho nhã, trong sự nho nhã còn mang nét hiền hậu, gặp phải chuyện gì thì cũng luôn nghĩ trước nghĩ sau, nghĩ kỹ rồi mới làm.
Có điều hiện tại, mỗi một hành động của hắn đều giống như một cây đao sắc bén, mỗi một cử chỉ đưa tay nhấc chân đều lộ ra vẻ sắc sảo.
Nếu như cô không phải làngười ở chung sớm chiều với hắn, thì Trần Phóng thậm chí cũng đã hoài nghi là người khác giả mạo chồng mình rồi.“Anh có một người bạn học, người đó đã giúp anh tìm được một công việc ở thủ đô, tiền lương hơn công việc bây giờ gấp mấy lần.
Hơn nữa, bệnh viện ở thủ đô cũng có chuyên môn hơn, bệnh tim của anh nên chữa khỏi sớm một chút thì em mới yên lòng được!”Thượng Ất cười nói, dưới chân cũng không ngừng bước mà đi ra khỏi nhà.Nếu nói là tận thế sắp tới thì sẽ không ai tin hắn.
Giờ chỉ còn một tuần là tận thế buông xuống, không cần phải khiến vợ mình phải lo lắng.
Những tối tăm và giết chóc sắp tới thì cứ để Thượng Ất hắn gánh vác, còn vợ và con trai thì hãy sống khỏe mạnh và hạnh phúc là được!Các loại cây cối đang cố gắng sinh trưởng dưới ánh mặt trời, sắp vào tháng năm, khắp nơi ở Thượng Kinh đều phủ đầy màu hồng phấn diễm lệ của hoa đào và màu xanh của cây liễu.
Sau khi ra cửa, Thượng Ất thuận tay đón một chiếc xe, chạy thẳng tới khu trung tâm.
Thượng Ất dựa vào cửa kính xe, nhìn ra ngoài, lúc này bên ngoài đều bừng bừng sức sống, cảnh sắc mê người khiến cho Thượng Ất có chút thất thần.
Ai sẽ nghĩ tới việc chỉ trong mấy ngày ngắn ngủi kế tiếp thì bức tranh thiên nhiên yên bình này sẽ bị máu tươi, lửa đỏ và giết chóc thay thế chứ? Ngôi sao băng thần bí kia rốt cuộc là thứ gì? Trái Đất sẽ biến đổi tới mức độ nào? Kết cục cuối cùng của nhân loại trong trong tai nạn lớn nhất lịch sử này sẽ là gì?“Tiên sinh, chúng ta đến nơi rồi! Tiền xe tổng cộng là 23 tệ, cảm ơn tiên sinh!” Tài xế taxi cắt ngang sự suy tư của Thượng Ất.Sau khi trả tiền xong, Thượng Ất xuống xe, ngẩng đầu nhìn tòa nhà cao lớn trước mặt - Căn nhà trung tâm giao dịch bất động sản Thượng Kinh.Không sai! Thượng Ất tới đây để bán nhà nhưng cũng không phải chỉ bán ra thôi!Thời gian gấp gáp, Thượng Ất cũng không định tuân theo quy trình giao dịch bất động sản bình thường, thời gian quy trình rất lâu, hắn không đợi nổi.
Thượng Ất muốn vay thế chấp bất động sản, hắn muốn đổi hai căn nhà thành tiền mặt trong thời gian ngắn nhất.
Mà trong thành phố Thượng Kinh này, chỉ có trung tâm giao dịch bất động sản mới có thể làm xong thủ tục mượn tiền trong vòng một ngày.Mặt ngoài chính là sự buôn bán giữa các công ty, đằng sau lại là các ông chủ công ty tư nhân cho vay nặng lãi.
Thủ đoạn của những người đó vô cùng lợi hại, ăn sạch cả giới kinh thương và xã hội đen, thường thì họ sẽ dùng điều kiện dụ dỗ người kinh doanh vay tiền.
Bình thường thì chỉ cần một thẻ chứng minh nhân dân là người vay có thể mượn hơn một triệu tiền mặt.
Đương nhiên, nếu bạn không trả nổi thì nhà của bạn, xe của bạn, thậm chí vợ của bạn cũng không còn thuộc về bạn, thậm chí bạn còn phải gánh lấy số nợ không rõ ràng này vĩnh viễn.Nhưng những điều này không ảnh hưởng gì tới Thượng Ất, Thượng Ất chưa từng nghĩ tới việc sẽ trả tiền.
Trừ phi người đòi nợ có thể chạy tới thủ đô đòi tiền hắn, trong lúc đó còn cần phải đi qua một con đường mấy trăm kilomet với đầy quái vật ăn thịt người.
Còn về việc thế chấp nhà ở thì… một tuần sau nó cũng sẽ chẳng khác nào tảng đá ven đường cả..