Thoái Vị Hoàng Đế

Sau khi chiến kết thúc một tháng, khói lửa cũng tàn, biên quan lại lần nữa khôi phục yên bình, bởi vì kết quả cuối cùng là hai bên quân sĩ bị tiêu diệt, cho nên hai nước lại tạm thời hòa bình, mọi người lại tiếp tục nghỉ ngơi dưỡng sức, giống như không có ý định cùng đối phương đàm phán.

Kỳ thật, sau khi chiến tranh kết thúc, vui mừng nhất chính là người dân trong thôn nhỏ phía dưới Thanh Long nham, bọn họ nhiều năm sinh sống ở vùng biên giới này, thôn nhỏ yên tĩnh ít có chuyện gì liên quan đến tranh chấp, bọn họ là dựa vào một phiến bụi gai cùng Thanh Long nham ngăn cách, cho nên bụi gai là điểm ranh giới giữa bọn họ cùng Thanh Long nham, cũng là một lồng phòng hộ bảo vệ bọn họ.

Phía chân trời một mảnh hồng quang, lúc này đã sắp tới hoàng hôn, đứng trước chiều hôm là hai mạt thân ảnh, một nhỏ nhắn, một cường tráng.

“ Đáng giá như thế sao?” thân ảnh nhỏ nhắn thản nhiên mở miệng, dẫn đến thân ảnh kia quay mặt lại nhìn, “ Ngươi vứt bỏ rất nhiều thứ thế nhân hâm mộ, vì ta, hy sinh như vậy đáng giá sao?”

Nghe vậy, một mạt thân ảnh cao to cường tráng kia hướng tới thân ảnh nhỏ nhắn cước bộ kiên định thong thả đi đến, bá đạo ôm lấy thân ảnh nhỏ nhắn kia.

“ Ta chỉ biết ta nên đối với ngươi hết lòng tuân thủ lời hứa của ta.”

Khuôn mặt kia vĩnh viễn không thể khiến hắn căm ghét được, hơi ngẩng lên, khuôn mặt tuấn mỹ cùng đôi mắt tràn đầy cảm xúc chăm chú nhìn hắn, sau đó, hơi thở dài một chút rồi phủ lên môi hắn.

“ Uy…… Ta trước giờ không biết ngươi ngoài là một tên mọi rợ ra còn là một tên ngốc!”

Thân ảnh nhỏ nhắn kia đem hai tay gắt gao ôm chặt lấy thất lưng thân ảnh cao to trước mắt.

Nghe vậy, nam tử cao lớn trong lòng thỏa mãn lập tức theo gió tung bay, “ Đó là đương nhiên, Thủy Vô Ngân ta cũng là đến bây giờ mới biết được, ta cư nhiên vì ngươi tên Hoàng Thượng thất thế này mà biến thành một tên ngốc vứt bỏ giang sơn, Ngọc Hi a Ngọc Hi, ngươi rốt cuộc là đối với ta hạ độc gì a?”

“ Nói cái gì, chẳng lẽ chỉ có ngươi hy sinh sao?”

Ngọc Hi hơi trừng mắt, nhịn không được oán giận, vung quyền đánh vào ngực Thủy Vô Ngân một cái, một tiếng kêu rên sau mỉm cười.

“ Đúng, đúng, chúng ta trở về đi, trời lạnh rồi.” Thủy Vô Ngân thấy trước mắt chiều đã tan màn đen sắp bao phủ nói.

Ngọc Hi chậm rãi gật đầu một cái, nắm chặt tay Thủy Vô Ngân.

Hiện tại ta đã không phải quân vương Phong quốc, tương lai Phong quốc cũng đã không phải thao túng ở tay ta, loại cảm giác thoải mái này tựa hồ vẫn không sai!

________________Hết _____________


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui