Thoái Vị Hoàng Đế

Tại đại điện Huy hoàng hai nam tử ngồi trước điện, trong đó một người là điện tiền thị vệ Vân Thiên, mà người một khác chính là tể tướng Phong quốc  Ưng Thiên Tình.

Vẫy lui thị nữ trong phủ, Ưng Thiên Tình mặt không chút thay đổi nhìn Vân Thiên bộ dáng cúi đầu sầu lo.

Xem ra chuyện ta giao phó Vân Thiên đã thất bại ……

Cảm thấy ngượng ngùng không thú vị, Ưng Thiên Tình nâng mắt lên nhìn biểu tình của Vân Thiên không biết nên như thế nào cùng hắn mở miệng, nhẹ giọng nói:

“ Như thế nào? Có phải hay không mất người rồi?”

Nghe thấy ngữ khí Ưng Thiên Tình xen lẫn một chút tiếu ý, Vân Thiên ngẩng đầu lên, cau mày.

“ Hoàng Thượng ngài ấy…… Đem toàn bộ người chúng tôi đuổi đi hết!”

Nghe vậy, Ưng Thiên Tình chỉ cắn môi, nhìn không ra trên mặt có một chút gì kinh ngạc.

“…… Bỏ đi……”

“Như vậy…… Ngài có thể trước thả người sao?”

Vân Thiên thấy Ưng Thiên Tình khi nhắc tới Hoàng Thượng đột nhiên bật cười, nghĩ đến Ưng Thiên Tình là muốn nhận lời thả thê tử hắn; Liếc mắt nhìn thái độ nơm nớp của Vân Thiên, Ưng Thiên Tình vội vàng hướng ngoài điện hô một tiếng.

“A Đồng–”

Chỉ chốc lát sau, hắn nhìn thấythủ vệ a Đồng ở ngoài cửa sải bước vào trong điện, đối với Ưng Thiên Tình khom người, nói:

“ Vâng, ngài có gì phân phó?”

“Đem nàng dẫn tới……”

“Vâng!” a Đồng lập tức lại rời đi.

Nghe vậy, Vân Thiên đáy lòng vui mừng, thầm nghĩ, xem ra Tể tướng là người nói chuyện giữ lời!

Đợi a Đồng lần nữa bước vào điện, hắn dẫn theo sau một phụ nhân xinh đẹp hai tay bị còng, tóc mai tán loạn, y phục lộn xộn.

“Buông ta ra, buông ta ra!” phụ nhân bị đẩy vào trong điện vẫn không ngừng lên tiếng kháng nghị, đợi nàng ngẩng mặt lên, nước mắt liền lập tức chảy ra, kêu to: ” a Thiên!” phụ nhân đáy mắt đầy lệ quang nhìn Vân Thiên ngồi trên điện.

Khẽ ho một câu ý bảo a Đồng thối lui ra cửa, Ứng Thiên Tình liếc nhìn Vân Thiên vội vàng gấp rút hướng phía thê tử chạy nhanh tới bên cạnh.

“ Là ta không tốt, là ta không tốt…… Thực xin lỗi……”

Vân Thiên không ngừng lên tiếng khiển trách mình, khiến thê tử nhịn không được ở trong ngực hắn khóc rống đến thất thanh.

Ưng Thiên Tình một bên nhìn, một bên nhìn hướng a Đồng ngoài cửa, mà a Đồng sau khi nhận được tín hiệu liền bước vào cửa, hai tay giữ chặt vai Vân phu nhân, đem nàng tách khỏi lòng ngực Vân Thiên, lần nữa đẩy nàng đi ra ngoài cửa.

“ Phu quân! Cứu ta a! Phu quân–”Vân phu nhân bị a Đồng dẫn đi vẫn một đường kêu khóc không ngớt.

Vân Thiên đỏ mắt trừng trụ Ưng Thiên Tình tuấn nhan không biểu tình, cắn răng trầm giọng nói:

“ Ngươi đã nói ngươi sẽ thả thê tử ta ra.”

Ưng Thiên Tình thấy sắc mặt Vân Thiên hé ra tia oán hận, nở nụ cười: “ Ta là nói qua, nhưng ta cũng nói rồi, nếu ngươi không hoàn thành nhiệm vụ, phu nhân của ngươi ta cũng không thể trả lại cho ngươi……” giương lên khóe môi, Ưng Thiên Tình cười đến rất tà mị.

Vân Thiên tức giận đầy mặt: “ Ngươi đây tiểu nhân –!”

“ Nào có! Ta chỉ là ôn tập một chút này nọ Hoàng Thượng các ngươi dạy cho ta thôi……” Ưng Thiên Tình ngẩng đầu mỉm cười nói.

“ Ngươi –!”

Dùng khóe mắt ngắm nhìn Vân Thiên cơn tức sắp bùng nổ, Ưng Thiên Tình thập phần hiểu được cái gì kêu chuyển biến tốt hãy nhận, bật cười, quay đầu hướng Vân Thiên biểu tình khủng bố nói: “ Ta cho ngươi một cơ hội nữa…… Ta muốn biết Hoàng Thượng chỗ nào, hơn nữa đúng hạn hồi báo cho ta! Còn có, ta sắp làm một cuộc đảo chính, ngươi nếu muốn tính mạng thê tử cùng nhi tử ngươi, phải đứng về phía ta……”

Nụ cười gian xảo, Ưng Thiên Tình rất rõ lựa chọn cuối cùng của Vân Thiên là gì.

“ Ngươi sẽ không có kết cục tốt!” Vân Thiên cắn răng nguyền rủa.


Ưng Thiên Tình cười ha ha: “ Đồng lõa không có tư cách nói như vậy!”

Trừng mắt nhìn Ưng Thiên Tình, Vân Thiên thầm nguyền rủa Ưng Thiên Tình, hy vọng lão thiên gia đừng quá như ý hắn!

***

“ Ngươi…… Sắp trở thành tù nhân của ta!”

Ngọc Hi trừng lớn hai con ngươi, không chớp mắt kinh ngạc nhìn khuôn mặt người kia.

Bình tĩnh lại tâm thần, Ngọc Hi bởi vì bị chủy thủ để ở cổ mà hơi hơi ngẩng cao đầu, dùng khóe mắt liếc nhìn Thủy Vô Ngân rất nhanh xẹt qua một chút cười tà, nhíu mày không giận.

“ Thế nào? Vương gian tôn quý của Hỏa nô nô quốc các ngươi chỉ biết sử dụng loại thủ đoạn tiểu nhân này thôi sao? Thật đúng là không cao minh lắm a!” lời Ngọc Hi nói có chút châm biếm, nhìn thấy Thủy Vô Ngân sắc mặt khẽ biến, khóe môi hồng nhuận cao hứng vểnh lên.

Sách! Ta tưởng rằng chúng ta hai năm không gặp nhau, Thủy Vô Ngân nói không chừng sẽ trở nên thông minh một chút, không nghĩ tới hắn vẫn là bộ dáng cũ!

Thủy Vô Ngân tức giận sắp bùng nổ, chủy thủ cầm trong tay tăng thêm một chút lực, trầm giọng nói:

“ Câm miệng! Hừ! Ngọc Hi, ngươi hiện tại nhưng là tù nhân của ta!”

Thủy Vô Ngân hận không thể đem nam tử xinh đẹp trước mắt người này đã đùa cợt chính mình bóp nát, cắn chặt răng nhịn xuống cơn tức trong lòng, hơn nữa, hắn đã chờ không kịp muốn một chút hảo hảo chiêu đãi vị『 khách quý 』này!

Ngọc Hi? Mọi người rõ ràng nghe được Thủy Vô Ngân hô lên hai chữ kia giống như xuất ra từ lửa giận, người người sắc mặt đều khẽ biến, bởi vì 『 Ngọc Hi 』 chính là Hoàng Thượng đương nhiệm Phong quốc!

Sự tình trọng đại, trước ánh mặt của mọi người phó tướng chạy đến bên cạnh Thủy Vô Ngân, ghé lỗ tai nhỏ giọng hỏi:

“ Vương, Vương gia, hắn…… Thật là Hoàng Thượng phong quốc sao??

Thủy Vô Ngân bất mãn trừng: “ Ta nói phải là phải! Cho dù Ngọc Hi có hóa thành tro bụi, ta vẫn nhận ra hắn!”

Ta vĩnh viễn sẽ không quên chính Ngọc Hi này là đầu sỏ, làm hại ta hai năm trước sau khi về nước bị người dân cả nước vứt bỏ,  gây ra rất nhiều lời chửi rủa hoàng thất, hắn đáng chết!

Ngọc Hi thấy Thủy Vô Ngân còn đang đắm chìm trong những ký ức thống khổ trước kia, liền khẽ nâng tay phải đang cầm kiếm, hướng lên trên, đánh rơi chủy thủ của Thủy Vô Ngân để ở cổ, Trong lúc Thủy Vô Ngân còn đang kinh ngạc lên ngựa chạy trốn, Thủy Vô Ngân nhanh chóng định thần lại tiếp nhận loan đao phó tướng bên cạnh, hướng về phía trước đuổi theo Ngọc Hi.

Thấy thế, những binh sĩ phía sau Thủy Vô Ngân đều lên ngựa, đều hướng phía Ngọc Hi cùng Thủy Vô Ngân đuổi theo, kết quả, Thủy Vô Ngân không kiên nhẫn vung loan đao lên, Ngọc Hi buông tay cầm cương, ở trên ngựa cong thắt lưng, chỉ có một chút tóc dài bị gọt rơi xuống.

Ngọc Hi lập tức mặt lạnh lùng: “ Ngươi làm ta tức giận, họ Thủy kia ……”

Lúc này, phó tướng cũng đã ruổi ngựa về phía trước, một cái nháy mắt, Thủy Vô Ngân nhanh nhẹn nhảy lên ngựa, tay khống chế cương ngựa; thừa dịp Ngọc Hi huy kiếm về phía trước, Thủy Vô Ngân bỗng nhiên tâm sinh nhất kế, nằm phục người xuống, khiến mũ bị cắt xén một chút, hắn nhấc chân hướng bụng ngựa Ngọc Hi đạp một cước, nhất thời con ngựa bị chấn kinh nhảy dựng, hí lên!

Cuối cùng, Ngọc Hi bị ngã xuống khỏi lưng ngựa, mắt nhìn yêu câu chạy về thảo nguyên, muốn đứng lên nhặt lại trường kiếm bị văng một bên, một thanh dao nhỏ màu bạc lóe ra trong chớp mắt để ở yết hầu y.

Nhảy xuống lưng ngựa, Thủy Vô Ngân dùng đao ngăn lại động tác của Ngọc Hi, hai người vừa nâng mâu, liền cúi đầu, nhìn lẫn nhau……

“ Trò chơi…… Dừng ở đây!”Thủy Vô Ngân cười tà nói.

Ánh mắt không chịu thua, Ngọc Hi ngạo nghễ không nói gì.

“ Này! Các ngươi ai lấy cho ta một sợi dây đến a?” quay đầu lại, Thủy Vô Ngân lên tiếng.

“Không, không có, Vương gia……” Phó tướng khó xử nói xong, nhìn bốn phía một mảnh rừng cây xanh tốt, “Ở đây là nơi hoang vu……”

Nghe xong một chuỗi dài phế ngôn, Thủy Vô Ngân tức thời vẻ mặt không vui, trách mắng: “Kêu ngươi tìm thì tìm, vô nghĩa nhiều như vậy làm gì?”

Dáng vẻ kiêu căng ngang ngạnh của vương gia Thủy Vô Ngân lại xuất hiện rồi, khiến cho sắc mặt mọi người khổ sở một phen.

“ Hảo, Hảo, ta tìm là được……” phó tướng ở trước mặt Thủy Vô Ngân rất e dè, một hồi qua đi, lập tức biến thành một khuôn mặt giận dữ đáng sợ, vênh mặt hất hàm sai khiến: “Nghe thấy không? Còn không mau đi tìm! Mau a!”

Vừa nghe, mọi người lập tức xoay người tản di xung quanh tìm kiếm, lúc này tại chỗ chỉ còn lại có Thủy Vô Ngân cùng Ngọc Hi bị bắt; Thủy Vô Ngân mệt mỏi ngồi trên tảng đá lớn nghỉ ngơi, nhưng cảnh giác của hắn cũng không có nửa điểm lơi lỏng, loan đao như cũ để ở cổ Ngọc Hi.

“ Hừ, chung quy cũng có một ngày như vậy a! Ngọc Hi, ngươi rốt cục cũng rơi vào tay của ta!”

Thủy Vô Ngân thấy Ngọc Hi quay đầu đi không quá quan tâm biểu tình của hắn, Thủy Vô Ngân trong lòng toát ra một cỗ tức giận đến mức xanh mặt, hắn không tin Ngọc Hi khó lay chuyển như vậy, khóe môi giương lên một nụ cười gian xảo, hơi nhổm người dậy, đem loan đao dời qua một chút, sau đó ngồi xổm xuống trước mặt Ngọc Hi, thị uy cười cười.

“ Như thế nào? Ngươi không chấp nhận được sự thật mình bại dưới tay ta sao?”


Nghe vậy, Ngọc Hi nghiêm nghị quay đầu lại, nhướng nhướng mày, khóe môi khẽ nhếch: “Một vương giả vĩ đại có thể nhận mình 『 tạm thời 』 thất bại, xem ra, chỉ số thông minh của Vương gia tôn quý hỏa nô nô quốc cũng chỉ có như thế, ha ha……” thật sự là rất buồn cười!

“Ngươi –!”

Ngửa đầu trợn mắt cắn răng, Thủy Vô Ngân nắm chặt loan đoan, hướng cổ Ngọc Hi lấn tới một tấc. Ngọc Hi cúi mặt nhìn loan đao sắp uy hiếp sinh mệnh mình, hơi hơi mím môi, tựa tiếu phi tiếu, tựa hồ không quá sợ Thủy Vô Ngân sẽ động thủ làm thịt y, tiếp tục lớn mật mà khiêu khích đối phương, giống như là có ý đồ khác.

Thủy Vô Ngân chăm chú nhìn khuôn mặt trắng như tuyết cùng đôi môi đỏ như chu sa của Ngọc Hi, giống như là hiểu thấu ý đồ của Ngọc Hi, nháy mắt giương lên một nụ cười.

“ Ngươi phải thất vọng rồi …… Ngọc hi, ta sẽ không để ngươi thỏa đáng!” muốn dùng phép khích tướng để khích ta sao? Còn khuya lắm, hừ!

Người này khi nào thì trở nên thông minh nhỉ?

Không lâu sau, nhóm thủ hạ xung quanh đã trở lại, tại nơi hoang vu này chỉ có cỏ dại chẳng có thứ gì có thể dùng để buộc chặt, vì thế bọn họ đen mặt nhất nhất cưỡi ngựa quay trở lại, xuống ngựa, cúi đầu.

“ Bẩm báo Vương gia! Nơi này cái gì cũng không có……”

Phó tướng điểm xong nhân số sau đó tiến về phía trước cúi người, cùng Thủy Vô Ngân trình báo:

Kỳ thật, khi bọn họ mặt xám mày tro trở lại chỗ cũ, Thủy Vô Ngân sớm đã có chuẩn bị tâm lý, liền hạ lệnh yêu cầu phó tướng dắt ngựa hắn qua, khi phó tướng đem ngựa dắt đến, Thủy Vô Ngân liền yêu cầu phó tướng chặt bỏ dây cương trên cổ con ngựa, phó tướng làm theo sau đó thật cẩn thận đem sợi dây cương trình lên, Thủy Vô Ngân vừa quay đầu lại liền thoáng nhìn thấy Ngọc Hi nhíu mày, hiển nhiên là rất ghét, nhưng là, Ngọc Hi càng không thích, Thủy Vô Ngân càng cao hứng.

Vì thế, Thủy Vô Ngân bắt phó tướng thay hắn tiếp nhận loan đao, trước sự phẫn giận của Ngọc Hi, cầm lấy dây cương, tự tay túm lấy hai tay Ngọc Hi, trói lại thật chặt.

“ Ngươi tốt nhất đừng nghĩ trốn, hừ!”

Tâm tình tốt làm cho khóe môi Thủy Vô Ngân giương lên một độ cong, thấy Ngọc Hi có chút tức giận, không phải là tức giận vì bị bắt,   còn có một tia lo lắng sự việc hắn vẫn chưa hoàn thành.

“ Ngươi tốt nhất nhanh thả ta ra.” khuôn mặt tuyệt mỹ của Ngọc Hi lạnh lùng, trầm giọng nói.

Thủy Vô Ngân đang trói hai tay Ngọc Hi nhếch môi cười, thật mạnh hừ một tiếng.

“Đừng vọng tưởng, Ngọc Hi, ngươi chính là vũ khí đàm phán tốt nhất của Hỏa nô nô quốc chúng ta!”

“Ngươi! ” Ngọc Hi kinh ngạc há mồm, hai mắt trừng lớn.

Đàm phán? Chẳng lẽ bọn họ muốn bắt ta là vì có liên quan đến sự việc Tây hà sao, nếu thật sự là như vậy, chuyện này liền không xong rồi!

Thủy Vô Ngân cười yếu ớt, khi Ngọc Hi đang phân tâm con ngựa yêu quý mất đi dây cương, đem Ngọc Hi kéo lên ngựa, an trí trước người, bàn tay chế trụ thắt lưng mảnh khảnh của Ngọc Hi, chóp mũi ngửi lên mái tóc dài tỏa ra mùi hương nhạt nhạt.

“Làm gì — ngươi?”

Ngọc Hi há mồm muốn mắng, thân thể giãy dụa không ngớt, bất đắc dĩ Thủy Vô Ngân giận dữ liền giơ tay lên hướng cổ Ngọc Hi đột nhiên đánh xuống, mắt thấy Ngọc Hi ngất ở trong lòng Thủy Vô Ngân, mọi người không khỏi hút một ngụm khí lạnh.

Vừa lòng mỉm cười, Thủy Vô Ngân lúc này mới lên tiếng:

“Bãi giá hồi cung!”

Giục ngựa băng băng trên đường, Thủy Vô Ngân dẫn các bộ hạ thoải mái đi ra khỏi rừng cây, đem Ngọc Hi hôn mê bất tỉnh ôm chặt vào lòng, thỉnh thoảng khống chế ngựa đồng thời cúi đầu nhìn Ngọc Hi  nằm úp sấp trước người ngoan ngoãn an phận, khóe miệng hơi hơi lộ ra một nụ cười thỏa mãn, nhớ đến hai năm trước lần đầu gặp Ngọc Hi là ở bên cầu Chu Tước thủ phủ Phong quốc.

Khi đó, Ngọc Hi một thân trang phục nữ tử, đóng giả thành vị hôn thê Sở Anh thống trị Lân quốc, nàng đứng ở trên đàn tư thế oai hùng lẫm liệt, không thể xâm phạm, Thủy Vô Ngân căn bản là không biết 『 nàng 』 nguyên lai là thân nam nhi, hơn nữa lại là đế quân Phong quốc -Ngọc Hi, càng không ngờ gặp nội gián Phong quốc cùng Hỏa nô nô quốc muốn hợp mưu cướp vương vị Phong quốc!

Thủy Vô Ngân lấy một loại ánh mắt dường như mê muội nhìn chằm chằm khuôn mặt mặt nàng, vẻ mặt kia giống như là thiên nữ thánh khiết không chút bụi trần, cùng với khóe môi cười như không cười, in sâu vào trái tim hắn, khiến hắn sa vào tình ái, lần đầu tiên, hắn vì một nữ tử mà động tâm, ánh mắt không rời khỏi khuôn mặt nàng.

Có được nữ tử mỹ mạo như hoa lại trí tuệ hơn người thật tốt!

Hoảng hốt, Thủy Vô Ngân có một loại cảm giác『 kiếp trước của hắn chính là nàng 』! Nhưng là, không nghĩ tới khi hắn vừa mở miệng tán thưởng mỹ mạo cùng trí tuệ của nàng, nàng mới lỡ lời phủ nhận nàng kỳ thật là thân nam nhi, cũng không phải là cô nương bình thường, hơn nữa còn là Hoàng thượng Phong quốc mà Hỏa nô nô quốc muốn bắt, Ngọc Hi!

Chuyện này thật sự đối với Thủy Vô Ngân mà nói giống như là một  đả kích lớn nhất, giống như sấm sét giữa trời quang mây tạnh, vì thế, trước mắt hắn nhất thời trở nên mặt xám mày tro, cuối cùng còn thua dưới tay đối phương, để cho Ngọc Hi bắt được quay ngược lại uy hiếp Hỏa nô nô quốc.

Vì muốn chuộc ta về, mẫu hậu còn kiên quyết yêu cầu hoàng huynh đáp ứng tất cả điều kiện Phong quốc đưa ra, thậm chí dẫn tới triều đình bị tiếng xôn xao bốn phía, khuất nhục này, ta không có một ngày quên đi!

Thủy Vô Ngân sau khi trở về nước, còn bịnhóm hoàng tộc khinh thường cùng xa lánh, người dân cũng đi theo phỉ nhổ hắn, nói hắn là tội nhân hại nước hại dân, đối với hắn nhục mạ thủy chung không ngừng.

Ngay cả binh quyền hoàng huynh cũng thu hồi lại, hiện tại ta chỉ là một người hư danh, một thân vương gia không có nửa điểm quyền lực mà thôi, đây hết thảy…… Đều do Ngọc Hi trước mắt làm hại!


“Chá –!”

Thủy Vô Ngân đá bụng ngựa, ở trước mắt mọi người giục ngựa chạy như bay, không để mọi người đang há hốc mồm thấy được trên mặt hắn hiện ra chút phẫn hận bất bình cùng yêu say đắm.

Ta muốn Ngọc Hi bồi thường ta hết thảy đã mất!

Bởi vì đường xá Hỏa nô nô quốc có chút xa xôi, sau khi bắt được Ngọc Hi, Thủy Vô Ngân tiên phong cưỡi ngựa đi tới một tiểu điếm cách Hỏa nô nô quốc không xa nghỉ ngơi, chờ khi đám nhân mã đuổi kịp bọn họ đã cùng nhau nghỉ ngơi.

Khi Thủy Vô Ngân ôm Ngọc Hi tiến vào tiểu điếm, toàn bộ ánh mắt mọi người trong tiểu điếm liền hướng bọn họ phóng tới, nhíu nhíu mày, Thủy Vô Ngân liền lấy áo choàng từ trên đầu Ngọc Hi chụp xuống, tái ngẩng đầu, hắn nhận phát hiện ra những ánh mắt kia trừng bọn hắn càng thêm mãnh liệt.

Trừng lớn mắt đảo qua bốn phía, Thủy Vô Ngân liên thanh hô đám tiểu nhị sau đó hướng lầu 2 đi lên, thấy thế, tiểu nhị nhanh trí theo sau hắn hỏi: “Khách quan, ở trọ sao? Đến, đến, để tôi dẫn đường ngài!”

Tiểu nhị vẻ mặt vui sướng cùng tiếng huyên náo nói chuyện, Thủy Vô Ngân lạnh lùng nhìn hắn, nhất thời, tiểu nhị nhỏ lại thanh âm sợ tới mức run rẩy đầu vai, lung túng cười một cái sau liền nhìn Thủy Vô Ngân nghênh ngang đi, lúc này, có nhân ở phía sau vỗ vỗ vai hắn.

“Cái gì, chuyện gì?” tiểu nhị ánh mắt lóe sáng quay đầu hỏi.

Phó tướng mỉm cười xoay người chỉ hướng những người liên can phía sau hắn nói: ”Chúng ta cùng vị vừa rồi kia đều ở trọ.”

Nghe vậy, Tiểu nhị giương mắt nhìn một đoàn người chi chít kia.

Thủy Vô Ngân ôm Ngọc Hi đi tới trước cửa một phòng, một cước đá văng cánh cửa, hiên ngang tiến vào nhã phòng lầu hai, trong phòng bố trí đơn giản, trên bàn bày sãn một xấp giấy cùng bút, tuy rằng đơn giản, nhưng cũng không thể nói không được tao nhã.

Đem Ngọc Hi đặt trên giường có chăn mềm, Thủy Vô Ngân đưa mắt nhìn chung quanh, duỗi thẳng thắt lưng thong thả đi đến trước cửa, xem xet lầu hai tiểu điếm một hồi, bất ngờ ở góc thang lầu có một đạo mâu quang lợi hại đang chằm chằm nhìn hắn, vì thế hắn liền đem cánh cửa đóng lại.

Xem ra…… Đêm nay tựa hồ sẽ rất náo nhiệt!

Thủy Vô Ngân hơi cong khóe môi, ngượng ngạo cười, hắn quyết định nhận khiêu chiến đối với danh dự trong lòng hắn. Quay đầu, Thủy Vô Ngân sải bước đi đến bên giường, ánh mắt không chớp nhìn chằm chằm Ngọc Hi, theo ánh mắt miêu tả khuôn mặt tuyệt sắc của Ngọc Hi, đưa tay kéo qua một chiếc ghế ngồi sát mép giường, cứ như vậy nhìn Ngọc Hi, nhưng lại làm cho hắn nhớ lại những khuất nhục trước kia phát sinh trên người hắn

Đều là y! Nếu không có Ngọc Hi, ta sẽ hảo hảo mà hoàn thành công đạo hoàng huynh, canh chừng lãnh thổ vì Hỏa nô nô quốc!

Chính là như vậy không sai! Lúc ấy nếu không có y…… Hết thảy chắc chắn không giống như thế!

Ánh mắt âm trầm, Thủy Vô Ngân suy nghĩ về những nhạo báng cùng sỉ nhục của thân tộc giành cho hắn, một cỗ khí giận liền hừng hực thiêu đốt tâm trí hắn, khiến cho hắn thoáng như bị bịt kín hai mắt không thấy rõ sự thật, thong thả vươn tay ra, mím môi cắn răng, nhìn chăm chú khuôn mặt trắng nõn của Ngọc Hi, nhất thời, một bóng đen che khuất ánh sáng nhạt nhẽo trên người Ngọc Hi.

“ Nếu…… Ngươi chết rồi……” thanh âm trầm thấp, Thủy Vô Ngân bò lên giường, cúi người gần sát bên môi Ngọc Hi, ánh mắt nồng nhiệt, “ a……”giống như là nghĩ đến cái gì trong lòng nhất thời  một trận kinh hô, Thủy Vô Ngân âm hiểm cười:“ Nếu ngươi chết như vậy rất tiện nghi cho ngươi, ngươi yên tâm, ta sẽ hảo hảo 『 đối đãi 』ngươi! Ngọc hi……” nâng cao cằm, Thủy Vô Ngân thu lại thanh âm, bởi vì hắn muốn Ngọc Hi cũng như hắn nếm thử đau đớn bị phản bội.

Thủy Vô Ngân nói xong, Ngọc Hi liền mở to mắt tỉnh lại, khi y phát hiện trên đầu mình có một bóng ma vẻ mặt liền một bộ dạng mê mang há hốc mồm, mà trái tim chậm nửa nhịp, ánh mắt nghi hoặc, nhưng tràn ngập sự ngây thơ cùng dụ hoặc, khiến cho Thủy Vô Ngân nhịn không được trong lòng lâm vào tình trạng kinh hoàng, giật mình ngốc lăng nhìn y.

Thoáng chốc, cái loại cảm giác này giống như lần đầu gặp gỡ lặng lẽ dâng lên.

Thủy Vô Ngân sửng sờ tại chỗ nhìn Ngọc Hi dưới thân nhíu mày cau mặt, giương mắt mờ mịt không hiểu chuyện gì đang sảy ra, y bào trên người bởi vì một đường bị ôm mà hơi hơi nhăn lại, đầu tóc cũng toàn bộ rối tung xuống.

Ngọc Hi hơi cảm thấy toàn thân có một chút đau đau, theo bản năng vươn tay xoa cổ vai trước, đôi môi đỏ như chu sa trương nửa ngày mới thốt ra hai chữ.

“Hảo…… Đau……”  là người nào chân tay thô như vậy chứ? Ta nhất định phải đem người này giáng mấy cấp!

Chớp chớp đôi mắt, Ngọc Hi chậm rãi phục hồi lại tinh thần, quay đầu nhìn lại liền thấy một người không nên nhìn thấy.

“ Thủy Vô Ngân? Ngươi ở đây làm gì?”

Thủy Vô Ngân ngẩn ra thật lâu, bởi vì câu nói này của Ngọc Hi mà mày hơi nhíu lại.

Hắn rốt cuộc có nên làm rõ ràng thân phận mình lúc này hay không a? Còn buồn cười hỏi ta tại sao ở đây? Chắc không phải…… không phải là bị ta đem đầu chấn hư rồi chứ?

Thủy Vô Ngân hoài nghi liếc mắt nhìn Ngọc Hi một cái, thấyy muốn sửa sang lại y phục lại phát hiện hai tay bị trói, quay đầu trừng mắt nhìn lại hắn.

“ Mau thả ta ra!” con mắt đảo qua lại trên mặt Thủy Vô Ngân, Ngọc Hi rốt cục nhớ tới hắn vì sao lại ở chỗ này.

“ Không! ”Thủy Vô Ngân lãnh đạm đáp lại.

“ Ngươi –! Tiểu nhân đê tiện vô sỉ, mọi rợ!” Ngọc Hi đảo cặp mắt trắng dã nổi giận mắng.

Nào biết, Thủy Vô Ngân nhưng lại quay đầu trừng mắt nhìn Ngọc Hi, một tay kéo lấy áo y, buộc y cùng hắn đối diện.

“ Ngươi tốt nhất ngậm miệng lại!”

Năm trụ áo Ngọc Hi, Thủy Vô Ngân nhịn xuống lửa giận trong giọng nói, hai mắt chớp cũng không chớp, thấy Ngọc Hi trừng lớn đồng tử căm tức nhìn mình, Thủy Vô Ngân đột nhiên đem môi hắn áp lên môi Ngọc Hi, bàn tay cô trụ eo nhỏ của đối phương, sau đó, thô bạo trừng phạt cánh môi mềm mại của Ngọc Hi; Ngọc Hi tức giận mở to mắt, vẻ mặt không dám tin, hé miệng hung hăng cắn Thủy Vô Ngân một ngụm, bị đau, Thủy Vô Ngân lúc này mới thô lỗ đem Ngọc Hi đẩy tới mép giường.

Thủy Vô Ngân tùy ý tơ máu trên khóe miệng mình, vẻ mặt điên cuồng muốn trừng chết Ngọc Hi, Ngọc Hi trên giường mái tóc dài tán loạn, một thân y phục hỗn loạn, nhưng như cũ xinh đẹp bất khuất, nhất thời tim đập thình thịch.

“…… Lớn mật…… Phạm thượng!”

Ngọc Hi không ngừng thở dốc, hai má phiếm hồng cùng cánh môi bị hôn đến đỏ lên nói, cho dù thân là con tin, bộ dáng kiên cường bất khuất kia vẫn như trước, ánh mắt trách cứ nhìnThủy Vô Ngân.

Ánh mắt Thủy Vô Ngân giống như thợ săn nhìn thấy con mồi trừng trụ Ngọc Hi, lại thình lình bổ nhào đến, bất ngờ áp đảo khiến Ngọc Hi không kịp phòng thân: “Ta đây liền làm ra chuyện lớn mật hơn nữa!” nói xong, Thủy Vô Ngân vươn tay, rất nhanh nắm lấy vạt áo Ngọc Hi, mở vạt áo y ra, vẻ mặt cao hứng nhìn Ngọc Hi như cũ kiêu ngạo trầm mặc.


“ Như thế nào? Không kêu?” Thủy Vô Ngân mâu quang lóe sáng nhìn chằm chằm Ngọc Hi dưới thân quay đầu né tránh, lửa giận gần tăng lên, hắn cố ý đem môi dán trên cổ y thản nhiên khẽ hôn, bàn tay luồn vào y phục từ từ vuốt ve, kích thích phản ứng của đối phương.

Ngọc Hi căm tức: “ Mau buông trẫm ra!” Ngọc Hi lấy một loại thanh âm lạnh thấu xương nói.

“ Có thể a, vậy cầu ta đi!” Thủy Vô ngân dừng tay lại, thái độ rất là không coi ai ra gì nói.

Ngọc Hi bị tức đến mắc nghẹn trong cổ họng, đối với việc này, Thủy Vô Ngân cười tà, xác định không chiếm được khuất phục của Ngọc Hi liền cúi đầu tiếp tục động tác, chỉ cần thấy bộ dạng Ngọc Hi cắn răng nhẫn nại, hắn liền cảm thấy rất vui vẻ.

Hừ! Ta càng muốn như vậy tra tấn chết Ngọc Hi, nhìn ngươi thống khổ, vừa vặn có thể làm tiêu tan mối hận trong lòng ta!

Từng trận khoái cảm đánh sâu vào tinh thần và thể xác Ngọc Hi, hai mắt Ngọc Hi hơi nhắm lại, nước mắt lặng lẽ rơi ra, khóe môi phát ra một tiếng rên nhẹ, nụ hôn nồng nhiệt cùng khiêu khích của Thủy Vô Ngân khiến Ngọc Hi lâm vào tình cảnh không thể tự kềm chế.

“ Ngô…… Hô……”

Đang lúc Ngọc Hi nhịn không được lửa nóng, tính mở miệng cầu xin, cánh cửa đột nhiên truyền đến một trận thông báo: “ Vương gia, Vương gia, cơm canh đưa đến rồi đây!” ngoài cửa phó tướng bưng khay đồ ăn vẻ mặt do dự hô, sau đó chỉ nghe thấy bên trong truyền đến một câu mắng chửi cố kìm nén, run rẩy, sắc mặt phó tướng hơi xanh nghe tiếng bước chân tiến đến, tiếp theo, một bóng người thu vào đáy mắt hắn. Thấy mặt Thủy Vô Ngân đen như mặt Diêm Vương, phó tướng liền đưa khay thức ăn cho hắn sau liền xoay người chạy nhanh rời đi; Thủy Vô Ngân nhìn thân ảnh phó tướng vội vàng xuống lầu, nhịn không được mắng ra một tiếng, mà Ngọc Hi trên giường được hắn lấy một tấm chăn mỏng che lại nửa khuôn mặt cùng quần áo hỗn độn bộ dáng không chịu nổi, chán nản mở to mắt, nhịn xuống không cho nước mắt khuất nhục tràn ra.

Cứ như vậy, đêm dài chậm rãi trôi đi……

Bên trong ngự thư thỉnh thoảng truyền đến từng đợt thanh âm『cách cách 』

***

Bên trong ngự thư đèn đuốc không thắp một mảnh tối đen không rõ, Tể tướng xuyên qua từng tầng giá sách đi đến trước một cái bàn gỗ đàn hương, nếu hắn không nhìn nhầm, cái bàn này là nơi thường ngày Ngọc Hi xử lý công văn, ở chỗ này hẳn có thể tìm được thứ hắn cần, vì thế, Ưng Thiên Tình hơi cúi đầu, bàn tay cầm cầm một ngọn nến chiếu sáng sung quang, khiến cho hắn có thể ở trong đêm tối nhìn thấy một chút ánh sáng. Hắn đưa tay đẩy mấy cuốn tấu chương trên bàn bắt đầu tìm kiếm, Ưng Thiên Tình cắn môi, ánh mắt rất nhanh đảo qua mấy thứ đồ vật trên bàn, nhưng là không phát hiện ra thứ đồ vật kia hắn muốn tìm.

Chẳng lẽ Ngọc Hi sẽ mang theo ngọc ấn bên mình sao? Bất quá, ngọc ấn lớn như vậy, không có khả năng!

Ưng Thiên Tình đem ngọn nến giơ cao lên, tầng tầng ánh sáng chiếu lên tấu chương cùng văn kiện, nhíu mày, bỗng nhiên, ánh mắt hắn dừng lại nơi cái ngăn kéo hơi chút lộ ra, hai tròng mắt lập tức sáng ngời, vội vàng mở ngăn kéo ra, cư nhiên phát hiện được thứ đồ vật hắn cần — Ngọc ấn, có nó có thể trở thành người thống trị toàn bộ Phong quốc!

Ngay khi Ưng Thiên Tình đang muốn đưa tay lấy ra, hắn phát hiện cánh cửa ngự thư phòng phát ra thanh âm, tiếp theo, trong mắt hắn hiện ra một gương mặt quen thuộc, lập tức trầm giọng nói: “ Là ngươi sao, Vân Thiên tướng quân……” quay đầu đóng ngăn kéo lại, Ưng Thiên Tình dương dương tự đắc, ngạo nghễ quay lại nhìn Vân Thiên, “Thế nào? Muộn  như vậy rồi…… Có việc sao??

Ưng Thiên Tình thái độ người này càng lúc càng quá phận! Bất quá, quên đi, hắn còn phải dựa vào ta để tìm Hoàng Thượng mất tích!

Vân Thiên bĩu môi:“ Chúng ta nên thảo luận tựa hồ không phải vấn đề này, mà là ta lần trước dựa theo sự phân phó của ngươi, sai thủ hạ của ta ở phụ cận biên quan tìm kiếm tung tích Hoàng Thượng, ngài để lại cái này……” nói xong, Vân Thiên từ trong lòng lấy ra vật phẩm đưa cho Ưng Thiên Tình, Ưng Thiên Tình chọn mi đưa tay tiếp nhận, là một tấm sa mỏng.

Nghi hoặc hai mắt trừng Vân Thiên, Ưng Thiên Tình ám chỉ hắn nói rõ ràng.

“Tấm sa này là trên người Hoàng Thượng, ngươi xem Long Văn thanh tú.” Vân Thiên đưa tay chỉ, Ưng Thiên Tình nâng ánh nến chiếu lên tấm sa kia, ánh sáng tỏa ra mơ hồ hiện ra hoa văn Thanh Long,”“ không sai?” Vân Thiên lén dò xét biểu tình nhíu mày của Ưng Thiên Tình một lúc lâu: “ Nếu không phải tình huống bình thường, ngươi nghĩ, Hoàng Thượng luôn luôn giữ bí mật cải trang xuất cung sẽ lưu lại thứ này sao?”

Nghe vậy, Ưng Thiên Tình nắm chặt sa mỏng, ngẩng đầu nhìn phía Vân Thiên, vẻ mặt nghiêm túc: “ Cho nên?”

“ Hoàng Thượng…… có thể sảy ra chuyện gì rồi ……” Vân Thiên lo lắng nói.

Không thể nào! Ngọc Hi từ trước đến nay là người thông minh lại mang trên mình tuyệt hảo kiếm thuật sao có thể……

“Đương nhiên, đây chỉ là một loại suy luận của ta.”

Ưng Thiên Tình suy nghĩ về lời Vân Thiên nói, nâng tay ngăn cản lời Vân Thiên còn chưa nói xong: “ Không! Không có khả năng này, bằng không hắn……” Ưng Thiên Tình suy sụp cúi đầu, khiếp sợ nhìn tấm sa mỏng trong tay, thở dài, nhìn tấm lụa mỏng hơn nữa ngày không nói gì, cuối cùng, hắn xoay người nhìn phía Vân Thiên: “ Kế hoạch của chúng ta tăng tốc, ta ban đầu tính toán nội trong mấy ngày Ngọc Hi rời đi sẽ làm cho Phong quốc trở thành vật trong tay ta, nhưng là hiện tại…… Ta mặc kệ!” ánh mắt kiên quyết trừng hướng Vân Thiên, bàn tay đem ánh nến dập tắt “Ta muốn mau chóng ngồi trên vương vị, ngươi nghe hiểu không?.

Trong màn đêm cặp mắt Ưng Thiên Tình lóe lên như mũi đao nhọn, Vân Thiên run rẩy: ”…… Là vì cái gì?”

Ưng Thiên Tình ẩn thân trong bóng đêm mắt mở to lóe ra tia băng hàn, không trả lời.

***

Thủy Vô Ngân nhìn khay thức ăn trên bàn phó tướng bưng tới liếc mắt một cái, lại quay đầu nhìn đôi mắt đang mở to của Ngọc Hi, mặt không chút thay đổi, sau đó, cùng Ngọc Hi nhìn nhau vài giây, hắn phát hiện Ngọc Hi như cũ nằm trên giường không thể đứng dậy, nhưng là Ngọc Hi đang cất dấu lửa giận, ánh mắt lên án dạy hắn phải khiêm tốn, và không ngừng nói với chính mình không có làm sai.

Ngọc Hi phá hoại hết tất mọi thứ của ta! Lúc trước nếu ta không bị Ngọc Hi bắt, hơn nữa không lấy thân phận con tin làm điều kiện trao đổi, cũng sẽ không tạo nên hậu quả trước mắt, ta hận Ngọc Hi! Đúng vậy……

Cắn răng căm phẫn, Thủy Vô Ngân cúi đầu nhìn thức ăn đặt trong khay, chần chờ bưng chén cơm lên, gắp mấy thứ đồ ăn vào trong bát, xoay người bước tới mép giường, nhìn Ngọc Hi đã thu lại thần hồn, lộ ra ánh mắt nghênh đón cùng khiêu chiến.

“Chắc hẳn ngươi đói bụng rồi!」

Thủy Vô Ngân cầm chén bê gần Ngọc Hi, tự mình ngồi vào bên giường, trên cao nhìn xuống thấy Ngọc Hi có chút chật vật; nhìn thấy vẻ mặt giả tạo của Thủy Vô Ngân, Ngọc Hi nhịn không được nhăn mày.

Cho dù ta đói chết, cũng tuyệt đối không ăn đồ hắn đưa tới!

“Cầm đi!” thanh âm bình tĩnh lạnh lùng như sương tuyết, ánh mắt Ngọc Hi cũng rất tàn khốc lạnh lùng.

Thủy Vô Ngân thấy Ngọc Hi không thèm quay đầu lại, mặt không khỏi có chút nhu hòa, thâm ý nhìn Ngọc Hi chăm chú một lúc lâu.

Ngạo khí? Nguyên lai Ngọc Hi cho dù là trở thành tù nhân người khác, vẫn là nhớ mãi không quên cái loại này này nọ?

Cười, khóe miệng Thủy Vô Ngân một chút một chút cong lên……

Rất tốt! Rất tốt! Như vậy, ta càng muốn cùng Ngọc Hi đối nghịch, đánh vỡ ngạo khí cùng tự tônkia của y! Ha ha…… Ta ngược lại muốn nhìn xem tự tôn cùng ngạo khí của Ngọc Hi có thể duy trì đến khi nào!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận