Thoát Khỏi Bụi Gai


“Khoảng bao lâu thì khỏi?” Trì Duy đang yên lặng đột nhiên mở miệng.

“Còn lâu đấy, cần rất nhiều thời gian.


“Ảnh hưởng đến kỳ thi đại học tháng sau không?”
“Gì cơ?” Y tá ngạc nhiên nhìn Trì Duy một cái, lại nhìn về phía Trịnh Vũ Vi: "Hai người là học sinh lớp 12?”
Trịnh Vũ Vi gật đầu: “Đúng vậy.


Y tá tức giận chớp mắt vài cái, không biết nói gì.

Một lát sau, cô ấy giận dữ trách mắng: “Hai người là học sinh lớp 12, sắp thi đại học rồi không biết à? Không cẩn thận gì cả, còn bị thương nặng thế này!”
Trịnh Vũ Vi chỉ có thể im lặng.

Nếu có thể chọn, sao cô lại chọn làm tổn thương mình.

“Thật là tức chết, bố mẹ vất vả nuôi nấng các cô cậu, mong mỏi thành tài, kỳ thi đại học quan trọng biết bao, mười tám năm chỉ chờ lần này, quan trọng thế này…”

Nói đến đây lại cảm thấy không hay, giọng mềm đi chút: “Không nói nghĩ cho bố mẹ, kỳ thi đại học không quan trọng với cuộc đời các cô cậu à?”
“Dù các cô cậu thấy không quan trọng, bị thương nặng thế này không đau à? Không khó chịu à? Lỡ nhiễm trùng thì sao, lỡ tay tàn phế thì sao?”
Đang nói dở có bác sĩ đi tới, nhắc cô: “Tiểu Phùng, đừng nói lung tung.


Y tá gọi là Tiểu Phùng lập tức im lặng.

Ra khỏi bệnh viện trời đã tối đen, bên ngoài có quán ăn vặt dọn hàng, chợ đêm đã mở.

Trịnh Vũ Vi nhìn tay trái lại bị băng bó như cái bánh chưng, hỏi Trì Duy: “Anh có tiền không?”
“Mua gì?”
“Em muốn mua một cuộn màng bọc thực phẩm, nếu không gội đầu tắm rửa bất tiện.

” Trịnh Vũ Vi giải thích.

“Nhà không có à?” Trì Duy buột miệng nói.

Trịnh Vũ Vi cúi đầu im lặng.


Đúng, Trì gia có, nhưng đó là nhà của cậu, không phải của cô.

Huống chi, màng bọc thực phẩm thường để trong bếp, cô không lấy được, Trịnh Như Ý sẽ không đưa cô.

“Được rồi được rồi, mua.


Trì Duy nói xong quay vào cửa hàng tiện lợi bên cạnh, ra ngoài tay xách túi lớn, không biết mua những gì.

“Đưa đây cho em.

” Trịnh Vũ Vi rất tự giác đưa tay định cầm túi đồ trong tay cậu.

Dù ghét Trì Duy nhưng cô phân biệt được mình là ai.

Huống chi cô không chủ động, sợ cậu nổi điên lại gây rắc rối cho cô.

Bây giờ cô không muốn xảy ra bất kỳ xung đột nào với anh, chỉ muốn yên ổn đến khi thi đại học xong.

Uất ức đau khổ, cô đã chịu không biết bao nhiêu, trái tim đầy vết thương khiến cô đủ kiên nhẫn.

Rồi sẽ thoát ra, cô nghĩ như vậy.




Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận